Sáng sớm, con phố thật tĩnh lặng. Những tia nắng ban mai xuyên qua làn sương mỏng, con phố nhỏ hòa mình với ánh dương ấm áp, nhu hòa. Nhành liễu mềm mại rũ xuống, đắm mình trong ánh nắng sớm, cây to lại như những chàng thanh niên khỏe mạnh đang dang rộng cánh tay, thảm cỏ xanh mướt còn đọng lại vài giọt sương cũng theo đó mà lộ ra. Buổi sáng mùa hè đẹp biết bao.

An Tuyết Thần vẫn phải đi đến đó. Đúng vậy, Phàm Ngự đã nắm được điểm yếu của cô. Cô đến từ sớm, ngồi trong xe ngắm nhìn cảnh tượng phía, nói cô không lo là nói dối. Vẫn căn biệt thự quen thuộc này, nơi đã từng xảy ra cảnh tượng máu cô nhuộm đỏ cả con đường. Trong lòng chợt đau nhói, cô sẽ không tha thứ, vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh. Vào cái ngày cô chờ mong anh đáp lại tình cảm của mình, anh đã hủy hoại cô. Bây giờ, chỉ còn lại vẻ xa lạ quen thuộc nhất.

Cô khẽ thở dài, mở cửa xe, vẫn không có gì thay đổi. Ngẩng đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy Phàm Ngự đang ở trong căn phòng của mình ngày trước, cứ đứng như vậy mà nhìn mình. Lông mày An Tuyết Thần khẽ chau lại. Khi thấy Phàm ngự xoay người rời đi, An Tuyết Thần mới thu hồi tầm mắt. Nơi này hầu như không thay đổi, chỉ là an ninh được thắt chặt hơn. Năm năm trước chưa có những thứ này, ngày càng tiên tiến, hiện đại hơn. Làm sao mà kiếp này cô lại sống chung với người đàn ông như thế?

Cô nhìn cánh cửa tự động mở ra, trong lòng cảm thấy nặng nề, lại không cản nổi bước chân, lúc này cô mới phát hiện vốn dĩ mình không hề muốn đặt chân vào nơi này. Mỗi tấc đất nơi này đều làm cho con người ta hít thở không thông, mỗi bước đi đều làm cho con người ta cảm thấy đau lòng. Đúng vậy, vào cái đêm mưa đó, bước chân cô cũng nặng nề như vậy. Trong khi người cô chảy máu đầm đìa, người kia lại hờ hững bước đi.

Hồi tưởng lại mọi chuyện suốt đường đi, bất tri bất giác lại đi tới cửa chính. Két…, cửa được mở ra. Vẫn là những thứ thân thuộc nhất. Chỉ là năm năm trôi qua, vết tích của khoảng thời gian đó vẫn còn lưu lại trên khuôn mặt cô.

"Vú… vú Trương..." An Tuyết Thần nghẹn ngào. Nước mắt tuôn rơi, vú Trương cũng không cầm lòng được mà khóc theo.

"Tuyết Thần, Tuyết Thần, con trở lại rồi ư, vú Trương thật lo lắng cho con, con có biết không hả? Cái con bé này, hu…hu..." Má Trương nức nở nói, khuôn mặt dường như xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn.

Hai người ôm nhau, hoàn toàn không để ý đến người đàn ông đang ngồi trê ghế salon. Mùi vị này rất quen thuộc, là mùi vị của người mẹ, ở nơi này, chỉ có vú Trương đối xử tốt với cô nhất. Hai người ôm nhau một hồi thì nghe thấy tiếng ho khan của người nào đó.

"Khụ… khụ… e hèm…"

An Tuyết Thần theo âm thanh này quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra Phàm Ngự đang ngồi trên ghế salon, khoanh tay nhìn họ. Vú Trương nghe thanh âm lúc này mới phát hiện ra là mình quá kích động. Buông An Tuyết Thần ra, mỉm cười nhìn cô.

"Tuyết Thần, mau vào nhà." Vú Trương nắm chặt tay của An Tuyết Thần.

Phàm Ngự liếc nhìn vú Trương một cái, vú Trương lưu luyến nhìn An Tuyết Thần, An Tuyết Thần mỉm cười với bà, lúc này bà mới xoay người đi vào bếp.

