(Pi: Uy ở đây có nghĩa là bón, là đút ăn đó ạ.)
Năm mới vui vẻ ạ, hàng tồn nhiều mà bate hong kịp TvT
_______Phương Hoà nhìn hai bàn tay to của Lê Chấn rồi nhìn hai cái chân mèo của mình, khó chịu lầm bầm, lại nhìn nhìn động tác kỳ quái của bọn họ, như vậy chắc là được rồi đúng không?
Phương Hoà dùng đầu lưỡi liếm liếm răng, nhanh chóng dựa theo hướng dẫn trong ngọc bích vận chuyển năng lượng, nếu nói về năng lượng bên trong thân thể, vậy thì chắc là năng lượng của dị năng mà thôi.
Nhưng vừa mới chuẩn bị khởi động, Phương Hoà lại phát hiện bên trong ngọc bích có ẩn chứa một loại năng lượng so với năng lượng dị năng của cậu còn mạnh mẽ hơn, cậu vất vả lắm mới có thể vận hành một chút, chỉ cần thở cũng có thể hít được mùi vị tươi mát và đầy sức sống của cây đào cổ.
Chỉ là, năng lượng ở trong cơ thể cậu được vận hành vô cùng bình thản, nhưng khi tiến vào cơ thể Lê Chấn liền xảy ra vấn đề, trì trệ không tiến, cơ hồ là dùng tốc độ rùa bò.
Chẳng lẽ bởi vì Lê Chấn đã tang thi hoá một nửa không thể hô hấp? Phương Hoà suy đoán, cậu chỉ có thể cố gắng đẩy mạnh năng lượng của bản thân, chờ luồng sức mạnh kia rốt cuộc cũng di chuyển trong cơ thể một người một mèo, cậu cảm thấy năng lượng bên trong ngọc bích và dị năng vô cùng lộn xộn, cơ thể không ngừng hồi phục rồi nóng lên.
Rốt cuộc cũng dựa theo lộ tuyến bên trong ngọc bích vận hành cả một ngày, Phương Hoà mệt đến mức thiếu chút nữa là quỳ rạp trên mặt đất, được Lê Chấn duỗi tay ôm lấy.
Nhưng mà sự nóng bức khó hiểu vẫn làm Phương Hoà khó chịu, cảm thấy chỗ nào đó trong người hình như không đúng lắm.
Thôi kệ, hiện tại quan trọng nhất là thử xem cậu có thể nói chuyện hay không, Phương Hoà vừa muốn lên tiếng nói thử vài câu, bụng lập tức quặn lên từng cơn, phát ra tiếng vang òn ọt nho nhỏ, Phương Hoà run lên, cuống quít tránh thoát khỏi tay Lê Chấn, nhanh chóng chạy ra khỏi không gian, kẹp chặt đuôi tìm một tảng đá, vội vàng chạy ra sau giải quyết vấn đề.
Phương Hoà đầu đầy hắc tuyến nhìn bản thân thải ra một đống đồ vật đen sì ghê tởm, bàn chân mang theo dị năng không ngừng quơ quào, nhanh chóng đem mấy thứ kia chôn xuống.
Lúc này Phương Hoà mới thở hắt một hơi dài, toàn thân thoải mái hơn nhiều, cả người thần thanh khí sảng, cảm giác nóng bức cũng tản bớt ra ngoài.
Hơn nữa, càng đáng mừng chính là, dị năng của cậu hiện tại có thể lập tức thăng cấp, lúc trước không thể hấp thu tinh hạch, dòng suối nhỏ lại bị cậu làm cho biến mất, hiện tại có cách tu luyện khác, Phương Hoà coi như yên tâm, cấp bậc của tang thi sẽ càng ngày càng cao, nếu cậu và Lê Chấn không thể mau chóng nâng cao sức mạnh, vậy sẽ rất phiền toái, giờ thì tốt rồi, mọi vấn đề đã được giải quyết.
Phương Hoà lần thứ hai chạy vào không gian muốn nhìn thử tình huống của Lê Chấn, chỉ là ở chỗ cũ lúc nãy không thấy ai cả, Phương Hoà vội vàng chạy đi tìm, rốt cuộc cũng tìm thấy, người kia đang đứng bên bờ hồ.
Còn tưởng là Lê Chấn ở đó suy nghĩ về nhân sinh, Phương Hoà lại gần mới phát hiện, Lê Chấn là đang làm cá.
