Đưa cây kéo vào bên trong vết thương, Hạ Quân kẹp lấy viên đạn rồi nhanh chóng rút nó ra.
Đại Hắc từ đầu đến cuối không hề kêu rên một tiếng, anh nhắm mắt lại như là đã ngất đi vậy.
Hạ Quân lấy tay che miệng vết thương cho anh, máu tươi từ kẽ ngón tay chảy ra.
Hạ Quân lấy thảo dược ở bên cạnh đắp lên vết thương cho anh, vào khoảnh khắc mà thảo dược bao trùm lên da dẻ, Đại Hắc bị đau đến tỉnh, anh cau mày nhìn vết thương.
Hạ Quân cấp tốc quấn chúng lại bằng vải trắng, “Nếu như là cố ý, dù cho có đau, cũng là chú tự tìm tới.
Chú mày bị cái gì vậy không biết, không có chuyện gì lại thích cho mình một phát đạn.
Chán sống rồi hả?”
Đại Hắc nhìn Hạ Quân, không tiếng động nhìn một lúc lâu, há mồm tựa như muốn nói điều gì đó, cuối cùng vẫn là rũ mí mắt xuống.
Hạ Quân sau khi băng bó vết thương cho anh xong, đứng ở bên giường nhìn anh, giọng điệu có phần bất đắc dĩ, cũng không biết là nói lời này cho ai nghe: “Hạ Quân anh đây lăn lội hắc đạo đã nhiều năm như vậy, lớn tuổi rồi, một khi ngã xuống chỉ sợ bò dậy không nổi.”
Nhìn đại ca thương cảm, chỉ sợ cũng là do đám người Trương Hách bức cho.
Thời điểm Hạ Quân bưng khay gỗ đi ra liền nhìn thấy thằng ranh Trương Hách này đã khôi phục bản mặt thối trợn mắt nhìn thẳng gã.
Tâm Hạ Quân dấy lên một cảm giác bi ai, mẹ cha nó thằng này chính là một thằng súc sinh mà.
Hạ Quân đi đến bên cạnh.
Diêu Ngân Tử một tay cầm súng một thanh cầm thanh kiếm gỗ đào của y, chậm rãi đi tới, liếc mắt nhìn Hạ Quân một cái, sau đó đi vào gian phòng Đại Hắc đang nằm.
Hạ Quân giơ chân ra ngăn cản y, mặt vô cảm hỏi: “Tính làm gì nữa? Một phát súng chưa hả giận, dự định cầm thanh kiếm này hai tay hai vũ khí cùng sử dụng, đâm cho nó thêm vài cái lỗ hả?”
Diêu Ngân Tử dời tầm mắt xuống, sau đó lại liếc nhìn Hạ Quân một cái, ngang ngạnh cầm thanh kiếm gỗ đào đẩy chân Hạ Quân ra, sau đó trầm mặc ngồi ở một bên.
Hạ Quân cũng không muốn gây sự nữa, bưng khay gỗ ra ngoài.
Lúc đi ra cửa rót nước Hạ Quân liếc về phía sau một cái, thằng cháu Trương Hách thành tinh kia vẫn đang trưng bộ mặt bất thiện mà trợn mắt nhìn gã, cái tư thế ngồi đột ngột của Diêu Ngân Tử như bị bệnh tâm thần nhưng có bản lĩnh thực sự, còn có cả gương mặt tràn ngập hy vọng của thằng khốn Trương Thừa kia.
Trong lòng Hạ Quân bốc hỏa, cmn gã mà muốn gây sự thì cũng không phải là đối thủ của bọn chúng.
Bầu không khí rất nặng nề ngột ngạt.
Trương Thừa bị ép chịu trách nhiệm làm cơm, nấu vài món ăn cho buổi tối.
Mấy đại lão gia thì mỗi người ngồi trên một cái ghế gỗ nhỏ giương mắt nhìn bàn ăn với vài món ăn nhìn không rõ hình hài.
Trương Thừa từ trạng thái cứng ngắc lấy lại tinh thần, làm bộ làm tịch ho khan hai tiếng, sau đó nhấc đũa lên gắp thức ăn trên bàn.
