Buổi hoàng
hôn, khi ánh chiều tà buông xuống khắp nhân gian, lũ yêu sau hậu viện
khoan khoái duỗi người, chìm trong ánh nắng cuối ngày, chờ mặt trời lặn
là ra ngoài rong chơi. Thấy Chước Tử ngồi cạnh giếng, tay đang ngâm
trong thùng nước, ngó đầu vào nhìn thì thấy trên cổ tay trắng như ngọc
hằn vết năm ngón tay, liền lắc đầu: “Ầy, Lão Đại à, sao cô bị thương
nặng thế này.”
Chước Từ khẽ hừ một tiếng: “Mấy đứa đêm nay đi quỳ bàn giặt ngay, tối qua thấy ta bị khi dễ không đến cứu còn túm năm tụm bảy ngồi ở khách điếm Cẩm Tú xem
trò hay nữa, tình hữu nghị của chúng ta đến đây xem như là kết thúc!”.
Bách Thụ ca
trêu đùa: “Là vì chúng ta thực sự không nghĩ là cô bị Thư Sinh khi dễ
thôi… Hơn nữa, Thư Sinh võ công cao như thế nếu mon men đến gần, vớ vẩn
ăn đòn chết luôn.”
Chước Tử hé
miệng, khóe môi có chút đau, hắn thực sự muốn nuốt mình vào bụng mà. Lần sau hắn có té xỉu cũng không thèm khiêng về mà trực tiếp đào một cái
hố, chôn sâu, lấp chặt mới đúng. Nàng rầu rĩ, không vui tiếp tục ngâm
nước giếng mát lạnh. Bỗng nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu liền thấy một thân áo xám dài đập vào mắt, nàng hốt hoảng thu tay nhảy lên trên,
trèo cửa sổ leo vào trong nhà.
Thư Sinh nhíu mày, cũng nhảy lên đi vào phòng.
Lũ yêu đánh hơi thấy chuyện bát quái liền trèo lên cành mộc lan hóng hớt.
Chước Tử cài then đóng chốt chắc chắn, vẫn không thấy an toàn, liền đẩy toàn bộ bàn
ghế ra chặn cửa, vừa đẩy cái ghế đến cửa thì nghe tiếng Thư Sinh gõ cửa: “Chước Tử.”
Nàng hoảng sợ, không trả lời.
Âm thanh bên ngoài có chút bất đắc dĩ: “Chước Tử, nàng mở cửa đi.”
Chước Tử kiên quyết nói: “Còn lâu, có gì đứng bên ngoài nói.”
“Tay nàng bị thương rồi, ta mang thuốc đến này.”
Chước Tử vẫn ngồi trên ghế, nhất định không ra: “Ngày mai sẽ khỏi thôi”.
Một lúc lâu
không thấy có động tĩnh gì, Chước Tử vừa thò đầu ra thăm dò thì thấy hắn vẫn đứng trước cửa. Mắt nhàn nhạt nhìn nàng, thấy nàng liền tươi cười:
“Ngoan nào, mở cửa ra.”
Quả thực nụ
cười này khiến người ta có thế chống cự mà, Chước Tử dè chừng quan sát
hắn, thấy không có ác ý mới chậm rãi bỏ ghế mở cửa, nhìn hắn đi vào, bĩu môi nói: “Rõ ràng có thể phá cửa đi vào, bày đặt ra vẻ chính nhân quân
tử, phải vào từ cửa chính cơ.”
Thư Sinh thản nhiên cười: “Nếu ta trực tiếp xông vào chẳng phải càng làm nàng chán ghét thêm sao?”
Chước Tử
liếc hắn một cái, lời này quả thực có lý, chắc không phải đến bắt nạt
mình nữa đâu. Nàng chợt nhớ đến chuyện tối qua, lắc lắc cái đầu, vẫn là
người xấu.
“Vén tay áo lên đi, ta bôi thuốc cho nàng.”
“A, được.”
Vừa rồi bên
cạnh giếng trong nháy mắt thấy mơ hồ thấy thương tích nhưng không rõ
nặng nhẹ thế nào. Thư Sinh cúi mặt bôi thuốc mỡ cho nàng, thấy nàng hít
sâu một cái, thì thổi thổi khiến nàng bớt đau: “Chờ thuốc có tác dụng,
vết thương sẽ tốt hơn, cố nhịn một chút.”
Chước Tử hạ
mắt nhìn hắn, rõ ràng Thư Sinh vẫn bình thường như trước, sau này nàng
phải giấu kỹ mấy chén rượu thì tốt rồi. Thấy hắn bôi thuốc xong, vừa
buông tay lại thấy mấy vết vết xanh đen trên đó, mặt đen lại: “Đúng là
kiệt tác của ngươi mà.”