Lê Chấn sử dụng tinh thần lực càng ngày càng thành thạo, tốc độ làm cá vô cùng nhanh, quả thật là y chang máy làm cá mà lúc trước Phương Hoà luôn ao ước.
Cậu ngẩng đầu nhìn nhìn, Lê Chấn đã làm mười mấy con cá đủ loại, thế mà còn không có ý muốn dừng lại, nhìn con cá đang lơ lửng giữa không trung bị Lê Chấn xử lý sạch sẽ, một đống vẩy cá không ngừng rơi xuống như tuyết, Phương Hoà líu lưỡi, Lê Chấn đây là đang đói tới muốn điên rồi sao?
Ngẫm lại cũng đúng, giữa trưa bọn họ cũng chưa kịp ăn cái gì, dù sao thì cá cũng nhiều, Lê Chấn muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn, chỉ cần sau khi rời khỏi đây, đừng có bị bản năng của tang thi khống chế, thấy Lê Nguyệt lập tức muốn nhào lên là tốt rồi.
Nhưng mà chờ tới khi Phương Hoà nhìn đống cá cuối cùng cũng được giải quyết xong, vẫn không khỏi kinh hãi, bao nhiêu đây ăn hết được sao?
Chuyện kế tiếp mới khiến cho Phương Hoà chân chính trợn mắt há hốc, nhận thức đối với tinh thần lực của Lê Chấn xem như được đổi mới.
Không phải chỉ mỗi cá, dưới khống chế của Lê Chấn, các loại rau dưa theo mùa Phương Hoà đặt trong toà nhà hạch đào, cũng như các loại đồ dùng khác nhau mà cậu đã thu thập trong siêu thị, chỉ cần có thể sử dụng, đều nhún nhảy bỗng nhiên xuất hiện ở xung quanh Lê Chấn, chuyển động giống như đang khiêu vũ vậy.
Cần làm trước tiên chính là cá chép, bỏ dầu vào chiên, thêm nước cùng chút gia vị, một loạt động tác như vậy dưới tinh thần lực của Lê Chấn hoàn thành xuất sắc, hoàn toàn không cần tự thân vận động, như vậy canh cá mà Phương Hoà gấp gáp dùng dị năng phong hệ làm ra thật không dám so sanh mà.
Thêm nước một lúc, phía dưới giảm bớt củi, ngọn lửa cũng nhỏ lại, trong lúc nấu canh cá, Lê Chấn đã đem một ít rau dưa xử lý tốt, chỉnh chỉnh tề tề đặt ở giữa không trung.
Lúc này các loại đồ vật đâu ra đấy tự làm việc của mình, Phương Hoà nhìn gương mặt vạn vô biểu tình của xẻng hốt phân, hai mắt loé sáng sùng bái muốn chết.
Lê Chấn liếc mắt nhìn Phương Hoà, giơ tay, Phương Hoà bên kia đang xem đến thất thần đột nhiên bay lên, Phương Hoà hoảng sợ, bốn cái chân quơ quào loạn xạ, xẻng hốt phân không phải tưởng nhầm cậu là cá chứ.
Cuối cùng, Phương Hoà đáp xuống trong khủy tay của Lê Chấn, đầu ngón tay lạnh băng của hắn chọt chọt xung quanh tai mèo.
Lỗ tai Phương Hoà giật giật, ngứa muốn chết, ngẩng đầu trừng hắn một cái, từ góc độ này cậu chỉ có thể nhìn thấy quai hàm căng chặt của hắn, không biết thế nào, Phương Hoà đột nhiên ngộ ra, Lê Chấn không phải đang khoe khoang, hắn là đang nghiêm túc làm đồ ăn cho Lê Nguyệt.
Phương Hoà âm thầm cảm thấy may mắn, phương thức tu luyện này đối với Lê Chấn tuyệt đối có lợi, sau này tiếp tục kiên trì, ký ức cùng tư tưởng nhất định có thể khôi phục, cậu dám đặt cược một con mèo!
Động tác của Lê Chấn vô cùng nhanh, trừ bỏ nồi cá trích đầu tiên có chút chậm, mười mấy món sau rất nhanh đã làm xong, tất cả đều được để vào chén sứ và tô canh khác nhau, số lượng nhiều đến mức đủ cho Lê Nguyệt ăn hơn nửa tháng.