An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, Phàm Ngự nhẹ nhàng châm một điếu thuốc, không nói lời nào. An Tuyết Thần trong lòng thật tức chết, tại sao lúc nào cũng là cô mở miệng trước chứ! Được rồi! Lúc này đang ở nhà anh, cho nên, nếu không thể chủ động thì cũng không thể để mình bị động được. An Tuyết Thần nắm chặt túi xách, ngồi bên cạnh anh. Trong lòng cô tự nhủ “Không sao! Chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi. An Tuyết Thần, mày không cần hấp tấp như vậy, trước kia đã không, năm năm sau lại càng không.” An Tuyết Thần cố nặn ra một nụ cười tự tin, cứ ngồi như vậy.

Phàm Ngự dĩ nhiên thấy được điều đó, vẻ mặt tuấn tú có chút khiêu khích. Hai người cứ ngồi như vậy. Người hầu đã làm xong bữa sáng, bày trên bàn ăn, mặc dù vú Trương đang vội, nhưng vẫn chú ý tới bọn họ, không ai nói lời nào. Người thì xem báo, người thì nghịch móng tay. Đây là cái tình huống gì?

"À… thiếu gia, nên dùng bữa thôi! Tuyết Thần, cùng nhau ăn đi, sớm như vậy, con cũng chưa ăn phải không?" Vú Trương đi tới, cố tình phá vỡ sự yên tĩnh kì lạ này. Không đợi An Tuyết Thần trả lời, thanh âm mềm mại có chút phẫn nộ từ trên lầu vọng xuống.

"Vú Trương! Ai cho bà mời cô ta! Đừng quên thân phận của bà! Cô ta xứng sao?" Lâm Mộng Tuyết mặc áo ngủ khiêu gợi từ trên lầu đi xuống, ra vẻ mình là nữ chủ nhân của nhà này. Lông mày Phàm Ngự nhíu lại.

Sắc mặt vú Trương trở nên khó coi "Dạ, tiểu thư dạy phải ạ."

An Tuyết Thần siết chặt tay, liếc mắt nhìn vú Trương: "Vú Trương, con cũng muốn ăn, phiền người chuẩn bị giúp con một chén."

Vú Trương liếc mắt nhìn thấy Phàm Ngự gật đầu rồi mới đi vào phòng ăn. Lâm Mộng Tuyết tức giận đi tới trước mặt An Tuyết Thần."An Tuyết Thần, cô là cái thá gì hả? Ai cho cô tới đây? Cô đi ra ngoài cho tôi?"

An Tuyết Thần khẽ nhếch mắt, liếc Lâm Mộng Tuyết; thái độ, giọng nói điềm tĩnh có thể làm tan chảy trái tim mọi người.

"Tôi là người. Là anh ta bảo tôi tới. Còn nữa, cô không có tư cách đuổi tôi ra ngoài, trừ khi, cô đã là Phàm phu nhân”. Mỗi một lời An Tuyết Thần đều vô cùng tao nhã, mặc cho Lâm Mộng Tuyết tức giận.

Lâm Mộng Tuyết giận dữ nhìn An Tuyết Thần, dùng ngón tay chỉ vào An Tuyết Thần, An Tuyết Thần nhíu mày, đứng lên, gạt ngón tay đang chỉ về phía mình ra, sau đó đi vòng qua Lâm Mộng Tuyết, tới bàn ăn, ngồi vào vị trí của mình, cầm ly sữa lên uống, không quan tâm tới họ. An Tuyết Thần nhếch miệng, lộ ra vẻ cười đắc ý, ‘cao nhân ắt có cao nhân trị’ là ý này sao?

Phàm Ngự nhìn thấy biểu hiện đắc ý của cô, trong lòng cũng dần thả lỏng. Sau đó cũng đứng dậy đi tới đối diện bàn ăn. Lâm Mộng Tuyết thấy mình bị họ bỏ lơ, liền đi theo ngồi sát bên cạnh anh.

Lâm Mộng Tuyết thấy trên bàn chỉ có sữa tươi mà không có nước rau chân vịt, bất mãn nhìn vú Trương: "Vú Trương! Tại sao đều là sữa tươi? Bà biết tôi chưa bao giờ uống sữa tươi mà!"

