Diêu Ngân Tử ngốc ở trong phòng luôn không ra ngoài, ăn cơm cũng là gã đóng gói mang cho y.

Hạ đại ca rất rõ rằng tại sao con hàng này không ra ngoài, bởi vì mỗi một lần gã vào phòng đều có thể nhìn thấy cái bộ phim Tây Du Ký kinh điển kia đang được chiếu… Mà gã vô cùng không hiểu, một người trẻ tuổi nhìn thông minh sáng sủa thế kia mà sao cả ngày cứ vẫy vẫy cây kiếm gỗ trước màn hình TV làm những hành động quái dị…

Trương đại gia nằm ở trên giường hình như rất chán đời, vì vậy hắn mở miệng sai khiến: “Mau đến xoa bóp lưng cho Gia.”

Hạ đại ca đi đến, giảm âm lượng TV xuống mức nhỏ nhất, sau đó nghe lời đấm bóp cho Trương đại gia.

Trương đại gia rất được lợi, hai người ở chung rất là hòa hợp, tạm thời chưa xảy ra trận chiến nào.

Trương đại gia hưởng thụ rất lâu, xoay người lại ra lệnh: “Cởi quần ra.”

Hạ đại ca có chút cảm thấy mình bị lừa gạt.

Trương đại gia tự thân cởi sạch sành sanh quần áo trên người mình, Hạ Quân hiểu ra, thằng cháu này là lại phát tình.

Tiếp nhận từng đợt va chạm dưới thân, giường bị những động tác kịch liệt làm cho đung đưa, Hạ Quân sắc mặt ửng hồng nói: “Cái đm mày nhẹ một chút, nơi này hiệu quả cách âm không tốt tí nào.

A…”

Trương đại gia không thèm để ý, một tay luồn vào tóc Hạ Quân, dùng sức đâm sâu vào bên trong, vật kia trong thân thể Hạ Quân phóng thích ra ngoài, sau đó nằm nhoài trên người Hạ Quân không động đậy.

Hạ Quân thở phào đẩy thằng cháu này ra, Trương Hách ngẩng đầu lên đỡ lấy gáy Hạ Quân, hôn lên miệng của gã, ở trong khoang miệng không ngừng khuấy động.

Đợi cho đến khi Hạ Quân có chút vô lực mới buông gã ra.

Hạ đại ca mệt mỏi nhắm mắt lại, ngược lại tâm tình lại có chút thoải mái.

Hai thằng đàn ông với nhau, cũng chẳng phải một cô gái nhỏ, cứ coi như là bị chó cắn đi.

Trương Hách rút khỏi người Hạ Quân, theo đó là một đống dâm dịch tràn ra.

Hắn vỗ vỗ mặt Hạ Quân: “ Lại cho Gia làm lần nữa.”

Hạ Quân mở mắt ra: “Đệt! Cái đm mày có dám để bố mày nằm trên không?”

Trương Hách híp mắt, trong mắt lập lòe tia sáng.

“Gợi ý hay đấy.”

Hạ Quân sững sờ, cmn sao hắn đồng ý một cách dễ dàng vậy? Gã lập tức mỉm cười, đây là chuyện tốt nha, hôm nay ông đây sẽ bắt thằng cháu này nếm trải gấp bội sự nhục nhã mà ông đây đã phải chịu đựng! Nếm thử sức mạnh của ông đi!

“A…A! Cmn thằng khốn nạn! Dừng lại cho bố mày!”

“Không phải ngươi nói muốn ở trên sao? Hả? Đây là tự ngươi nói, Gia không hề bắt ép.”

Hạ Quân nghiêng đầu đi, cái tư thế chết tiệt bây giờ khiến gã không thể ngẩng đầu lên nổi.

Trương Hách nằm trên giường với vẻ mặt hưởng thụ, Hạ Quân ngồi ngay tại cái điểm giao kia, nửa người trên không biết từ lúc nào đã bị mấy cành mây quái dị cuốn lấy, cực kì có nhịp điệu khiến Hạ Quân cùng hắn luân động ra vào.

“A, đau! Đệt! Cmn mày dừng lại ngay cho ông!” Hạ Quân đau đến đổ mồ hôi lạnh, ra sức đấm đá trên người Trương Hách.