Phương Hoà nghe mùi vị đồ ăn, híp mắt cười cười, cho dù Lê Nguyệt ngay từ đầu sẽ hoài nghi lai lịch của đồ ăn mà không động vào, nhưng mấy món ăn mỹ vị này của Lê Chấn cứ liên tục đưa tới, sớm muộn gì cũng có ngày cô sẽ tiếp thu.
Mấy thứ này lại bị Lê Chấn lục tục bỏ vào toà nhà hạch đào, hiển nhiên, Lê Chấn cũng biết nơi đó có thể bảo tồn rất tốt.
Kế tiếp mới là giờ cơm của một người một mèo, một nồi cá chiên giòn chua ngọt nhanh chóng ra lò, nồi cá quế chiên xù thứ hai cũng đã xong, nồi cá kho cà chua thứ ba..v..v....
Một bàn toàn ngư yến, hương vị kia làm Phương Hoà kìm không được chảy nước miếng ròng ròng, thật vất vả mới chờ Lê Chấn nấu xong, Phương Hoà vội vã muốn ngồi xuống ăn, nhưng lại bị Lê Chấn ôm không buông tay, dưới ánh mắt kỳ quái của Phương Hoà, không biết Lê Chấn ở đâu lôi ra một cái bàn dài đặt ở bên hồ, mấy món cá kia đều chỉnh đề đặt lên trên bàn.
Phương Hoà đáy lòng quăng cho một cái ánh mắt xem thường, hiện tại mới biết chú ý sao, lúc trước người này không phải còn muốn ăn sống luôn à?
Cũng được đi, Phương Hoà vừa cạn lời vừa cao hứng, loạt phản ứng này của Lê Chấn, thuyết minh ý thức của hắn càng ngày càng thanh tỉnh, đây là chuyện tốt.
Lê Chấn ôm Phương Hoà, đem cậu đặt lên trên bàn.
Lúc Phương Hoà nhịn không được muốn lao lên, Lê Chấn đột nhiên mở miệng.
"Uy!" Tuy rằng chỉ có một chữ, nhưng vẫn rất rõ ràng.
"Cái gì?" Phương Hoà đột nhiên dừng lại, quay đầu dùng mắt mèo nhìn chằm chằm Lê Chấn, không khỏi ngạc nhiên, đây là câu thứ hai mà Lê Chấn có thể nói, đúng thật là không dễ dàng mà.
Phương Hoà quả thật muốn từ trên bàn nhảy lên, cậu không nghĩ tới công pháp trong ngọc bích sẽ thần kỳ như vậy, ảnh hưởng tốt tới Lê Chấn như vậy!
Phương Hoà gắt gao nhìn chằm chằm hắn, chờ mong Lê Chấn có thể nói ra cái gì khác.
"Uy!" hắn vẫn như cũ nhìn chằm chằm cậu, thế nhưng lại ngoan ngoãn ngồi xuống, hai tay đặt ở trên bàn.
Phương Hoà xoay người ngồi xổm tại chỗ, đầu nghiêng nghiêng nhìn hắn một hồi, đầu óc xoay chuyển, Lê Chấn trước kia kêu cậu là Lúa nhỏ, lần này hắn bảo Uy, hẳn là không phải kêu cậu đâu phải không?
Meo ô ô .. không phải ý nghĩa mà cậu nghĩ chứ?
Lê Chấn đây là muốn được một con mèo đút hắn sao? Nhìn nhìn hắn lại nhìn nhìn cá kho trên bàn, nội tâm vô cùng kháng cự.
"Không đút!" Rốt cuộc ai là mèo ai là xẻng hốt phân? Cư nhiên muốn một con mèo như cậu đút cho ăn, bàn chân của Phương Hoà hung hăng đập lên bàn, nâng móng vuốt chỉ vào cá trên bàn, "Tự mình ăn đi!"
"Uy!" Lê Chấn vô cùng kiên trì.
"Đút đút cái con khỉ á, anh xem đây là cái gì??? Chân mèo đó thấy không?!" Phương Hoà duỗi chân căm giận nói, "Chân mèo có thể đút anh ăn sao? Anh thấy tôi có thể dùng muỗng hay là dùng đũa hả? Anh coi chừng tôi đem cá quăng lên mặt anh bây giờ đó! Tự mình ăn!"
