Chước Tử bực tức chạy về phía đó, quả nhiên là thấy Thư Sinh đang đứng ở… bờ ao.
Chước Tử nhíu mày, chẳng lẽ là đang nhìn lén Cửu Vĩ Hồ tắm rửa, ánh mắt
ghen tức: “Thư Sinh háo sắc!”.
Thư Sinh
ngây người, trơ mắt nhìn chú cá sắp cắn câu quẫy đuôi bơi mất. Chước Tử
nhoài về phái trước, ôm lấy hắn: “Chàng lại đang nhìn lén cô nương tắm
rửa đúng không?”
Thanh Đế cười thành tiếng, kéo nàng ra phía trước: “Sau này cũng sẽ không có cái “lại” ấy nữa đâu”.
Chước Tử cười nói: “Ngoan lắm”.
Thanh Đế thở dài: “Đáng tiếc con cá vừa vuột mất, nó là thần thú đại bổ đấy”.
Chước Tử cười cười: “Đừng có ăn thần thú có được không? Khó khăn lắm mới lớn được như vậy”.
Thanh Đế mỉm cười, ném cần câu đi, ôm lấy Chước Tử, vẫn là Chước Tử nhà hắn là tốt
nhất, thần thú hay gì nữa cũng chỉ là phù du thôi.
“Chước Tử, đợi dựng lại khách điếm rồi, chúng ta trở về Thiên giới một thời gian nhé?”
Chước Tử cười hỏi: “Sao phải vội như vậy?”
Thanh Đế khẽ đảo mắt, ghé vào tai nàng nói nhỏ: “Bổ sung linh khí, sớm sinh một tiểu Chước Tử”.
Tim Chước Tử đập mạnh một cái, vùi đầu vào ngực hắn: “Ừ”.
&&&
Vạn năm sau, lại một mùa xuân về, hoa nở.
Nguyên Thủy
Thiên Tôn ngủ say mười vạn năm đã tỉnh, ở đại điện ăn uống no say rồi,
chuẩn bị ra Thiên Trì đi dạo, ngắm nhìn cây cỏ mình trồng. Sau mười vạn
năm không gặp, chắc chắn đều tươi tốt lên rất nhiều rồi.
Bên bờ Thiên Trì, trăm hoa đua nở, hương hoa đua nhau xông vào mũi, Nguyên Thủy
Thiên Tôn vừa mới tỉnh ngủ, cảm thấy vô cùng thoải mái. Thầm nhủ may mà
lũ người Nữ Oa, Tất Phương không phát hiện ra chỗ này, nhất là tên hoa
thần Thanh Đế yêu hoa như mạng kia, nếu không, chắc đã sớm đóng gói hậu
hoa viên này mang đi mất rồi. Lát sau, các loại hoa tiên hóa linh, tranh nhau chạy tới: “Gia gia tới, gia gia cuối cùng cũng lại tới rồi”.
Nguyên Thủy
Thiên tôn khoát tay, ý bảo: “Chào mọi người, mọi người vất vả rồi”, đến
chỗ cây tiên linh kia, lại chỉ thấy trơ lại một hố sâu, nào có còn thấy
bóng dáng cây hoa nào. Hít một ngụm khí lạnh, tựa vào thân cây đau xót,
ngửa mặt lên trời giận dữ kêu gào: “Là tên khốn kiếp nào dám trộm mất
cây hoa thược dược ta trồng đã bảy trăm vạn năm!!!”.
&&&&
Ở cung Quảng Hằng, Thanh Đế rùng mình một cái, không khỏi cảm thán, nơi này thật là
lạnh. Nếu không phải Chước Tử nói muốn ngắm trăng, hắn cũng không đến
cái nơi lạnh như băng này, nhìn cái mặt Hằng Nga lạnh như băng, ăn miếng bánh Trung Thu cũng lạnh như băng nốt.
Nghĩ xong, lại rùng mình cái nữa. Hắt xì, lạnh quá đi mất.
Đang nghĩ
uống xong chén trà này phải đi tìm Chước Tử, đã thấy nàng ôm một con thỏ ngọc chạy tới. Ôi ôi, bộ dáng Chước Tử ngang nhiên bắt thỏ như thế đúng là hại nước hại dân mà.
Chước Tử thật vất vả mới bắt được nó, quyệt mồ hôi, ngồi xuống cạnh Thư Sinh, cầm trà uống.
”Chước Tử, trà đó của ta mà”.
“Hôn cũng hôn rồi mà, không sao đâu”.
Thanh Đế cả
người ấm lên, cung Quảng Hằng này thật ra cũng không lạnh lắm đâu. Hắn
đưa tay vuốt ve thỏ ngọc, híp mắt: “Thỏ này mang nấu lên… mùi vị cũng
không tồi”.
Thỏ ngọc bỗng run lên, chui vào trong lồng ngực của Chước Tử ấm áp thiện lương.
Chước Tử nhìn nó, chậm rãi gật đầu: “Hình như cũng không tồi, ta còn chưa từng ăn thỏ ngọc đâu”.
Thỏ: “…”
Chước Tử nhe răng cười cười, thả cho thỏ ngọc đi, ánh mắt dừng ở cây kim quế hoa nở
bốn mùa, hương đưa khắp phía. Tựa vào vai Thư Sinh, ngâm nga một điệu
hát, nếu bây giờ mà có một bình rượu hoa quế, thì càng thêm hoàn mỹ.
Dường như có cơn gió lạnh thổi tới, Thanh Đế nắm lấy tay nàng. Chước Tử khoan thai gọi hắn: “Thư Sinh đần”.
Thanh Đế mỉm cười: “Sao thế?”
Chước Tử nắm tay hắn, cảm thấy thật ấm áp: “Không có gì, chỉ muốn gọi chàng như vậy thôi”.
Thanh Đế cười cười: “Chước Tử ngốc”.
Chước Tử
cũng cười, ngước mắt nhìn: “Sau này một ngàn năm, một vạn năm, năm nào
chúng ta cũng tới đây ngắm trăng nhé”. Cuối cùng đưa tay xoa xoa cái
bụng đã hơi nhô lên của mình: “Mang theo cả tiểu Chước Tử nhà chúng ta
nữa”.
Thanh Đế ánh mắt dịu dàng, gật đầu cười nói: “Ừ”.
Hoa kim quế
nở vàng rực cả cây, hương thơm tràn ngập cả không gian, xua bớt đi vẻ
lạnh lùng của ánh trăng, khiến trái tim hai người đang ngồi dưới tàng
cây trở nên ấm áp.