Vú Trương bất đắc dĩ nhìn Lâm Mộng Tuyết định nói là do thiếu gia chỉ định nhưng bị An Tuyết Thần cắt ngang.

"Bởi vì tôi muốn uống sữa tươi." Mỗi một câu An Tuyết Thần nói ra đều tao nhã như vậy, ngược lại Lâm Mộng Tuyết có vẻ như cố tình gây sự. Còn thái độ của cô ngay từ đầu rất ôn hòa, nhã nhặn.

Lâm Mộng Tuyết gần như muốn nổ tung. Đứng lên, cũng không màng tới cái gì là hình tượng, chỉ thẳng mặt An Tuyết Thần mắng "Con tiện nhân này, mày nói cái gì, tao cho mày biết, Ngự sẽ không chấp nhận mày. Đừng quên, ngày đó mày đã cút ra khỏi đây như thế nào. Tao mới là người mà Ngự quan tâm nhất, mày chẳng qua chỉ là vật thế thân mà thôi!"

Lời nói của Lâm Mộng Tuyết hiển nhiên khiến cho cả hai người còn lại cùng rùng mình. Mặt An Tuyết Thần có chút khó coi. Đúng thế, Làm sao cô quên được? Phàm Ngự cố nén cơn thịnh nộ, sắc mặt trở nên tái mét.

Lâm Mộng Tuyết đắc chí nhìn khuôn mặt khó coi của An Tuyết Thần, hoàn toàn không để mắt đến biểu hiện của Phàm Ngự. An Tuyết Thần dựa vào ghế, nhìn anh, anh cũng nhìn cô.

An Tuyết Thần cười: "Đúng! Tôi không quên, có điều, Lâm tiểu thư, thân là tổng giám đốc phu nhân, lại đi tiếp đãi khách như vậy ư! Bất kể là nam hay nữ, bất kể là người nào. Đây là tư thái của một phu nhân cao quý sao?"

Lâm Mộng Tuyết, nhất thời không hiểu lời nói của cô..., An Tuyết Thần cũng lười nhìn cô ta, dùng khăn ăn lau khóe miệng, cười nhìn Phàm Ngự.

"Tôi ở phòng sách chờ anh." An Tuyết Thần cầm túi xách đi lên lầu, vẫn là vẻ thanh tao như trước.

Phàm Ngự nhìn Lâm Mộng Tuyết, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô như vậy "Tuyết nhi, em cứ từ từ ăn đi. Vú Trương, chuẩn bị hai tách cà phê rồi đem tới phòng sách."

Nói xong cũng xoay người lên lầu, chỉ còn lại Lâm Mộng Tuyết với vẻ mặt lo lắng. An Tuyết Thần, tao nhất định không để cho mày yên ổn. Tao sẽ ghi nhớ, chính mày đã khiến tao nhục nhã như vậy.

Phàm Ngự mở cửa phòng sách, không nhìn thấy An Tuyết Thần đâu. An Tuyết Thần tựa vào cửa sổ, đây là phòng của cô, không có gì thay đổi, cô cũng nhìn thấy cái kẹp bướm trên tủ đầu giường. Nghĩ ngợi xa xăm. Cảm nhận được có người sau lưng mình, loại cảm giác này cô không bao giờ quên được, nó vô cùng áp lực.

"Tại sao không vào phòng sách?" giọng anh khàn khàn từ phía sau truyền đến.

An Tuyết Thần xoay người, nhìn Phàm Ngự. Đi về phía anh, đồng thời lướt qua mặt anh: "Tôi biết dĩ nhiên anh sẽ không vì tôi mà giữ lại nơi này."

Phàm ngự cau mày, nhìn An Tuyết Thần đi về phía phòng sách, trong lòng khó chịu. Anh không thể chịu được khi cô bài xích mình như vậy.

Trong phòng sách ——

An Tuyết Thần ngồi trên ghế salon. Phàm Ngự ngồi trên chiếc ghế làm việc của mình, nhìn An Tuyết Thần, lần này là anh lên tiếng.

"Hôm nay em đến đây, anh có thể ngầm hiểu là em đã chấp nhận?"

