Những ánh lửa đột nhiên vụt tắt, chỉ trong chốc lát nơi núi rừng tăm tối nổ ra một luồng ánh sáng mãnh liệt trắng xóa vô cùng chói mắt.

Hạ Quân không thích ứng kịp nheo mắt lại, đợi đến khi quen dần với luồng ánh sáng mãnh liệt này, còn chưa kịp làm gì đã bị Trương Hách đạp một cước về phía trước: “Còn không mau chạy!”

Hạ Quân lảo đảo tiến về phía trước rồi dừng lại một chút, trước mặt không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cái khe nhỏ mà chỉ một người chui qua nổi.

Hạ Quân nhìn lại phía sau, cánh rừng sau lưng đã bị một làn khói đen dày đặc che phủ.

Cẳng chân Hạ Quân đột nhiên đau đớn, gã cúi đầu nhìn xuống, chỉ nhìn thấy hai cẳng chân đứng ở bên cạnh mình.

Trên đầu lại bị một lực nặng nề vỗ xuống đẩy gã về phía trước, “Chạy mau lên!”

Hạ Quân bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Trương Hách đứng cạnh mặt lạnh trợn mắt trừng mình.

Mà phía sau Trương Hách không biết từ đâu ra xuất hiện một đoàn thi thể trôi nổi, khắp khu rừng tràn ngập mùi vị tanh tưởi mục nát, suýt chút nữa đã thành công khiến Hạ Quân ói ra mật xanh mật vàng.

“Nhanh cái chân lên một chút, chạy theo con đường đó.” Trương Hách lạnh giọng nhìn gã, trong mắt một mảnh âm trầm.

Hạ Quân co giò bỏ chạy, con đường phía trước quanh co khúc khuỷu không biết kéo dài tới nơi nào, điểm cuối con đường tựa như đã bị ẩn giấu ở một nơi xa tít tắp mơ hồ trong lớp sương dày.

Sắp rồi, sắp tới rồi… Vào lúc Hạ Quân dường như sắp sửa chạm chân đến con đường mà Trương Hách chỉ, cơ thể lại bị một lực kéo mạnh về phía sau, Hạ Quân còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý ngã chổng vó về sau.

“Đồ không có não!” Từ trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói đầy phẫn nộ.

Hạ Quân ngẩng đầu nhìn lên, liền đối mặt với cặp mắt U lục tựa như muốn đem chính mình phanh thây trăm mảnh kia của Trương Hách.

“Vừa nãy không phải mày bảo tao chạy theo con đường kia sao?”

“Ngươi mà bước chân vào con đường kia thì ngươi chết là cái chắc.” Trương Hách ném Hạ Quân một cái, vứt gã ra xa một mét.

Hạ Quân có chút căm tức nhìn hắn chằm chằm: “Con mẹ nó mày có…” Vừa định tớn mỏ lên chửi thì dư quang nơi khóe mắt của Hạ Quân lại liếc thấy cái gì đó xung quanh, nhất thời đôi mắt gã trợn ngược lên đầy vẻ hoảng sợ, cơ thể cũng lùi dần về phía sau.

Con đường nhỏ vừa nãy gã định chạy tới kia giờ đây bày ngập thi thể, màn sương mù dày đặc lơ lửng quấn quýt không chịu tản đi.

Hạ Quân nuốt nước miếng một cái, nếu lúc nãy mà gã đạp lên cái đống này, hậu quả sẽ như thế nào?

“Đồ đáng chết!” Trương Hách lạnh giọng quát to, vung tay lên, từ ống tay áo vung ra một tia sáng màu xanh lục.

Tia sáng màu xanh lục đó hướng tới đoàn quân hắc ám kia, khiến chúng từng bước từng bước lùi về phía sau, Hạ Quân tựa như nghe được tiếng thét tê tâm liệt phế của thứ gì đó ở bên tai.

Hạ Quân há hốc mồm, chuyện này… Chuyện này, cái này tại sao lại giống như xem phim kinh dị vậy chứ.

Nhưng mà không đúng, cái tên Trương Hách này vào lúc nào đã thay trường bào vậy? Hoàn… vẫn là tóc dài?!

Mẹ nó đây không phải là giả chứ? Hạ Quân có chút khủng hoảng, đứng lên quay người muốn đào tẩu về phía sau.

“Con mẹ nó ngươi còn muốn chạy đi đâu?” Một giọng nói lạnh lẽo truyền đến, Hạ Quân vẫn chạy như bay về phía trước, chạy mãi, gã đột nhiên phát hiện ra cảnh vật xung quanh đều không hề di chuyển.

Gã cúi đầu xuống, lại phát hiện chính mình đang bay lên không trung.

Quấn quanh người Hạ Quân là một cành cây nhìn vô cùng quen mắt, nó quấn thật chặt ở eo Hạ Quân, sau đó đột nhiên lôi gã về phía sau.