Xẻng hốt phân mặc dù có tiến bộ, chính là cái đầu hình như càng ngày càng ấu trĩ, Phương Hoà câm giận vung cái đuôi xoay người đi ăn con cá sóc có vẻ vô cùng hấp dẫn trên bàn.
Lê Chấn bên kia nhìn chằm chằm Phương Hoà đang cắm đầu ăn, lại nhìn nhìn mấy cái dĩa lớn trên bàn, mày hơi hơi nhíu lại, lúc trên đường đi, rõ ràng mèo nhỏ còn đút cái tên trên nóc xe kia ăn, vậy tại sao bây giờ không chịu đút hắn?
Có phải là do nguyên liệu nấu ăn hay không? Vậy lần sau hắn sẽ đổi sang nấu gà vậy.
Nghe được người phía sau bắt đầu ăn, Phương Hoà quay đầu nhìn thoáng qua, Lê Chấn đang dùng tốc độ bình thường không khó khăn lắm ăn cá, vẫy vẫy cái đuôi, lẩm bẩm một câu, "Vậy có phải được không."
Chờ Lê Chấn ăn xong rồi, Phương Hoà mới dùng phong hệ dị năng đào một cái hố trên mặt đất, đem mấy cái vẩy cá chép và xương cá đều vùi vào, không gian đào hạch sẽ tự mình tinh lọc.
Chân mèo vỗ vỗ, Phương Hoà dọn dẹp xong liền lập tức hỏi một chút tình huống của Lê Chấn, nhưng vừa quay người lại, Lê Chấn đã không thấy đâu.
Đúng là không bớt lo mà! Phương Hoà lo lắng không biết hắn đã có thể khống chế tình huống của bản thân hay chưa, lỡ hắn chạy ra tìm Lê Nguyệt... Cậu vội vàng chạy tới toà nhà hạch đào, lúc nhìn thấy hắn mới yên tâm trở lại.
Lê Chấn đang đưa lưng về phía cậu ngồi xổm ở thư phòng, kỳ thật đây cũng không tính là thư phòng, đây là không gian nhỏ được các cành của toà nhà hạch đào tách ra, chẳng qua bên trong đều là đồ dùng sách vở của Lê Chấn mà thôi.
Mà Lê Chấn hiện tại đang ngồi bên trong, trong tay cầm lấy ảnh chụp của bản thân và Lê Nguyệt, tấm lưng kia trong mắt Phương Hoà thoạt nhìn vô cùng cứng ngắt, cậu ở bên ngoài nhìn một hồi, mới chậm rãi đi qua.
"Lê Chấn?"
Lê Chấn hơi hơi xoay người, lúc nhìn thấy cậu, vươn tay về phía cậu, Phương Hoà vội vàng chạy tới, bị Lê Chấn ôm lấy, đặt ở đầu gối, nhẹ nhàng xoa xoa lông mèo.
Phương Hoà đã thích ứng việc Lê Chấn vừa bất động vừa vuốt lông cậu, chỉ lo hỏi vấn đề mà bản thân quan tâm nhất.
"Lê Chấn, anh nhìn thấy chị gái, có phải rất khó khống chế hay không?"
Hắn chỉ có thể đơn giản đáp lại, cho nên Phương Hoà đành cố sức hỏi những câu đơn giản.
Sau lần tu luyện lúc nãy, bộ não cứng ngắc của Lê Chấn đã linh động hơn chút ít, cho nên lúc cậu hỏi hắn, tay hắn ngoài hơi dừng lại, tiếp tục chậm rãi cào cào cái bụng mềm mại của mèo nhỏ, gật gật đầu.
Phương Hoà một lòng muốn hiểu rõ đầu đuôi, mặc kệ dâng cái bụng cho Lê Chấn, bàn chân phối hợp với động tác của hắn, tiếp tục hỏi, "Dị năng hệ kim loại rất hiếm thấy, có phải năng lượng của nó rất hấp dẫn hay không?"
Lê Chấn hơi hơi lắc đầu, thả ảnh chụp xuống, đột nhiên ôm cậu ngả người nằm trên mặt đất.
Phương Hoà nghi hoặc, Lê Chấn cư nhiên lắc đầu, vậy thì vì cái gì nha? Cậu đạp lên cánh tay của Lê Chấn, tiến đến trước mặt hắn, mắt mèo xanh biếc nhìn hắn chằm chằm, có đều cậu không thể nhận được cậu trả lời.
