*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Đó là một năng lực liên quan đến nhìn thấu lòng người, tôi có thể nhìn và nghe thấy..." Tuyên Văn nói được nửa chừng, cô cúi đầu đầy bất ngờ, sau đó từ từ nằm xuống đất.

"Chuyện gì vậy?"

“Có người đang kêu la thảm thiết.” Nụ cười trên mặt Tuyên Văn đột nhiên trở nên cổ quái: “Xem ra có lúc người...!cũng không khác gì quỷ.”

Nhận thấy có chuyện không hay xảy ra, Cao Mệnh lập tức chạy đến văn phòng của Dạ Đăng, trong phòng chỉ còn lại thực tập sinh Vương Dao Dao.

"Những người khác đâu!"

"Tôi không biết."

Kéo theo Tuyên Văn, Cao Mệnh lại đi tới cửa thang máy, Túc Mặc một mình thu mình trong góc, sắc mặt tái nhợt.

“Sao cậu lại ở đây?” Cao Mệnh túm lấy quần áo Túc Mặc, hỏi: “Vừa rồi có ai tới đây không?”

"Trong hành lang có người đang la hét.

Người đang canh giữ tôi xuống lầu xem thử rồi." Túc Mặc không còn cảm thấy Cao Mệnh là kẻ bi3n thái nữa, cậu ta dùng cả hai tay nắm lấy cánh tay Cao Mệnh: "Anh, em là thật sự không phải quỷ! Nhưng hôm nay em thật sự đụng phải quỷ mà! Con quỷ đó muốn gi.ết chúng ta, tâm lý của nó đã hoàn toàn vặn vẹo!"

"Cậu ở lại đây." Cao Mệnh cùng Tuyên Văn đẩy cửa thoát hiểm, một mùi máu tanh nồng nặc xông vào mũi.

Một tiếng đồng hồ còn chưa hết, quỷ chưa tỉnh lại mà đã có người bị gi.ết!

Tim đập thình thịch, Cao Mệnh đẩy cánh cửa tầng mười hai ra, hành lang tràn ngập sự im lặng ch.ết chóc.

Sau đó bọn họ đi tới tầng mười một, trên mặt đất bắt đầu xuất hiện vết máu cùng dấu vết vật lộn.

"Có người đang nhân cơ hội này để săn lùng những nhân viên khác!"

Trò chơi của quỷ đã trở thành trò chơi của con người, mức độ đổ máu và kh ủng bố còn đáng sợ hơn cả khi quỷ tỉnh dậy.

Xung quanh không ai còn sống, chỉ có máu.

Đẩy cửa thoát hiểm tầng mười, một lượng lớn máu bắn tung tóe trên tường, Cao Mệnh đi theo dấu giày đẫm máu trên mặt đất, đi thẳng đến văn phòng của Game Studio Unicorn.

“Vết máu tập trung ở đây.”

Cao Mệnh nắm lấy tay nắm cửa phòng đạo cụ, khi hắn chuẩn bị mở cửa, bóng đen bao phủ tầng này bắt đầu mờ dần!

Vết máu và mùi hôi thối cũng theo bóng đen rút đi, như thể tất cả đều bị một thế giới khác nuốt chửng.

"Game kết thúc rồi sao? Ai đó đã gi.ết được người bị quỷ bám thân?" Cao Mệnh nhìn vào điện thoại của mình.

Chỉ mới ba mươi sáu phút trôi qua kể từ khi game bắt đầu.

Hắn thậm chí còn chưa làm bất cứ chuyện gì.

"Thật tàn nhẫn và điên rồ!" Tuyên Văn đưa tay vào trong bóng tối: "Rõ ràng là có người đang chuẩn bị gi.ết tất cả mọi người ngoại trừ chính mình để trốn thoát khỏi trò chơi.

Anh ta lần lượt gi.ết ch.ết các nhân viên cho đến khi loại bỏ luôn được kẻ xui xẻo bị quỷ bám thân mới dừng lại.

Cao Mệnh vẫn im lặng, hắn vốn đã rất cẩn thận đối với chiêu trò trong game nhưng trên thực tế, sự hung ác mà con người thể hiện còn đáng sợ hơn.

"Trước hết, chúng ta có thể xác nhận bốn thứ.

Kẻ s.á.t nhân có lẽ đã trải qua những game khác nên hắn bắt đầu hành động ngay sau khi nhận được tin nhắn và nhìn thấy những bóng đen quen thuộc; thứ hai, kẻ s.á.t nhân nằm trong số những người sống sót; thứ ba, kẻ s.á.t nhân dường như có một sức mạnh kỳ lạ nào đó, nếu không hắn sẽ không thể gi.ết nhiều người như vậy chỉ trong một thời gian ngắn." Tuyên Văn bước tới trước mặt Cao Mệnh: "Thứ tư, kẻ s.á.t nhân không phải là tôi, chúng ta đã ở cùng nhau khi hắn gây án."

"Tôi biết không phải là cô." Cao Mệnh dùng sức đẩy cửa phòng đạo cụ ra, búp bê và hình nhân rơi xuống đất nhưng máu đen và xác ch.ết lại theo bóng đen lùi dần.

Hắn lục lọi khắp phòng và cuối cùng chỉ tìm thấy một bức ảnh đen trắng, đó là ảnh tập thể đội ngũ đầu tiên của Game Studio Unicorn, họ có năng lực mạnh và là nhóm làm việc mạnh mẽ nhất trong Game Studio Unicorn.

"Có bảy người trong bức ảnh...!bảy người còn sống."

Tay Cao Mệnh cầm ảnh có chút không vững, Tuyên Văn nắm lấy cổ tay hắn: "Anh có cảm thấy áy náy không? Kỳ thật việc này có liên quan gì đến anh đâu? Anh chỉ là nạn nhân, cho dù có lấy cái ch.ết tạ tội thì cũng vẫn sẽ có những ác nhân khác xuất hiện mà thôi.”

“Nếu tôi ch.ết, liệu game do tôi thiết kế có biến mất không?”

“Không.” Tuyên Văn lắc đầu: “Bọn họ đều sẽ mất đi khống chế, thành phố sẽ mất đi cứu tinh duy nhất.”

“Cô rất giỏi an ủi người khác.”

Chậm rãi thả lỏng năm ngón tay, Cao Minh nhét bức ảnh đen trắng của nhóm thành viên đầu tiên của Game Studio Unicorn vào túi, trông hắn không khác gì trước đây nhưng sâu trong mắt lại ẩn chứa một số cảm xúc đặc biệt.

“Khi thảm họa thực sự bạo phát, rất có thể sẽ xảy ra những chuyện còn tàn khốc hơn gấp trăm lần.” Tuyên Văn nhìn bóng đen mờ dần: “Tôi còn tưởng rằng anh làm việc trong nhà tù trọng phạm lâu như vậy, cũng đã quen với việc này rồi…”

"Chúng ta trở về Studio Dạ Đăng thôi." Cao Minh ngắt lời Tuyên Văn: "Địa điểm trốn gi.ết chỉ có bốn tầng, ba tầng dưới không có người sống.

Hung thủ hẳn là đang ẩn náu ở tầng 13.

Hung thủ thậm chí có thể là một nhân viên nào đó của Dạ Đăng."