Khoảng một tuần trước lễ khai giảng, anh biến đi đâu bỗng quay trở về, còn cúi đầu trông chẳng khác nào một đứa bé mắc lỗi, nói với tôi rằng không muốn rời đi, tôi cảm động liếc nhìn anh một cái, tôi thật sự muốn mình có thể giận, chứ hiện giờ tôi luôn không thể nổi giận với anh được, tôi kéo tay anh lại, “Đi theo tôi.”

Anh không lên tiếng, cứ để mặc cho tôi kéo vào phòng, sau đó nhìn tôi nghi hoặc, tôi không nói nhiều chỉ kéo anh đến trước màn hình máy tính, buông anh ra rồi mở máy tính lên. Bật tin tức chuyện xảy ra hôm đó cho anh xem, vẻ mặt anh đang bình thản nhưng khi nhìn thấy tiêu đề và tấm hình nhỏ bên dưới thì lập tức kinh hoảng và mờ mịt, một lát sau anh mới hoàn hồn quay sang nắm tay tôi, “Tôi không chết? Tôi vẫn chưa chết? Trần Duyệt... chuyện này là thật chứ?”

Anh kích động nói năng lộn xộn, bàn tay run rẩy nắm lấy tay tôi, tôi nhìn anh rồi khẽ gật đầu: “Là thật, tên thật của anh là Trương Trạch.”

Tôi vừa mới dứt lời, anh đột nhiên bế tôi lên, xoay tôi mấy vòng mới chịu dừng lại, thấy anh vui sướng tôi cũng vui lây, tôi bất giác khẽ cười, anh thả tôi xuống rồi kéo tôi ra ngoài cửa, tôi vội vàng kéo anh lại, “Đã khuya lắm rồi, anh định đưa tôi đi đâu?”

“Đến bệnh viện, tôi không đợi được dù chỉ một giây.” Anh trả lời rất thẳng thắn, giọng nói cũng nôn nóng, tôi lại kéo anh, “Đã là giờ nào rồi, anh gấp cái gì chứ, biết anh chưa chết là được rồi, đã đợi bao lâu rồi thì ráng chờ thêm một buổi tối nữa đi, sớm ngày mai tôi sẽ đưa anh đến đó.”

Anh suy nghĩ một chút, nhận thấy lời tôi nói cũng đứng nên liền gật đầu đồng ý, chỉ là tiếp ngay sau đó lại tỏ ra không yên, khi nói chuyện với tôi cứ như người mất hồn, thấy anh như vậy tôi cũng lười nói chuyện.

Về phòng vùi mình vào trong chân, tôi chợt nhớ lại những chuyện đã xảy ra kể từ khi chúng tôi sống cùng với nhau, từ những mâu thuẫn ngày đầu tiên đến bây giờ đã chuyển biến thành thích, mọi chuyện trôi qua thật không tưởng, vốn dĩ anh và tôi đều không cùng một thế giới, hôm đó luôn nói sẽ gặp lại, ai ngờ anh vẫn còn sống, vẫn chưa chết, tôi còn có thể được trông thấy anh, nghĩ đến chuyện ngày mai anh sẽ đi, sẽ trở về với thế giới của anh, không biết sau này chúng tôi còn có cơ hội gặp mặt nhau hay không, cũng có thể khi anh tỉnh lại sẽ không còn nhớ đến tôi nửa.

Nghĩ tới đây, trong lòng tôi lại dấy lên cảm xúc khó tả thành lời, tôi không muốn anh quay về, tôi biết làm vậy là rất ích kỷ, thế nhưng tôi đang sợ, tôi sợ anh sẽ không còn nhớ tôi, tôi sợ mình sẽ lại trở thành người cô đơn, tôi sợ mình chỉ còn một mình, nghĩ tới vẻ mặt kích động và đầy hưng phấn của anh và nỗi mong chờ được quay về của anh, tôi lại cảm thấy mình nên để anh trở về, suy nghĩ mông lung, tâm trí rối bời đến tận quá nửa đêm tôi mới chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, anh đã lôi tôi dậy, bảo tôi đưa anh đến bệnh viện thành phố, anh vui sướng mong chờ, vẻ mặt phấn chấn tinh thần sáng láng, còn tôi thì lặng lẽ tắm sơ qua rồi liếc mắt nhìn ra ngoài trời, thầm thở dài trong bụng, sau đó hạ quyết tâm nói, “Đi thôi.”

Dọc đường đi, anh luôn rất vội vàng, người khác không nhìn thấy anh, nhưng tôi thì có thể nhìn thấy bóng lưng của anh, trong lòng chán chường, tôi không biết tại sao mình lại có cảm giác này, rõ ràng cách đây không lâu tôi còn là một người lạnh nhạt với tất cả mọi chuyện xung quanh, hình như từ khi quen biết với Trương Trạch tôi đã không còn là chính mình nữa, cảm giác này làm tôi bối rối không biết phải làm sao.