Hạ Quân cảm thấy mình hình như chết đến nơi rồi, cũng không dám thở mạnh một tiếng mà nhắm mắt lại.

Mẹ nó đây là đã tạo ra cái nghiệt gì không biết! Ông trời ông già cả thư thái thì không thích mà nhất định phải nháo ra như thế này để dọa tôi đây đúng không?!

Cả người bị dúi vào lồng ngực của Trương Hách, Hạ Quân nhắm mắt lại vẫn có thể cảm nhận được trên mặt có chút ngứa.

Gã run rẩy hé mắt ra nhìn liền thấy khuôn mặt phóng đại của Trương Hách đang xám xịt nhìn mình chằm chằm, cùng với đó là mấy lọn tóc mọc dài thần tốc của hắn buông xuống chạm vào mặt mình.

Hạ Quân hít một hơi thật sâu, mà còn chưa kịp lớn giọng phun ra được chữ nào thì đầu óc đã tối sầm lại, rơi vào hôn mê.

Trương Hách với mái tóc dài khoác trường bào ánh mắt lạnh lùng bễ nghễ nhìn bốn phía, màn sương mù quỷ dị cùng với những thi thể trên mặt đất dần dần tản đi.

Hắn cúi đầu liếc nhìn Hạ Quân đang té xỉu, ánh mắt âm lãnh trừng to nhìn Hạ Quân rất lâu như sắp khoét hai cái lỗ trên mặt gã đến nơi rồi vậy, ấy thế mà Hạ Quân vẫn không có tỉnh lại.

“Đồ vô dụng!” Hắn biết ngay nam tử này là cái đồ cóc ghẻ mà, thời khắc mấu chốt chỉ có phạm sai lầm rồi gây phiền hà cho hắn mà thôi.

Vốn là vào lúc mà Hạ Quân chạy về phía trước, phía sau Trương Hách xuất hiện một lượng lớn oán linh.

Diêu Ngân Tử đứng chờ người, phải ra sức đẩy đám oán linh kia, ngăn chúng tìm được đường đến với hoa Vĩnh Sinh.

Mà vào lúc Hạ Quân sắp tìm đến con đường kia, gã bỗng nhiên quay đầu lại, thế là vô thức nhượng lại cơ thể mình cho lũ oán linh chui vào.

Chúng nó nỗ lực muốn mê hoặc gã, mượn tiềm thức của Hạ Quân nhập vào.

Kết quả của việc này thì thường có hai loại, một là thực hiện được, hai là nếu như không khống chế được Hạ Quân thì chúng nó sẽ giết chết gã luôn.

Trường hợp của Hạ Quân là kết quả thứ hai.

Trương Hách ôm nam tử trong lồng ngực hung tợn nhìn quanh bốn phía, sau đó cong khóe miệng lên.

Mấy cái thứ này thật là to gan mà, ngay cả nam tử của hắn mà lũ chúng nó cũng dám trêu chọc.

Đây là thuật mê hoặc, là thứ yêu thuật mà yêu ma quỷ quái nào cũng dùng.

Nếu như chỉ là một vài con đơn lẻ, chỉ sợ hoàn toàn không mê hoặc được Hạ Quân.

Nhưng mà ngẫm lại xem, vô vàn oán linh tụ hợp ở một nơi, hiệu quả đem lại sẽ lớn thế nào?

Nam tử này quả thật là một tên người phàm vô dụng mà! Giữ lại cũng vướng chân, tại sao lại phải tới cứu gã chứ, không bằng để mặc gã chết quách đi.

Trương Hách ném mẹ Hạ Quân xuống đất, nhấc chân lên định đạp, nhưng đến khi chân hắn sắp tiếp xúc với mặt Hạ Quân thì hắn ngừng lại.

Trương Hách trầm mặc nhìn nam tử trên mặt đất, một lát sau y cúi người xuống, bế ngang người Hạ Quân lên.

Nam tử của hắn thì ai có thể làm tổn thương gã cơ chứ, trước tiên cứ giữ lại đi đã, chờ hắn làm xong việc hẵng để gã chết cũng không phải là cái gì xấu.

“Tại sao hắn vẫn chưa tỉnh lại?”

“Hẳn là đói bụng hôn mê, hắn lâu quá rồi vẫn chưa có ăn.” Lời này là Trương Thừa trả lời.

Không sai, Hạ Quân thực ra không phải là bị dọa cho xỉu mà là đói đến xỉu.

Ngay từ lúc Đại Hắc chưa tỉnh lại gã đã đói đến mức ngực dán vào lưng rồi.

Đại Hắc im lặng không nói tiếng nào xoay người mang một ít trái cây vừa hái tới, anh chàng đặt chỗ trái cây đó bên người Trương Hách.

