Đây là một nơi rất tối tăm, không có ánh sáng, không chút âm thanh. Mọi thứ tĩnh mịch đến đáng sợ.

Võ Tiết Châu mờ mị nhìn nơi này nhưng bóng đêm thăm thẳm đã ngăn cản tầm nhìn của cô. Cô chỉ có thể thông qua tiếng bước chân bản thân biết được: dưới chân cô là nước.

"Lại đây."

Bỗng có tiếng nói từ người đàn ông phát ra. Âm thanh nhỏ nhẹ như thủ thỉ rơi vào tai cô như ma lực.

Cơ thể cô đột nhiên vô ý thức tiến về phía trước. Thế nhưng đầu óc cô vẫn còn đủ tỉnh táo. Đôi mắt liếc nhìn xung quanh, cô quát: "Ai?!"

"Lại đây." Tiếng nói bí ẩn kia vẫn lặp lại câu nói kia. Điều khác thường nhất là lần này cơ thể cô lại tăng nhanh cước độ. Dường như có thứ gì đó đang hối thúc cô.

"Đừng đi!"

Võ Tiết Châu giật mình. Bước chân giơ ra phân nửa cứng đờ. Nhất Minh!

"Nhất Minh! Nhất Minh, anh ở đâu?" Cô vừa mừng vừa sợ hô to. Khoảng không tối đen này khiến cô chẳng nhìn thấy gì, chẳng biết phía trước có gì đang chờ đợi cô.

"Châu nhi, trở lại." Giọng nói của y rất ôn nhu. Y nhẹ nhàng lặp lại từng tiếng nhắc nhở cô.

Kỳ diệu thay, cô đã có thể đoạt lại quyền khống chế cơ thể! Cô không chút do dự đi ngược về sau. Cô tin tưởng y, cô ỷ lại y, y sẽ không hại cô. Y đã từng nói y sẽ mãi đứng về phía cô. Cho nên, không cần biết phía trước là bạn hay thù cô vẫn sẽ lựa chọn trở về phía sau - nơi có y chờ cô.

Không gian đen kịch này bỗng nhiên có chút vặn vẹo. Giọng nói lúc nãy mang theo tức giận quát to: "Lại đây!"

Võ Tiết Châu hiện tại có thể rõ ràng cơ thể cô đã không còn là của mình nữa. Dù cho ý thức vẫn rõ ràng nhưng cơ thể đã phản bội ý chí bản thân mà đi về phía trước. Giọng nói gấp gáp của Nhất Minh văng vẳng bên tai cô dần nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất. Mọi thứ trở lại với vẻ tịch mịch như bạn đầu, chỉ có âm thanh bước chân cô độc của cô vang trong đêm tối.

Không biết đi bao lâu, cuối cùng cô cũng nhìn thấy từng đạo ánh sáng yếu ớt soi rọi màn đêm. Đến khi đến gần hơn, cô mới thấy rõ được đấy là một đoàn hoa sen lấy ba màu hồng, lục, tím làm chủ đạo.

"Gần thêm chút nữa." Giọng nói bí ẩn kia lại vang lên lần nữa. Lần này rõ ràng rất gần, rất gần như thì thầm bên tai.

Cơ thể cô rốt cuộc bước vào phạm vi của đoàn hoa sen phát ra ánh sáng kia. Những đóm sáng li ti như xé tan bóng đêm soi sáng cho cô. Lần này cô thật sự không thể bình tĩnh nữa rồi. Bởi vì cô nhìn thấy ở trung tâm hoa sen có một cô gái bị trói chặt ở đấy.

Cô gái ấy là cô nhưng cũng không phải cô.

Cô gái kia cả người có chút trong suốt như hồn ma. Y phục hoa lệ từ thời xa xưa bị nhuộm đỏ ở ngực trái, mái tóc xõa tung bồng bềnh giữa không trung. Ngũ quan vẫn như vậy nhưng làn da rõ ràng được bảo dưỡng rất tốt, hoàn toàn không chai sần như cô. Giữa trán cô ấy điểm ba cánh hoa lam xinh đẹp. Đôi mi nhắm chặt vậy mà đầu lông mày kia lại chau lại như bất an. Này... tuyệt đối không phải là cô!

Hai chân run rẩy, cô không biết mình lại rơi vào trò đùa lố bịch của ma quỷ nào nhưng lần này thật rất dọa người. Đối diện với chính mình, cô thật không biết dùng từ nào để hình dung.

Võ Tiết Châu sợ hãi lùi ra sau. Đúng lúc này, một đoàn khói đen quen thuộc bỗng nhiên bao bọc lấy cô kéo cô đi. Trước sự tình bất ngờ này, cô chỉ kịp nhìn thoáng qua đoàn hoa sen lúc nãy, lập tức toàn thân cứng đờ.

"Tiểu bất điểm, ngươi không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"

Không biết tự lúc nào cô đã trở về căn phòng thân thuộc của mình. Võ Tiết Châu kinh hoàng mở mắt. Cô vẫn nằm trên giường, vẫn mặc bộ đồ ngủ lúc nãy, mọi thứ làm cô ảo tưởng nơi tối tăm kia chỉ là một cơn ác mộng. Thế nhưng ánh mắt ấy cứ ám ảnh cô, ánh mắt mà cô đã nhìn thấy sau lưng cô gái giống hệt mình!

"Không sao rồi. Đừng sợ, có ta ở đây." Nhất Minh vẫn nỉ non an ủi, ánh mắt tràn đầy lo lắng không lúc nào rời đi khiến trái tim cô bình ổn.

Cô mỉm cười, gương mặt vốn tái nhợt lập tức nhu hòa. Cô nỉ non: "Phải chi có thể chạm vào anh thì tốt quá." Phải chi bây giờ anh có thể ôm tôi vào lòng thì tốt biết bao.

Nhất Minh ngừng động tác. Y rũ mắt che đi cảm xúc thoáng qua đáy mắt. Khói đen nhẹ nhàng trượt theo gò má cô, y nhỏ giọng nói:

"Có thể nhưng ngươi sẽ rất đau đớn."

"Vì sao?"

Nhất Minh thẳng tắp nhìn vào mắt cô. Đôi huyết đồng sâu thẳm như nước hồ không cách nào nhìn thấu:

"Ta cần máu ở tim ngươi..."