An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, nửa ngày mới nói ra một câu: "Tại sao anh vẫn không thay đổi chút nào vậy?"

Phàm Ngự cứ nhìn cô như vậy, nhướn mày, anh biết cô đang nói gì, nói anh làm người khác khó chịu sao, nhưng mà anh lại muốn như vậy.

"Thủy Li và Moery đang ở đâu?" An Tuyết Thần không muốn nói lời vô nghĩa, tốt xấu gì cũng đều bị Lâm Mộng Tuyết phá hỏng. Trực tiếp đi vào vấn đề chính là tốt nhất.

"Yên tâm, anh đã đưa bọn họ ra nước ngoài rồi."

An Tuyết Thần trừng mắt nhìn anh. Quyền lực thật đáng sợ, nó có thể khiến cho một người đang sống tốt phải xuất ngoại mà không ai hay biết, đã thế lý do lại hết sức đường hoàng.

Cốc cốc cốc ——

"Vào đi!" Giọng nói Phàm Ngự trở nên thành thục, quyến rũ hơn.

Nhưng người vừa bước vào lại càng làm cho An Tuyết Thần bực mình hơn. Lâm Mộng Tuyết, thật đúng là âm hồn không tan.

Phàm Ngự cũng nhíu mày, đúng là không nên gọi An Tuyết Thần tới đây, nhưng anh chính là muốn Lâm Mộng Tuyết nhận ra một số chuyện.

"Tại sao lại là em? Vú Trương đâu?" Phàm Ngự dịu dàng trách cứ. Có chút không kiên nhẫn.

An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, mở miệng: "Phàm Ngự, là anh cố ý phại không? Cô ta lúc nào cũng kè kè một bên là để nhắc nhở tôi bị hãm hại như thế nào sao? Hay là để nhắc nhở tôi rằng con tôi bị giết chết như thế nào? Hay anh muốn nhắc nhở tôi cái đêm mình bị đuổi ra khỏi đây trong khi toàn thân đều là máu thảm hại như thế nào? Ý anh là vậy phải không?" An Tuyết Thần đã sớm mất đi vẻ bình tĩnh vừa rồi, giọng cũng đề cao lên gấp mấy lần.

"Nếu vậy thì chúng ta không cần nói nữa, anh muốn như thế nào thì như thế đó. Tôi cho anh biết, năm năm trước, tôi đã chết rồi, bây giờ, tôi sẽ không thỏa hiệp với anh đâu." Nói xong liền muốn rời đi.

"Cút!" Giọng nói trầm thấp, đầy tức giận của anh truyền đến tai hai cô gái. An Tuyết Thần khẽ nhếch miệng, tiếp tục bước đi. Trong khi đó, Lâm Mộng Tuyết ngồi bên cạnh, cười đắc ý. Đạo đức giả!

Thời khắc tay cô chạm vào cánh cửa, một cánh tay mạnh mẽ kéo cô trở lại.

"Cút!"

Lâm Mộng Tuyết trợn mắt nhìn Phàm Ngự. Run rẩy nói: "Ngự, anh nói em sao?"

"Phải, mau cút đi." Khi Phàm Ngự nghe An Tuyết Thần nói, anh biết đây đều là những việc dễ dàng khiến cô trở nên mất bình tĩnh nhất, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cô, trái tim như lạc đi một nhịp.

"Ngự, anh, anh lại vì cô ta mà hét lên với em." Lâm Mộng Tuyết ôm khuôn mặt đầm đìa nước mắt chạy đi. Thấy cô đi khỏi.

"Buông tay!" An Tuyết Thần không hề nhìn anh, chỉ nhàn nhạt thốt ra."Tôi nói lại lần nữa, buông tay!"

Lần này Phàm Ngự quả nhiên buông tay, An Tuyết Thần định rời đi. Thanh âm lạnh lẽo truyền vào tai cô.

"Em thử nghĩ xem, tại sao Lãnh Liệt lại phải đi Mĩ, tại sao công ty của hắn ta đột nhiên xảy ra chuyện?"