Đến đại sảnh, hỏi thăm y tá trực bệnh viện về phòng bệnh của Trương Trạch, tiếp đó chúng tôi vào thang máy đi thẳng lên tầng năm, bước đến trước cửa một căn phòng bệnh, Trương Trạch có vẻ khẩn trương kích động, mà tôi thì bắt đầu do dự cùng bất an, Trương Trạch định đưa tay gõ cửa phòng bệnh, nhưng tôi bỗng giữ tay anh lại, anh nghi hoặc nhìn tôi, tôi không dám nhìn anh, chỉ có thể đưa mắt nhìn sang chỗ khác, “Anh... anh muốn quay về thật sao?”

“Nói gì vậy? Đương nhiên là tôi muốn trở về rồi, như vậy thì tôi mới tỉnh lại được, tôi còn sống thì mới có thể chân chính ở bên cạnh em.” Anh nhoẻn miệng cười, ánh mắt sáng bừng đầy mong đợi. Tôi nhìn anh, chợt buông tay ra, sau đó đi vòng qua người anh, đưa tay gõ cửa phòng bệnh.

Không lâu sau, cửa phòng được người bên trong mở ra, người mở cửa là một bà dì ước chừng khoảng năm mươi tuổi, vẻ mặt tiều tụy, nhưng vẫn dịu dàng hòa nhã hỏi tôi, “Cháu là ai?”

Vì sợ dì ấy nghi ngờ nên tôi nói mình là bạn học của Trương Trạch, nghe nói anh bị xảy ra chuyện nên tới đây thăm, dì ấy nghe thế cũng không truy hỏi nữa, liền mở cửa để tôi đi vào còn vui vẻ nói, “Vào đi, dì rất vui khi cháu đến thăm nó, nó gặp chuyện không may đã lâu rồi thế nhưng không có mấy người đến thăm, kể cả...

Haizzz, không nên nhắc đến thì hơn.”

Tôi không nghe lọt bất cứ lời nào của dì ấy, bởi vì tôi nhìn thấy Trương Trạch đã bước thẳng đến giường bệnh, nhìn chằm chằm vào thân thể mình đang nằm trên giường, vẻ mặt anh hơi quái lạ, cũng đúng, bất cứ ai khi hóa thành linh hồn lúc quay lại nhìn thân xác của mình đều có vẻ mặt như vậy, có lẽ do tôi nhìn quá chăm chú nên bà dì đứng bên cạnh lấy làm lạ hỏi tôi, “Cháu đang nhìn gì vậy?”

“A? Hả... không có, cháu không có nhìn gì cả, Trương Trạch... là người tốt ắt sẽ được trời phù hộ, cháu tin anh ấy sẽ nhanh tỉnh lại thôi.” Tôi quay sang nhìn dì ấy, nói với dì cũng như đang thầm nói với chính mình, bỗng nhiên Trương Trạch quay lại nhìn tôi, tôi thấy môi anh mấp máy như nói với tôi rằng, “Chờ tôi.”

Trong nháy mắt ấy, tôi biết anh muốn gì, tôi nắm chặt hai bàn tay lại, móng tay như đâm sâu vào trong thịt, tôi cứng người mấy giây sau đó thả lỏng, tôi quay đầu nhìn Trương Trạch, rồi tôi nhìn thấy hồn phách anh từ từ nhập vào trong thân xác, ngay giờ khắc này, tôi chợt hạ một quyết định, "Trương Trạch nếu như anh tỉnh lại mà vẫn còn nhớ đến em, em hứa yêu thương anh suốt không bao giờ xa cách, nếu như,… nếu như anh không còn nhớ em, thì em... sẽ quên anh…”

Thời gian cứ thế trôi đi từng giây... từng giây... tôi bồn chồn khẩn trương, càng ngày càng sợ, cũng càng hối hận, tôi không biết mình đã làm đúng hay sai, bà dì đứng bên cạnh nhìn tôi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, tôi thấy tay của Trương Trạch hơi nhúc nhích, tôi giật mình, đương nhiên dì ấy cũng nhìn thấy, dì hơi lo lắng, không dám tin vào mắt của mình, sau quay đầu lại liếc mắt nhìn thoáng qua tôi, rồi bước nhanh đến bên giường.

Ngay lúc đó tôi thấy mắt Trương Trạch mở ra, anh mở mắt nhìn xung quanh, nước mắt dì rơi xuống, sau đó đưa tay run rẩy đỡ Trương Trạch ngồi dạy, hòa trong liếng khóc xúc động của dì, tôi nghe thấy giọng nói hư nhược của Trương Trạch gọi dì một tiếng “Mẹ”.

Ngay khi tôi còn đang do dự không biết có nên đi qua đó hay không thì Trương Trạch lại nói một câu, “Mẹ, Ninh Ninh đâu?”