Ba người còn lại im lặng nhìn cậu ta nhét cái đống không rõ là gì ấy vào trong miệng, nhận lại chính là một chuỗi hành động của Trương Thừa, nhai nhai, chịu đựng, thẳng thắn phun ra.
Trương đại gia không biết tại sao lại khôi phục dáng vẻ ban đầu, khuôn mặt u ám hất hàm với Hạ Quân, “Ngươi, đi làm cơm đi.”
Diêu Ngân Tử ngược lại rất bình tĩnh đẩy bát ra không nói tiếng nào đi mất.
Trương Thừa từ cái giây phút phun ra kia thì đã không có ý định tiếp tục quay trở lại ăn nữa.
Hạ Quân cùng Trương Hách hai mắt nhìn nhau, sau đó lựa chọn giống hai người trước, đứng dậy rời đi.
Hạ Quân đi đến phòng Đại Hắc nhìn anh một chút, thấy Đại Hắc vẫn chưa tỉnh lại liền đắp cho anh một cái chăn mỏng rồi đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài thì gã thấy gương mặt âm trầm của Trương đại gia, ý tứ sẽ không bỏ qua cho việc gã không đi làm cơm.
Hạ Quân sau đó đã đưa ra một lựa chọn rất sáng suốt, đó là trở về phòng của chính mình.
Nhưng mà có thể đại ca đã quên mất, đây cũng không phải là phòng của một mình gã.
Chẳng bao lâu sau Trương Hách cũng đẩy cửa bước vào, mặt tối sầm đi đến cởi quần áo Hạ Quân, âm u đi đến phía sau gã, “Ngươi không để ý tới gia? Hửm?” Cái âm “Hửm” cuối cùng kia mang theo cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Hạ Quân một câu cũng chưa nói, cởi trần vắt khăn mặt trên vai, đi ra sau nhà tắm rửa.
Nếu là đại ca của quá khứ mà dám đối xử như vậy với Trương đại gia của chúng ta, thì Trương đại gia dĩ nhiên là sẽ không nhiều lời, trước tiên đánh cho một trận.
Nhưng mà hiện tại thì lại khác rồi, đại ca có thể giận dỗi ương bướng, mặc xác người khác.
Tại sao? Bởi vì đại ca biết Vinh ca.
Vinh ca đại diện cho cái gì? Ai muốn biết thì tự suy nghĩ đi, còn thật không tiện nói, chủ yếu vẫn là tung tích của Vinh ca này là do đại ca tạo bừa nên.
Nhưng mà không phải còn có một câu gì đó sao? Cái gì mà “Tin XX sống mãi…”
Cho nên khi mà đại ca tạo phản rảo bước ra sau nhà, Trương đại gia của chúng ta hiếm có không theo sau tìm đại ca tính sổ.
Đại ca đi ra sau nhà tắm, trời đã trở tối.
Dội thùng nước cuối cùng lên người, Hạ đại ca lau mặt một cái, lúc mở mắt ra có chút mơ hồ, mơ mơ màng màng nhìn thấy phía trước có một bóng người màu trắng trôi bồng bềnh.
Hạ Quân nhanh chóng lắc đầu, đôi mắt lấy lại tiêu cự, bóng trắng đã biến mất.
Hạ Quân đột nhiên cảm thấy rất tức giận, muốn nói cái gì cũng không thể nói, cmn nói cho ông đây biết thì thế nào chứ? Toàn bộ giống như trong phim vậy, đùa giỡn hồi hộp, đại ca tức giận vô cớ và cũng rất buồn bực.
“Đều là lũ người nhạy bén chết tiệt, chỉ có mình ông đây là ngốc.” Hạ Quân vứt khăn mặt xuống đất, liếc nhìn phía đối diện, sau xác định không có thứ gì mới giận dữ vào nhà.
Ban đêm trời bất chợt đổ cơn mưa to.
Hạ Quân nằm trên giường lăn qua lộn lại, gã đang cảm thấy rất khó chịu.
“Ùng ục.” “Ùng ục.”