Thư Sinh không cười nổi: “Sau này sẽ không thế nữa.”
Thấy mặt hắn nghiêm túc thế Chước Tử lại không quen lắm vẫn là thích bộ dáng cà lơ
phất phơ của Thư Sinh trước đây hơn. Đây hẳn là ảo giác rồi, rõ ràng là
Cao Nhân nghiêm túc khiến người ta an tâm hơn.
Thư Sinh
chợt nhớ ra, cẩn thận quan sát năm cái ngón tay kia, sờ cằm: “Lúc ấy là
kiểu gì mà tóm thành thế này nhỉ… Chước Tử, môi của nàng sao lại rách
thế kia? Có cần bôi thuốc mỡ không?”
Lập tức quét sạch trăm bề ngổn ngang trong lòng, Chước Tử đập mạnh bàn hét lên: “Đồ
Thư Sinh háo sắc, ta phải đập ngươi trăm lân!”
“…”
Lũ yêu ngoài cửa sổ ngao ngán: “Lão Đại tự tìm đường chết rồi!”
Chước Tử
đương nhiên vẫn còn sống tốt, sau khi đá bay Thư Sinh ra khỏi phòng liền lên giường ngủ. Sau đó phát hiện, mình cả một đêm tâm tư rối bời nhưng
vẫn không cách nào gỡ bỏ, Thư Sinh vẫn là Thư Sinh ngày nào. Nàng xoay
người, hình như có cái gì sai sai, bình thường hắn có quan hệ gì với
nàng chứ?
Lăn qua lăn lại mãi không nghĩ ra nên đắp chăn ngủ thẳng cẳng.
Sáng sớm
tỉnh giấc, cầm chậu đi múc nước rửa mặt, phát hiện vết ứ trên tay không
còn nữa, thuốc mỡ này quả nhiên hiệu quả thần kỳ. Rửa mặt sạch sẽ xong
liền qua phòng bếp xách làn đi mua rau và chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn
trong ngày.
Trấn Trạng
Nguyên không lớn lắm nhưng cũng không phải nhiều kẻ buôn bán, vì thế
không cần quá vội vàng, huống hồ vẫn còn sớm thế này.
Chước Tử
ngồi xuống, cẩn thận chọn lựa rau dưa. Phía bên kia mấy đại thẩm bán rau cũng đang buôn chuyện với người bên cạnh to nhỏ. Lấy đồ ăn lại đến hàng thịt, lại nghe mấy chuyện như thế, mới ngẩng đầu hỏi: “Mấy người đều
ngủ say không tỉnh lại à?”
Ông chủ chặt xương cho nàng nói: “Đúng thế, Tần thẩm nhà Đông gia, Trương Ca ở hẻm
Vân, mẹ của Nguyên Nhi, con dâu thứ ba nhà họ Tùng, cha của lão Tiêu,
không hiểu sao, tất cả cứ ngủ say mãi không dậy nổi.”
Người bên
cạnh nói: “Mấy người nói xem, người bình thường mà xuống sắc thế, không
phải gặp chuyện không may thì chính là tâm không yên, ham sống sợ chết,
không chừng gặp phải vài giấc mộng đẹp nên không chịu tỉnh dậy thôi.”
Ông chủ hàng thịt trừng mắt: “Đi ngay đi, lại nói năng bậy bạ như tên đạo sĩ hai
ngày trước, làm gì có chuyện mộng mãi không tỉnh được chứ?”
Mọi người
lại đùa giỡn một hồi, Chước Tử nhíu mày, mua vội mấy miếng xương miếng
thịt rồi trở về. Bỗng nhiên có nhiều người rơi vào trạng thái ngủ say
như thế, e là không phải trùng hợp, chẳng lẽ có yêu ma quỷ quái gì trà
trộn vào trong tiểu trấn này rồi? Cầu trời, đừng có liên quan gì đến
khách điếm nữa, cũng đừng có liên lụy tới nàng mà. Mấy tháng này, hoa
yêu bọn ta giúp người làm niềm vui lắm rồi.
Lần này suy
nghĩ thông thoáng, Chước Tử ôm tâm trạng thoải mái, xách làn rau, vui vẻ quay về khách điếm. Nàng thấy ông lão đúc tranh đường đang bày sạp quán đối diện cửa khách điếm, đốt lửa đun nước đường.
Ông lão
ngẩng đầu liếc qua nàng một cái, hiền lành cười cười, trong nháy mắt
Chước Tử thấp thoáng thấy hình bóng lão chưởng quầy. Nếu gia gia còn ở
đây thì tốt biết bao… Ngay từ đầu nàng sẽ xin làm tiểu nhị, gắng sức
cùng gia gia xây dựng khách điếm, lúc gia gia quyết định bán khách điếm
nhất định nàng có thể khuyên ông suy nghĩ lại.