An Tuyết Thần run rẩy. Phàm Ngự thấy cô như vậy, trong lòng cũng dịu xuống. Nhưng không còn cách nào khác, cho dù có hèn hạ cỡ nào anh cũng làm, chỉ cần cô quay về bên cạnh anh.

An Tuyết Thần run rẩy xoay người, cảm nhận rằng Phàm Ngự giống y hệt Satan. Không thể tưởng tượng nổi nhìn anh nói: "Anh, quả nhiên là quỷ Satan từ địa ngục tới, anh muốn chúng ta cùng nhau xuống địa ngục sao?"

Phàm Ngự không ngờ An Tuyết Thần sẽ nói như vậy, lông mày khẽ nhíu lại "Phải, đi đâu anh cũng muốn đưa em theo!"

An Tuyết Thần đi tới trước mặt Phàm Ngự. Cứ như vậy nhìn anh. Phàm Ngự nhìn khuôn mặt tươi cười kia, đôi mắt tràn đầy sương mù. Đưa tay vuốt ve gương mặt cô.

"Anh chỉ muốn em ở lại bên cạnh anh, ở lại công ty anh. Chỉ vậy thôi." Những lời này có chút vô lực, bất đắc dĩ.

"Anh đã động tay vào cái gì rồi? Công ty Liệt có thể bị nguy hiểm hay không?" An Tuyết Thần mặc cho anh vuốt ve mình. Nhưng lời cô nói lại làm cho thân thể Phàm Ngự cứng đờ.

"Chẳng qua là một cái búng tay, em biết đó, một khi anh tức giận, anh sẽ hoàn toàn hủy hoại hắn ta, mặc dù phải mất chút sức, nhưng em phải tin vào năng lực của anh." Lời Phàm Ngự nói như tiếng sét ngang tai.

Nước mắt cô chảy xuống, anh không thể, anh biết, biết rất rõ, Lãnh Liệt rất có ý nghĩa đối với cô. Cho dù mình phải tự tìm đến chỗ chết, cũng phải bảo vệ Lãnh Liệt. Nếu không có anh, cô sẽ không có được như ngày hôm nay.

"Phàm Ngự, rốt cuộc anh muốn tôi phải làm sao, anh muốn bức tôi chết sao? Tại sao lại ra tay với mọi người xung quanh tôi, chẳng lẽ việc tôi trở về lần này là sai lầm thật sao? Là tôi ngu xuẩn, tự mình phá đi cuộc sống vốn dĩ bình yên của mình?"

An Tuyết Thần nức nở nói. Lần này, ở trước mặt Phàm Ngự, trông cô có vẻ bất lực.

Phàm Ngự nhìn cô, không biết nói gì."Không, cho dù em không trở về, anh cũng sẽ tìm được em. Kết cục vẫn giống nhau."

"Nhưng mà, tại sao, là do anh tuyệt tình trước, sao bây giờ lại như vậy? Đêm đó tôi và anh đã nói rất rõ ràng." An Tuyết Thần cứ như vậy nhìn Phàm Ngự.

Lần này Phàm Ngự cũng không nói lời nào. Chỉ muốn ôm cô, An Tuyết Thần đẩy anh ra, lau nước mắt.

"Nói đi, anh muốn tôi làm gì?"

Phàm Ngự nhìn cô một hồi "Miễn em ở lại công ty anh."

An Tuyết Thần nhìn anh, gật đầu. "Được! Vậy thì mời anh ‘giơ cao đánh khẽ’, bỏ qua cho công ty của Liệt."

Phàm Ngự nhìn cô, lông mày nhíu lại "Em quan tâm tới hắn ta?"

"Đúng! Anh ấy là vị hôn phu của tôi, chúng tôi đã đính hôn, tôi tự nguyện làm bất cứ điều gì vì anh ấy." Ánh mắt An Tuyết Thần kiên định nhìn anh. Đổi lại là ánh mắt đau đớn của Phàm Ngự.

"À. Được. Tự nguyện vì hắn ta. Chỉ mong điều em nói là thật. Chín giờ ngày mai gặp nhau ở công ty, vấn đề kia anh sẽ giải quyết." Giọng điệu Phàm Ngự đầy châm chọc.

"Hi vọng anh nói được làm được."