Đại ca rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, bò dậy đẩy Trương Hách một cái, “Cái đm mày bảo bụng mày đừng kêu nữa được không? Ông bị mày làm phiền lắm đấy!”
Trương Hách xoay người lại, trong mắt lóe lên tia sáng màu xanh lục.
Trong bóng tối bị Trương Hách trừng mắt nhìn một cách quỷ dị như thế, đại ca có hơi sợ.
Gã không dám nhiều lời nữa nằm xuống, cách xa Trương Hách ra một chút.
Trong lòng lo sợ bất an, gã làm sao mà lại quên mất, thằng oắt này là yêu tinh cơ chứ… Cảnh tượng hút dương khí của đại ca ngày trước hiện lên rõ ràng trước mắt, đại ca ra vẻ đáng thương không dám lên tiếng.
Này, gã nghe nói yêu tinh chuyên ăn thịt người nha… chuyên ăn thịt người… Vậy thì thằng yêu tinh đói bụng này… đm càng không cần phải hỏi!
Trên eo có một cái tay, Hạ Quân theo phản xạ đẩy nó ra, đẩy xong lại thấy có chút là lạ.
Cái, cái thứ thô ráp cứng cứng này là cái gì chứ.
Nương theo ánh sáng yếu ớt, Hạ Quân liếc mắt nhìn, mẹ nó chứ, không nhìn thì thôi, nhìn là giật mình! Mả cha nhà nó đang biến hình!
“Mày, mày mẹ nó đang làm cái gì vậy!” Giọng Hạ Quân run lên, cũng không dám đẩy cái vật trên eo kia lần nữa.
Đầu của Trương Hách duỗi ra trong bóng tối, chẳng nói chẳng rằng hôn lên miệng Hạ Quân, như con nghiện mà mút miệng gã liên tục.
Hạ Quân cảm thấy một cái hôn này đã hút mất nửa cái mạng của gã rồi.
Toàn thân gã mềm nhũn, tay chân đều không thể nhúc nhích nổi.
Thứ khoác trên eo Hạ Quân chậm rãi thay đổi, trở nên có chút mềm mại, như thể lại trở lại một cánh tay bình thường.
Cái tay kia làm một vòng đến vai Hạ Quân, ở đó mà mơn trớn, khiến đại ca nổi hết cả da gà!
Trương Hách cười trong bóng đêm, lục quang trong mắt vẫn không có tiêu tán.
Hạ Quân nghe thấy tiếng cười của hắn, quần áo trên người lại bắt đầu chậm rãi bị thằng nhãi này lột sạch sành sanh.
Hạ Quân lười cử động, thằng quỷ này làm gì có ngày nào là không động dục đâu?
“Đang giận sao?” Trương Hách cắn một cái vào vai Hạ Quân, rồi lại cắn qua lại quanh cổ gã.
Hạ Quân hơi mất kiên nhẫn, “Đếch ai ngây thơ như vậy!? Mày mẹ nó muốn làm thì làm nhanh lên.
Đừng có lề mà lề mề, mày không thấy phiền chứ bố thì thấy phiền lắm!”
Trương Hách vươn tay ôm eo Hạ Quân, giọng nói của hắn có vẻ vô cùng quyến rũ trong bóng tối, và giọng điệu nhẹ nhàng ấy khiến Hạ Quân có chút buồn ngủ.
“Nói gia nghe đi, hắn ở đâu? Ngoan ngoãn nói cho gia…”
Đây thật ra là chiêu trò dụ hoặc của yêu quái, Trương Hách dùng không sai, nhưng đại ca lại thật sự, thật sự không biết nên dụ không nổi.
Cho nên lúc đại ca mơ mơ màng màng nói một câu: “Tao không biết,” Trương Hách nổi giận!
Nam tử này đã thành tinh hay là pháp lực của mình không đủ cao!? Như thế mà cũng không có tác dụng gì! Vươn tay bóp lấy mặt Hạ Quân, hung hăng vặn một cái, Hạ Quân kêu đau một tiếng liền tỉnh lại.
“Mày làm cái đếch gì vậy!”
“Ngươi nói xem ta làm cái gì?” Trương Hách cười lạnh, nhân lúc Hạ Quân không kịp chuẩn bị bèn nhấc chân Hạ Quân lên, lập tức thô bạo đâm vào người gã.