Đang suy nghĩ miên man chợt có người lắc nàng, nhẹ nhàng gọi: “Chước Tử.”
Nàng ù ờ
quay lại, là chưởng quầy, nhưng không phải gia gia, là Thư Sinh. Mũi có
chút cay cay: “Thư Sinh đần, ngươi ra đây làm gì?”
Thư Sinh tỏ
vẻ vô tội nhìn nàng khụt khịt mũi đi vào, chờ nàng vào rồi mới hơi
nghiêng mày nhìn ông lão bán tranh đường kia. Nước đường đã hòa xong, vị ngọt lan tỏa nhè nhẹ, ngọt ngào xông vào mũi. Thư Sinh khẽ đảo mắt,
nghe tiếng Chước Tử tìm mình dọn dẹp nồi niêu, mới trở người quay vào.
Ngay sau đó, có một người trung niên quần áo chỉnh tề nhưng thần sắc có vẻ bị bệnh
đi đến, khan giọng nói: “Tiểu Đào chắc sẽ thích thứ này, cho ta một phần đi.”
Ông lão bán tranh đường cười nhẹ: “Mời ngài quay để chọn một tranh.”
Nam tử quay
vào tranh khỉ, ông lão rót đường thành tranh rồi đưa cho hắn nói: “Ngài
cũng ăn một miếng đi, ăn rồi có thể quên mọi muộn phiền.”
Nam tử có
chút hơi ngẩn người, cũng cúi đầu ăn một miếng, thực sự là ngọt tận chân răng, chầm chậm thấm vào sâu trong lòng… Tựa như bao sầu muộn cũng tan
đi, không thấy đau khổ mệt mỏi nữa.
Hạ nhân thấy thần sắc hắn ngẩn ra thế thì nhắc nhở: “Lão gia, nên đi đặt tiệc rượu thôi.”
Người trung niên ấy xua tay: “Ngươi lấy thực đơn đưa cho chưởng quầy, ta quay về đây.”
Nói xong là quay đầu đi luôn. Hạ nhân lắc đầu, chẳng lẽ phát bệnh đến hồ đồ rồi.
Chước Tử
chặt xương bỏ vào một cái nồi đất to, chỉnh lửa nhỏ rồi thêm ít dược
liệu. Chờ lúc sôi rồi sẽ hòa với thuốc thành một hương vị cực kỳ ấn
tượng. Hơn nữa, lúc này mở vung cho muối có thể chế ra một bát canh hết
sức đậm đà. Làm thế không chỉ nước canh ngon mà thịt cũng không bị ngấm
mặn, nếu chỉ ăn thịt không thì sẽ ướp trước lúc ấy vị mặn của muối mới
ngấm vào thịt.
Vừa để nồi
đất lên, Chước Tử đã nghĩ đến việc ăn canh thịt rồi, ngửi thấy mùi thịt
lại nghĩ đến thêm một bát cháo hoa cùng dưa muối thì quả thực là mỹ vị
mà. Chờ một lúc không thấy Thư Sinh đâu, đang định gọi hắn thì thấy hắn
lò dò đi vào, tay cầm tờ danh sách món ăn, cười nói: “Hà viên ngoại muốn tổ chức tiệc rượu, đưa chúng ta danh sách hai mươi ba món, nói sáng
ngày kia sẽ qua đem đi.”
Mắt Chước Tử sáng ngời, nhận lấy đọc một hồi, toàn là món chính, thực sự lời quá mà, liền vui mừng vô cùng: “Không có vấn đề gì, mai ta đi mua nguyên liệu
nấu ăn, ngày kia lúc trời tờ mờ sáng thì dậy nấu thôi.”
Nhận được
đơn này, tâm tình Chước Tử tốt hẳn lên, hơn nữa hôm nay việc buôn bán
của khách điếm cũng không quá tệ nha, tối ngồi cộng bạc trong sổ sách,
cười đến mắt híp thành hạt đậu luôn rồi. Thư Sinh ngó nàng: “Tay nàng
tốt hơn chưa?”
“Đỡ rồi”. Chước Tử giơ tay chỉ vết hồng trên môi: “Nhưng chỗ này đau, thuốc mỡ đâu rồi?”
Thư Sinh nghiêm túc: “Để ta giúp nàng bôi thuốc.”
Chước Tử lập tức cự tuyệt: “Không được chạm vào ta! Cả rượu nữa đấy!”