Trương Hách ánh mắt sắc lạnh nhìn Đại Hắc, Đại Hắc đứng ở xa xa nhìn Hạ Quân đang dựa vào đùi Trương Hách, nhìn một hồi lâu mới rũ mắt xuống, im lìm không lên tiếng dứt khoát đi sang bên cạnh ngồi.

Bọn họ đã tiến vào “Cảnh giới vĩnh sinh”.

Nơi này cùng rừng cây ngoài kia không có gì khác biệt, dù sao nơi này cũng xem như là bình thường, có các loài động vật, có các loài thực vật.

Điểm quái lạ chính là, nơi này ngoại trừ bọn họ ra thì không có một bóng người.

“Bao giờ hắn mới tỉnh đây?” Tiểu hồ ly ngồi ở một bên hỏi Trương Thừa.

Trương Thừa vừa nhìn thấy con hồ ly này tâm tình liền không tốt lên nổi, cậu ta lạnh lùng nhìn nó, lời nói cực kỳ ác độc: “Chờ ngươi chết đi hắn liền tỉnh lại.” Chương Vinh đã tìm tới, Hạ Quân cũng không còn giá trị lợi dụng; thêm một người là thêm một đối thủ cạnh tranh, Trương Thừa đương nhiên là nhìn bọn họ không thuận mắt rồi.

Nhiều hơn một Hạ Quân đã không nói, giờ lại còn lòi đâu ra một con hồ ly tinh.

Tiểu hồ ly hung hăng nhìn cậu ta chằm chằm: “Ngươi, cái người này có biết nói chuyện không vậy! Có tin lão nương cắn chết ngươi hay không! Đáp trả bọn họ thì ta hết cách rồi, nhưng mà đối phó ngươi thì ta đây vẫn còn dư sức!”

Trương Thừa không nói gì thêm, tay chống trên đất khẽ nắm thành hình quả đấm.

Trương Hách nhìn Hạ Quân hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, sau đó đưa tay ra nắm lấy mũi gã.

Hạ Quân trong giấc mộng không thể thở nổi, đành phải hé miệng ra hấp thụ không khí.

Trương Hách trong nháy mắt cầm trái cây trong tay nhét vào miệng Hạ Quân, Hạ Quân nhíu nhíu mày, vẫn không có tỉnh lại.

“Giữ hắn lại cũng vô dụng, còn có thể đem thêm phiền phức cho chúng ta, không bằng giết quách hắn đi cho rảnh nợ.”

Trương Hách đặt tay trên người Hạ Quân, hắn cười mỉm ngẩng đầu lên, cười cực kỳ xinh đẹp.

Trương Thừa có chút bỡ ngỡ.

Cậu ta thấy Hạ Quân nằm trong lồng ngực Trương Hách, bỗng có dự cảm không lành, chuyện này… có phải là thật hay không? Nhưng còn chưa chờ Trương Thừa nghĩ xong, cậu ta liền thấy một luồng ánh sáng xanh lục hướng mặt mình bổ tới, dù là Trương Thừa có năng lực phản ứng cực kỳ nhanh cũng không thể tránh thoát.

“Bốp!” một tiếng, roi mây tạo trên mặt cậu ta một đường dài hiện cả dấu máu hồng hồng.

Trương Thừa cắn răng che mặt lùi lại vài bước, mang vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Trương Hách.

“Ngươi ngược lại cũng thật là hào phóng, dùng cả cụm từ “chúng ta” cơ đấy.

Ửm?” Người kia có cặp mắt cực mê hoặc màu xanh đồng biếc, tóc đen dài đến eo, nụ cười nhiếp hồn.

Trương Thừa có chút sững sờ.

“Từ lúc nào mà ngươi có thể lên mặt nói chuyện như vậy? Hay là nói, ngươi cho rằng ngươi có cái năng lực gì mà lớn giọng như vậy?” Trương Hách đỡ Hạ Quân dậy, nụ cười không đổi nhìn Trương Thừa: “Đến đây, ngươi tới giết hắn thử xem.”

Trương Thừa lùi về sau một bước, nỗ lực ép cho bản thân tỉnh táo, không thể bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc được! Nhất định sẽ không có kết quả tốt!

“Giết hắn đi, ngươi mau tới chính tay giết hắn.

Ta cho ngươi cơ hội này.” Trương Hách nở nụ cười ôn hòa, lời nói tựa như không chứa một phần giả ý.

Ánh mắt kia rõ ràng đang nói: Ngươi hãy tới tự tay mình giết hắn đi, giết đi.

Đầu óc Trương Thừa nóng lên một cách không rõ, máu thịt toàn thân đều như sôi trào lên.

Cậu ta đột nhiên khống chế không nổi cỗ sát ý tỏa ra từ trong xương tủy, loại sát khí mãnh liệt kia kích thích đồng tử cậu ta khuếch đại, cả người đều trở nên hưng phấn.

Cậu ta như sói ác nhìn thấy con mồi, giống như phát điên giang tay muốn vồ lấy Hạ Quân.