Hạ Quân rên lên một tiếng, trong bụng nín một bụng hỏa.
“Cái đm, mày cút ngay ra ngoài cho bố!”
Tất nhiên là Trương đại gia sẽ không làm vậy, hắn nặng nề nhấn eo xuống, phát ra một tiếng cười lạnh ác liệt: “Cái thứ không biết điều!”
Hạ Quân thấy ruột của mình như lộn ngược, vô cớ uất ức như chưa từng được uất ức, cũng không biết là đau tới mức nào mà đường đường đại hán bảy thước lại chảy nước mắt.
Trương Hách vẫn vô thức đâm vào như cái pít tông.
Mãi vẫn không nghe thấy Hạ Quân hừ một tiếng, hắn bèn nâng mặt Hạ Quân lên.
Ngón tay vừa đụng vào lại bỗng ướt nhẹp, động tác dưới thân hắn liền chậm lại.
Duỗi tay giơ lên, một ánh lửa lục quang nổi lên trong không khí, rọi sáng gương mặt nam tử dưới thân.
Nam tử nhắm mắt lại, nước mắt giàn giụa trên mặt, mím chặt miệng không nói gì.
Như cảm giác được ánh sáng cùng tấm mắt của Trương Hách, Hạ Quân đưa tay lên che mặt.
Trương Hách dập lửa, đưa tay ôm lấy Hạ Quân, động tác dưới thân tuy không ngừng nhưng cũng đã chậm lại.
Giọng điệu mang theo sự trào phúng: “Mẹ nó ngươi có phải nam tử không vậy? Mấy chuyện cỏn con như này mà cũng khóc được.”
“Mày mẹ nó mới không phải đàn ông! Có mày mẹ nó mới khóc!” Hạ Quân có chút xấu hổ quát.
Trương Hách có thể nhìn rõ mặt gã trong bóng tối, không hiểu sao khi nhìn Hạ Quân như thế này, hắn cảm thấy hơi ngứa ngáy, khóe miệng bất giác nhếch lên một nụ cười.
Trương Hách nâng eo Hạ Quân lên, thô bạo thúc sâu vào trong, chôn vùi mọi dịch thể trong cơ thể Hạ Quân.
Xong việc hắn cũng không vội rút ra, để Hạ Quân nghiêng người quay lưng về phía mình mà ôm lấy, nói rằng: “Bây giờ người đàng hoàng nói cho ta Chương Vinh ở đâu, ta sẽ không giết ngươi.”
Hạ Quân không nói một lời nào.
Tâm trạng còn chưa nguôi ngoai, thằng nhóc này đã lại tưới dầu lên lửa của đại ca.
Hạ Quân sững sờ, Trương Thừa ấy vậy mà thấy sự không lừa gạt gã.
Mấy người coi thằng nhãi này đang nói gì đi, hóa ra lúc trước mà nói cho nó, thì nó nhất định sẽ giết mình.
Đại ca thấy bất lực, thằng nhóc này lúc tốt lúc xấu, tính tình bất định, bây giờ còn có thể nói tốt như vậy, nhưng giây sau mà khó chịu thì liền sẽ giết gã.
Hạ Quân cảm thấy mình lúc này đã như một con lợn đang chờ bị xẻ thịt rồi.
“Giờ mày giết ông đi.” Giọng điệu Hạ Quân không lộ ra chút hỉ nộ ái ố nào.
Trương Hách chỉ nghĩ gã vẫn đang cáu kỉnh, một lát là sẽ vui ngay, bèn đè lên người Hạ Quân, vui vẻ đưa tay bóp bóp mặt gã, nói: “Vậy cũng không tệ, hợp ý gia.”
Hạ Quân nhấc chân muốn đạp thằng nhãi trên người xuống nhưng lại bị Trương Hách tóm chặt lấy.
Đôi mắt xanh lục của Trương Hách lóe lên một cách quỷ dị trong bóng tối: “Nếu ngươi ngoan ngoãn một chút, gia sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Thằng oắt con tinh trùng thượng não này!