Trương Hách nhếch khóe miệng, thản nhiên ngồi dậy, hắn ôm eo Hạ Quân, ôm gã vào ngực.

Những sợi mây quấn trên người Hạ Quân biến mất, Trương Hách lật người lại đè Hạ Quân dưới thân mình.

Sắc mặt Hạ Quân có hơi tái, trên trán lấm tấm mồ hôi, lúc này đang nhìn chằm chằm Trương Hách một cách hung tợn.

Trương Hách dường như lương tâm trỗi dậy, rút ra khỏi cơ thể Hạ Quân.

Sau đó hắn nhếch môi, mặt giễu cợt: “Làm sao? Chỉ mới như vậy đã không chống đỡ nổi?”

Hạ đại ca không nói gì, thật sự không có lời nào có thể biểu đạt sự buồn khổ cùng tức giận của gã nữa rồi.

“Gia thế nào lại cảm thấy ngươi không đơn giản nhỉ…” Trương Hách híp mắt dùng ngón tay nâng cằm Hạ Quân lên.

Hạ Quân hất tay hắn ra, “Đừng có táy máy tay chân với bố mày.

Ông đây đương nhiên không hề đơn giản, vị trí lão đại băng đảng xã hội đen ai muốn ngồi là ngồi được chắc? Trò cười.”

“A” Trương Hách nở nụ cười, không nói gì.

Hắn lật khỏi người Hạ Quân, ôm lấy gã ngủ thiếp đi.

Hạ Quân nằm trên giường nhìn chằm chằm vào trần nhà, trong chốc lát cũng có cảm giác buồn ngủ.

Hạ Quân bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, khi tỉnh dậy Trương Hách đang tắm rửa trong phòng tắm.

Hạ Quân rời giường ra mở cửa, thấy Diêu Ngân Tử mang theo một cái túi vải đứng ngoài cửa.

“Chuyển lời đến y một tiếng, bần đạo đi trước, đến lúc đó sẽ gặp lại.”

Sau khi ném lại một câu như vậy, Diêu Ngân Tử liền quay người đi mất.

Hạ Quân đóng cửa lại, xoa xoa eo, đi đến trước cửa phòng tắm, mở ra nói với vào bên trong: “Cái tên đạo sĩ kia đi rồi.”

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, Hạ đại ca lắc lắc đầu, mở mắt nhìn sang.

Trong nháy mắt, máu trong người đều đông lại.

Mẹ nhà nó, cho dù ban đầu biết thằng cháu này là một cây hòe thành tinh, nhưng cũng không kinh khủng bằng việc tận mắt nhìn thấy cái hình ảnh này!

Lúc này Trương Hách chỉ còn một cái đầu người, từ cổ trở xuống chính xác là một cái thân cây, một gốc cây hòe với những cành cây vươn ra bốn phía.

Nước từ vòi hoa sen vẫn tiếp tục phun xuống, còn thằng cháu này cũng rất hưởng thụ ngửa mặt lên tắm rửa.

“Ầm!” Hạ đại ca đóng sập cửa lại.

Trương Hách lúc bước ra từ phòng tắm đã khôi phục cơ thể con người, Trương đại gia đến chỗ Hạ Quân với một cơ thể đầy nước, hắn liếc mắt nhìn Hạ Quân một cái, không để ý đến vẻ mặt hoảng sợ của Hạ Quân, “Lại đây, lau tóc cho Gia.”

Hạ Quân cầm khăn tắm đi tới, trùm khăn lên đầu Trương đại gia, tay không kiềm chế được có chút run rẩy.

Thằng cháu trai này đúng là yêu quái a… chỉ cần gã hơi bất cẩn một chút là có thể tự hại chết mình nha.

Lúc này chuông điện thoại vang lên, Hạ Quân cầm điện thoại lên, một tay vẫn giúp Trương Hách lau khô tóc.

Trương Hách ảm đạm nói với gương mặt chết chóc: “Lau tóc.”

Hạ Quân đành phải nhét điện thoại vào túi, cam chịu lau tóc cho Trương đại gia.