Cái bản mặt mèo của Phương Hoà toàn bộ nhăn thành một cục, vậy thì là nguyên nhân gì mới được chứ, trừ bỏ Lê Nguyệt, chẳng lẽ là bánh bao nhỏ còn chưa tròn một tuổi trong rổ?
Phương Hoà sửng sốt, mặt mèo đột nhiên dí sát vào Lê Chấn, "Anh sẽ không nói với tôi, bánh bao nhỏ kia mới là nguyên nhân đúng không?"
Nghe được lời này, Lê Chấn bỗng nhiên đè lại lưng của mèo nhỏ, tay hơi hơi run rẩy, tựa như đang nỗ lực khắc chế.
Meo ô ô, Phương Hoà phẫn nộ đạp một chân lên mặt hắn, "Đó là đứa bé còn sinh ra chưa được mấy ngày đâu, anh cư nhiên còn muốn ăn nó! Đồ tang thi biến thái! Tức chết bổn miêu gia!"
"Lúa nhỏ!" Tuy rằng âm thanh khàn khàn trầm thấp, nhưng ngữ khí rõ ràng vô cùng bất đắc dĩ.
Phương Hoà câm giận quay đầu đi, trong rổ kia là bánh bao nhỏ, vừa sinh ra đã nghênh đón mạt thế, một chút sinh hoạt ổn định còn chưa được hưởng thụ, thoạt nhìn so với cậu năm đó còn đáng thương hơn nhiều.
Cậu có phải hay không nên cảm thấy may mắn đó là cháu trai của Lê Chấn, nên hắn mới có thể duy trì một chút lí trí, thời khắc cuối cùng hắn không phải đã tỉnh lại một chút rồi sao?
Nếu đổi lại là tang thi khác, và những đứa trẻ khác thì sao? Tang thi đáng chết, Phương Hoà nghiến răng mắng một tiếng.
Lại nói, đứa trẻ kia có gì đặc biệt mà khiến mắt của Lê Chấn đột nhiên đỏ lên vậy, so với trước kia còn nghiêm trọng hơn mấy lần? Cậu có cảm giác dị năng không phải là trọng điểm, bánh bao vừa mới sinh ra này, chẳng lẽ cấp bậc dị năng trời sinh cao hơn người bình thường sao?
Một thân thể yếu nhược như vậy, còn chưa hoàn toàn có ý thức tự châm sóc, lại là một đứa bé sở hữu cấp bậc dị năng cao......
Phương Hoà đột nhiên cả kinh, nếu Lê Chấn còn không thể khống chế được bản thân, vậy đối với mấy con tang thi khác thì sao? Bánh bao nhỏ chẳng phải là thức ăn tốt nhất sao? So với Lê Chấn còn hấp dẫn hơn.
Phương Hoà thật ra là đã đoán đúng, máu lúc đứa bé vừa được sinh ra đã thu hút rất nhiều tang thi bình thường, sau đó lại xuất hiện một con tang thi trực tiếp cắn đứt cổ Lương Bằng Phi, cũng là con tang thi biến dị duy nhất xung quanh nhà cũ.
Tang thi bình thường vẫn chưa được tiến hoá đến trình độ có được tinh hạch, chúng nó lúc này chỉ có bản năng ăn thịt, chờ đến lúc chúng nó tiến hoá ra tinh hạch, thì trừ bỏ bản năng ăn thịt cũng nhiều ra một cái bản năng theo đuổi năng lượng.
Nghĩ tới đều này, Phương Hoà lập tức đứng ngồi không yên, bàn chân chỉ về phía Lê Chấn, "Anh thành thật đợi, không cho phép đi ra ngoài!"
Phương Hoà vội vàng chạy ra không gian, nếu bánh bao nhỏ kia thật sự là dị năng giả cấp cao trời sinh, Lê Nguyệt ở chỗ này còn tốt, tang thi xung quanh cũng không nhiều, nhưng nếu họ chạy tới nơi có nhiều tang thi, nếu dụ ra tang thi biến dị, thì sẽ gặp nguy hiểm.
(*Cá chiên giòn chua ngọt
(*Cá quế chiên xù
(*Cá kho cà chua
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau