41.

Nhạc Diểu đã là 'Người mình', Tả hộ pháp nói: "Nữ đệ tử các ngươi đi lạc, ở chỗ chúng ta."

Sư muội của Nhạc Diểu vẫn là tiểu cô nương, sợ tới mức run rẫy, cơ hồ là một đầu chui vào trong lòng sư huynh, Nhạc Diểu hoảng sợ, Tả hộ pháp bên kia nói: "Nàng hẳn là trông thấy người bắt nàng, chỉ tiếc ta hỏi nàng thế nào nàng cũng không trả lời."

Nhạc Diểu biết sư muội là kiêng kị đám người Tả hộ pháp là người trong Ma Giáo, nên mới không chịu mở miệng.

Hắn kéo sư muội qua một bên, cẩn thận dò hỏi, sư muội do dự hồi lâu, mới nói rõ ngọn nguồn cho hắn.

Khi nàng cùng đồng môn xuống núi du ngoạn trở về, ban đêm sơn đạo tối mờ, nàng lạc đường, nhưng nửa đường gặp được vài vị sư huynh trong môn, vốn định nhờ các sư huynh mang nàng trở về, không nghĩ tới bọn họ lại muốn xuống tay bắt nàng đi.

Vừa vặn lúc này Tả hộ pháp đi ngang qua, cứu nàng.

Vài vị sư huynh kia nhanh chân chạy mất bóng dáng.

Nhạc Diểu nhìn sư muội hỏi tên mấy người kia, thầm nghĩ, xem ra trong Thiên Sơn thật sự đúng là quỷ .

Tiểu sư muội nhìn trái nhìn phải xem xét, dè dặt cẩn thận mở miệng hỏi: "Sư huynh, ngươi là bị Ma Giáo chộp tới sao?"

Nhạc Diểu lúng túng: "Ta không phải..."

Tiểu sư muội đáng thương hề hề nói: "Bọn họ sẽ thả chúng ta đi sao?"

Nhạc Diểu nói: "Yên tâm đi."

Tiểu sư muội nói: "Ta nghe nói người trong Ma Giáo tính tình đều rất tàn bạo !"

Nhạc Diểu: "Đó là giả ."

Tiểu sư muội lại nói: "Ta nghe nói trưởng lão Ma Giáo đều thích ăn thịt người."

Nhạc Diểu: "Cũng là giả ."

Tiểu sư muội: "Ta nghe nói giáo chủ Ma Giáo tài hoa phong nhã !"

Nhạc Diểu: "Là không sai."

Tiểu sư muội hạ giọng: "Ta nghe nói giáo chủ Ma Giáo trời sinh tính dâm loạn, nam sủng thành đàn !"

Nhạc Diểu: "A?!"

Tư Mộc: "... Ngươi nghe ai nói!!"

42.

Tiểu sư muội bị Tư Mộc dọa hoảng sợ, vẻ mặt vô tội: "Ta... Ta... trong tiểu thoại bản dưới núi..."

Tư Mộc sắc mặt âm trầm: "Là thoại bản nhà ai !"

Tiểu sư muội sợ tới mức không rõ, co rụt ở phía sau Nhạc Diểu: "Rất nhiều thoại bản !"

Nhạc Diểu vô cùng khiếp sợ, trong tiểu thoại bản viết không phải đều là tài tử giai nhân vương hầu tương tướng sao ! Sao lại còn có thứ này?

Tư Mộc khó thở: "Đốt ! Tả hộ pháp ! Đốt hết đống tiểu thoại bản này cho ta !!"

Tiểu sư muội ngẩn ra, kéo kéo tay áo Nhạc Diểu, nhỏ giọng than thở: "Nhạc sư huynh, hắn là ai a?"

Nhạc Diểu: "... Hắn chính là giáo chủ ngươi nói."

Tiểu sư muội: "..."

43.

Tiểu sư muội nghiêm túc nhìn nhìn Tư Mộc phẫn nộ, lại nghiêm túc nhìn Nhạc Diểu bình tĩnh, thần sắc quỷ dị.

Nhạc Diểu hỏi: "Làm sao vậy?"

Tiểu sư muội: "Nhạc sư huynh, lúc nãy ta quên nói."

Tiểu sư muội: "Trong thoại bản nói đều là hắn... với ngươi."

Nhạc Diểu: "..."

44.

Nhạc Diểu sờ sờ đầu tiểu sư muội: "Về sau ít xem thứ loạn thất bát tao này đi."

Tiểu sư muội trừng to hai mắt: "Sư huynh, ngươi không tức giận sao?"

Nhạc Diểu: "Sư muội, sư phụ nói qua, người luyện võ, quan trọng nhất là phải tâm bình khí hòa."

Tiểu sư muội như có chút hiểu ra.

Tư Mộc hung tợn quét mắt nhìn hắn.

Nhạc Diểu: "Cần gì phải vì tin đồn này mà rối loạn tâm tư."

Tiểu sư muội vẻ mặt tràn ngập khâm phục.

Tư Mộc hừ lạnh một tiếng.

Nhạc Diểu mỉm cười: "Cho nên sư muội, tiểu thoại bản đó, tên là gì vậy?"

45.

Tư Mộc cảm thấy mình rốt cuộc cũng đứng thành mặt trận thống nhất với minh chủ đại nhân, xem ra minh chủ cũng thấy việc này vô cùng mất mặt, cho nên muốn nhanh chóng hủy diệt thoại bản.

Hắn thập phần nghĩa khí một phen khoác vai Nhạc Diểu: "Lúc đốt thoại bản nhớ kêu ta đến hỗ trợ."

Nhạc Diểu hỏi: "Vì sao phải đốt?"

Tư Mộc cứng đờ: "Vậy ngươi hỏi tên thoại bản làm gì !"

Nhạc Diểu thái độ thành khẩn: "Quan sát học tập."

Tư Mộc: "..."

Giang hồ này đại khái là quá tồi tệ rồi, hừ.