Đợi khi phục vụ cho Trương đại gia xong, Hạ Quân mới gọi điện thoại lại.

“Đại ca, em là Cường Tử, anh hiện giờ đang ở đâu? Em cùng các anh em đi đón anh.”

“Không cần.

Tao trực tiếp đi tìm bọn mày.

Mày trước tiên lấy cho tao một chiếc xe, và chuẩn bị sẵn giấy tờ tùy thân cho tao.

Đến lúc đó lại nói.”

“Đại…”

“Bốp!” Điện thoại di động bị cướp đi, rơi xuống đất.

Hạ đại ca giương mắt ra nhìn, chỉ thấy Trương Hách đang nhìn mình với vẻ mặt u ám.

Máu Hạ Quân lập tức dồn lên não, tức anh ách.

“Cái đm mày bị điên à!” Con quái vật này phải đi xuống địa ngục đi thôi! Thằng cháu này ông đây nhịn, cmn còn ở đấy dài mặt ra!

Trương Hách sắc mặt càng lạnh hơn, giơ chân đạp Hạ Quân xuống giường: “Lúc Gia đang nói chuyện với ngươi mà ngươi dám gọi cho người khác nữa sao?”

“Bố mày cứ gọi đấy! Thì làm sao? Cmn mày quản cũng rộng quá đấy, mày nghĩ mày là ai? Cmn mày nói gì thì bố mày phải nghe à? Đệt! Bố mày chịu đủ lắm rồi! Mày có gan thì giết tao cmnl đi! Có dám hành hạ bố mày hay không!?” Hạ Quân đạp cái bàn ở đầu giường xuống đất, sau đó giơ tay ném nó tới trước mặt Trương Hách.

“Đến đây đi,dùng cái này này, cái đm hôm nay liền giết chết bố mày luôn đi!”

Trương Hách khoanh tay híp mắt lại, “Cho ngươi một cơ hội, xin lỗi Gia, nói không chừng nể tình bị Gia làm đến mức này, Gia co thể không đánh ngươi.”

Hạ Quân mỉm cười giận dữ.

Cmn nhìn đức hạnh của thằng cháu này xem.

Hạ Quân mặc lại quần áo rồi thu dọn đồ đạc, “Được, tôi xin lỗi Ngài.

Hôm nay chúng ta cứ như vậy giải tán đi, Ngài khó chịu với tôi, mà tôi nhìn Ngài cũng chẳng vừa mắt.

Ngài coi như rủ lòng thương xót, thả cho tôi một con đường sống, được không?”

“Ngươi thử bước ra khỏi cánh cửa này Gia xem, mất đầu đấy!” Trương Hách mặt lạnh đi đến.

Hạ đại ca nhét đồ vào túi, giận đùng đùng đi ra cửa, sau đó liền vòng trở về.

Thôi quên đi, không tính toán với thằng cháu này, ông đây không nghe theo lời hắn, hắn liền hận không thể giết gã luôn ấy chứ.

Vẫn là để cho các anh em tới hỗ trợ đi, lúc đó người đông thế mạnh, hắn dù có lợi hại đến đâu cũng chẳng làm gì được gã trong chốc lát, đến khi đó có thể giết được hắn cũng nên! Một cái cơ thể người mà bị bắn đến tám, chín cái lỗ, tha cho gã đi chứ dù gã có là thần tiên cũng chịu không nổi.

“Tôi nói này người anh em, chúng ta nói chuyện một cách nghiêm túc đi.” Hạ đại ca quyết định lấy mặt mũi mình ra ôn hoà bình tĩnh nói chuyện với Trương Hách.

Thật ra Hạ đại ca đã quên mất rằng mặt mũi của gã từ sau khi gặp thằng cháu này đã sớm bị quẳng đi mất rồi.

Trương Hách nheo mắt, cười như một con hồ ly.

“Ngươi muốn cùng Gia nói chuyện gì? Không đi à? Rất có khí phách đấy nhỉ, để Gia nhìn một cái nào.”

Hạ đại ca trừng lớn hai mắt kết thúc cuộc đối thoại.

Con mẹ nó gã không có cách nào có thể cùng thằng cháu này giao lưu mà!