An Tuyết Thần nói xong xoay người rời đi. Khoảnh khắc cửa được đẩy ra "Phàm Ngự, mặc kệ là năm năm trước hay năm năm sau, chỉ cần anh muốn, tôi sẽ nghe theo. Nhưng hãy nhớ rằng..., có lại được không có nghĩa là không mất."

Theo đó, cô hung hăng đóng cửa lại, chỉ còn lại Phàm Ngự với vẻ mặt suy tư.Tuyết Thần, cho dù có phải trả giá đắt đi chăng nữa, anh cũng phải khiến em trở lại bên cạnh anh. Năm năm trước là anh đánh mất, năm năm sau anh sẽ không ngu xuẩn mà tái phạm sai lầm đó một lần nữa.

An Tuyết Thần xuống cầu thang, tâm tư không còn. Khi nhận thấy ánh mắt đố kị của Lâm Mộng Tuyết mới lấy lại tinh thần. An Tuyết Thần không quan tâm, đi vòng qua cô ta.

"An Tuyết Thần, tôi cho cô biết, Ngự chỉ cảm thấy áy náy với cô, cô đừng có mà vọng tưởng." Lâm Mộng Tuyết cảnh cáo An Tuyết Thần.

An Tuyết Thần nhìn cô châm chọc: "Xem ra, năm năm qua, tình cảm của hai người không thuận lợi mấy nhỉ! So với lúc trước thì ong bướm bên cạnh anh ta cũng không ít hơn là mấy. Cho tới giờ, người ôm mộng là cô mới đúng."

Lâm Mộng Tuyết nhìn theo tấm lưng An Tuyết Thần, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhất định phải cho cô ta một bài học. Dã tâm bắt đầu trào lên.

An Tuyết Thần nhìn vú Trương mỉm cười: "Vú Trương, con đi đây, có thời gian con sẽ đến thăm người."

Vú Trương nắm chặt bàn tay nhỏ bé của An Tuyết Thần nói: "Ừ, nhớ lại đến thăm ta nhé!"

"Vâng! Con đi đây!"

"Lái xe chậm một chút!"

An Tuyết Thần quay lại nhìn bà rồi rời khỏi. Ra khỏi biệt thự, An Tuyết Thần ngồi trong xe, nhớ lại đoạn hội thoại giữa cô và Lãnh Liệt, cô không muốn liên lụy đến người khác, nhất là người mình quan tâm. Cô thỏa hiệp, lại thỏa hiệp. Hơn nữa lại thỏa hiệp với cùng một tên ác ma. Cô úp mặt lên tay lái khóc. Cô thật có lỗi với bạn bè xung quanh, cô lại càng hận Phàm Ngự.Cô hận sự uy hiếp của anh, càng hận chính mình lại thỏa hiệp lần nữa. Điều này làm cho cô cảm thấy bất lực. Trước mặt Phàm Ngự, cô vĩnh viễn không thể chịu nổi sự công kích của anh, vĩnh viễn ở thế yếu. Có lẽ ban đầu mình không nên nhất thời hứng thú mà trở về nước, càng không nên vì mình mà làm liên lụy tới những người khác.

Cuộc sống thật không như ý muốn. Cô khóc một hồi rồi lái xe rời đi. Ở trên lầu, anh vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc xe kia, ‘nhất cử nhất động’ của cô đều thu vào tầm mắt của anh, bao gồm cả hành động vừa rồi của cô. Mình khiến cô đau khổ như vậy ư, mình đã yêu cô ấy rất nhiều cơ mà?

Về đến nhà, nhìn thấy hai đôi giày nữ trước nhà, trong lòng cảm thấy vui mừng. Vội vàng cởi giày. Đi tới phòng ngủ, nhìn thấy Lệ Lệ và Morey đang ngồi trên giường, vẻ mặt lo lắng. Hai người nhìn An Tuyết Thần, Lệ Lệ khóc tiến lên ôm An Tuyết Thần.

"Hu hu, Tuyết Thần, mình còn tưởng là cậu đã xảy ra chuyện gì rồi chứ, còn cho là anh ta bắt nhốt cậu lại, làm mình sợ muốn chết, hu hu" An Tuyết Thần ôm Lệ Lệ, đôi mắt ươn ướt, nhưng mà ngàn lần không được khóc. Không thể khiến cho cô lo lắng.