Thư Sinh ôm
tay nhìn trời, thở dài. Nếu hôm qua làm xong hết thì có bị nàng ghét
cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng mà hắn đến bò dậy còn không xong thế mà
đã bị ghét bỏ rồi, trần gian có câu gì ấy nhỉ, à phải rồi, oan hơn cả
Đậu Nga!
*Oan hơn Đậu Nga: “Nỗi oan của nàng Đậu Nga” là tên một vở kịch nổi tiếng do
Quan Hán Khanh sáng tác, kể về câu chuyện bi thảm của nàng Đậu Nga. Đậu
Nga gia cảnh nghèo khó, bị cha bán cho người ta làm con dâu nuôi từ nhỏ. Sau đó, chồng chết, nàng sống cùng mẹ chồng. Bị kẻ vô lại quấy phá, vu
cho tội giết người. Quan Phủ ăn đút lót, ép nhận tội, xử nàng tội chết.
Trước khi chết, nàng thề nguyền rằng ba điều: khi đầu lìa khỏi cổ, máu
phun ra sẽ được hứng trên lụa bạch; trời sẽ mưa tuyết, che phủ cho xác
của nàng; địa phương sẽ gặp hạn hán 3 năm liền. Nỗi oan của nàng cảm
động cả trời xanh. Lúc đó là tháng 6, trời mùa hè nóng nực, sau khi Đậu
Nga bị giết, trong phút chốc, trời đất tối sầm, tuyết xuống như trút;
sau đó địa phương gặp hạn hán 3 năm liền.
Sáng sớm
ngày kia, Chước Tử đã dậy để chuẩn bị đồ nấu. Hầu hết đều là món rau,
làm nhanh thôi. Đến giờ Thìn thì chuyển bàn đồ ăn lên xe ngựa, đưa đến
Hà gia.
Tới cửa Hà
gia, đập cửa gọi người, được một lúc thì có người ra mở. Chước Tử cười
nói: “Khách điếm Đồng Phúc mang đồ ăn đến đây.”
Hạ nhân cho nàng chuyển đồ ăn vào phòng bếp, xong xuôi Chước Tử nói: “Tổng cộng bốn mươi lăm đồng hai mươi ba văn tiền.”
Người đó trả lời: “Giờ không trả được, cho bọn ta ký sổ đi.”
Chước Tử máy mắt mấy cái: “Chúng tôi chỉ là buôn bán nhỏ, không có ghi sổ đâu.”
Người đó bất đắc dĩ nói: “Nhưng tôi cũng không có cách nào hết, từ hôm đó khi về nhà lão gia kêu choáng váng, đau đầu liền đi ngủ, đến giờ còn chưa tỉnh. Y
như kiểu ngủ mê mệt gần đây ở trong trấn ấy. Mà chìa khóa khố phòng đều ở chỗ lão gia, chúng tôi sao dám tự tiện lấy. Có khi hôm nay cũng chẳng
mở tiệc rượu được ấy chứ, chờ lão gia tỉnh rồi gửi tiền cho cô nhé.”
Chước Tử trừng mắt: “Không được đâu, biết bao giờ lão gia tỉnh chứ?”
Người đó cười hắc hắc hai tiếng: “Nhưng có cách nào nữa đâu, cô nương có biện pháp gì đánh thức ngài ấy không?”
Thấy vẻ mặt
vô lại của hắn, Chước Tử thật sự muốn đấm cho mấy phát, bực mình nói:
“Bị bệnh lăn ra ngủ cũng không thông báo cho bọn ta, giờ còn định quỵt
nợ nữa.”
Tên đó đẩy
nàng: “Đi đi, tìm chỗ mát mẻ đi đi, tháng này sợ còn không được phát
tiền tiêu vặt đây này. Còn nhàn rỗi đến mức chạy đi báo tin cho cô được
chắc. Đi nhanh không ăn đòn đấy.”
Chước Tử thở phì phì, giơ tay phải lên rồi mà nghĩ lại phải nhẫn nại, nếu đánh hắn nhỡ không đòi được tiền đồ ăn thì toi.
Thư Sinh
đang quét dọn ở trước cửa, thấy Chước Tử đánh xe ra cửa sau, đùng đùng
nổi giận đi vào, gọi trà rồi xả giận: “Chưởng quầy, ghi sổ cho Hà gia
đi, ghi là lão gia tự dưng lăn ra ngủ say như chết, không có bạc trả.”
Thư Sinh
nhíu mày, Chước Tử phùng má tức tối: “Đêm nay ta phải đi xem xem, rốt
cuộc là cái thứ gì. Xem cái dạng quỷ quái gì chọc phá, dám chọc đến
khách điếm của ta, đừng có mơ.”