"Ừ, mình không sao, anh ta không làm gì mình cả, chỉ là muốn mình trở thành người đại diện cho công ty anh ta mà thôi." An Tuyết Thần an ủi Giang Lệ Lệ .

"Này, vậy anh ta không có làm gì cậu chứ?" Lệ Lệ nghi ngờ hỏi.

An Tuyết Thần gật đầu nhìn Lệ Lệ, mở miệng nói: "Vậy hai người thì sao? Anh ta có làm gì hai người không?"

Lệ Lệ nghe An Tuyết Thần nhắc đến, đáy mắt cũng có thể phun ra lửa. Lúc này, Morey lên tiếng "Đang đi trên đường thì chị bị bắt cóc, chỉ còn lại Lệ Lệ. Chị cũng không biết Lệ Lệ như thế nào, hỏi cô ấy, cô ấy cũng không nói."

An Tuyết Thần nhìn Lệ Lệ khác thường, hỏi "Rốt cuộc là thế nào?"

Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần, ảm đạm mở miệng: “Là Lạc Trạch đưa mình đi."

Lúc này An Tuyết Thần mới để ý thấy vết hôn trên cổ Lệ Lệ,tức giận nói "Khốn kiếp, còn dám làm cậu ra nông nỗi này, ngày mai mình và cậu đi tìm Phàm Ngự, mình thay cậu lấy lại công bằng."

.

Mặt Lệ Lệ biến sắc, hôm qua anh ta thô bạo như vậy, nghĩ lại còn thấy sợ. An Tuyết Thần nhìn Giang Lệ Lệ, hận không thể giết chết cái tên kia, Phàm Ngự, anh đã nói họ sẽ không có chuyện gì mà lại thế à! Ngày mai tôi muốn nghe lời giải thích của anh.

"Được rồi, Morey, chị về nhà trước đi, hôm qua chồng chị gọi cho em rất nhiều lần, chắc là anh ấy đã rất lo lắng." An Tuyết Thần mệt mỏi nói.

Morey áy náy nhìn An Tuyết Thần: "Tuyết Thần, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, chị cũng là vạn bất đắc dĩ, em cũng biết đấy, nếu là Phàm Ngự, thì chị thật sự không còn cách nào khác, còn có người thân của chị, cho nên….. "

"Em biết mà, Morey, em cũng không trách chị, ngược lại cảm thấy có lỗi, nếu như không phải vì em thì anh ta cũng không tìm đến chị. Cho nên chị không cần giữ trong lòng. Mau về nhà, không khéo anh rể lại lo lắng."

Morey cảm kích nhìn An Tuyết Thần. "Ừ, vậy chị đi trước."

An Tuyết Thần gật đầu, sau đó nhìn Lệ Lệ đang ‘hồn siêu phách lạc’. Cô không biết nói gì? Trong lòng áy náy vô cùng.

"Lệ Lệ, thật xin lỗi, mình…. "

"Chuyện không liên quan tới cậu, giữa mình và anh ta không có bất cứ quan hệ gì." Mặt Lệ Lệ trắng bệch.

An Tuyết Thần nhìn thấy rõ ràng vết hôn trên cổ cô, lại nổi bật như thế. Trong lòng khổ sở, mình đã liên lụy quá nhiều người, cô lại càng áy náy với Lệ Lệ. Làm sao mà mình lại để Lạc Trạch có cơ hội làm tổn thương Lệ Lệ lần nữa như vậy chứ! Mình thật đáng chết. Liệt, anh có khỏe không, em muốn nghe giọng nói của anh ——

Đường phân cách hoa lệ ——

Phàm Ngự nhìn Lạc Trạch, tâm tình của cậu ta có vẻ cực kỳ khó chịu. Phàm Ngự mở miệng: "Trạch, hôm qua cậu không sao chứ?"

Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự: "Cậu nói đúng, mình thì làm sao chứ!" Anh nói một cách thoải mái.

Phàm Ngự khổ não nhìn người anh em của mình, thật hối hận khi đồng ý việc đem cô gái kia giao phó cho cậu ta, xem ra ngày mai có chuyện để làm rồi. "Haizzz!"