Thấy Trác Ninh Ninh và Đại phu nhân nhìn chằm chằm vào mình, Cung Tiểu Ảnh sợ run người.

Trác Ninh Ninh tức giận nhìn nàng.

Vì gả vào Cảnh gia, nàng ta đồng ý với ý kiến của Cảnh phu nhân, để Cảnh Liệt nâng Cung Tiểu Ảnh làm thiếp, dù sao đàn ông có tiền ai mà không có vợ bé? Cha nàng còn có đến ba người thiếp, nếu hiện tại không để cho Cảnh Liệt cưới vợ bé, cũng không chắc chắn sau này hắn sẽ không cưới.

Quan trọng nhất nàng là chính thất, giống như mẹ nàng, chính thất vĩnh viễn mạnh hơn tiểu thiếp!

Nhưng mà nàng ta còn chưa gả vào Cảnh gia, mà Cung Tiểu Cảnh đã có bầu, nếu nàng ta sinh được con trai, vậy địa vị của nàng ta như thế nào, cũng không biết trước được.

Sắc mặt Trác Ninh Ninh hết sức khó coi, mà Đại phu nhân bên cạnh, sắc mặt càng khó coi hơn nữa.

“Ngươi đúng là không biết xấu hổ, chưa lập gia đình đã có con, mặt mũi Cảnh gia chúng ta bị ngươi vứt sạch rồi!” Mạnh Ngọc Hoa nổi giận mắng Cung Tiểu Ảnh.

Tuy đứa trẻ trong bụng Cung Tiểu Ảnh là đứa cháu đầu tiên của Cảnh gia bọn họ, nhưng nàng không thích, bởi vì cô gái này thay Cảnh gia bọn họ sinh con, nàng không thể nào vui được.

“Đại phu nhân, ta đồng ý gả vào Cảnh gia, cũng đồng ý với Cảnh Liệt nâng Cung Tiểu Ảnh làm thiếp, nhưng ta không cho phép nàng sinh con trước ta!” Làm sao có thể có chuyện tiểu thiếp sinh con sớm hơn chính thất.

“Ninh Ninh, ngươi không cần tức giận, chuyện này ngươi giao cho ta, ta sẽ cho ngươi câu trả lời thỏa đáng!!" Mạnh Ngọc Hoa nhìn chằm chằm Cung Tiểu Ảnh, thật vất vả mới thương lượng được chuyện hôn sự, nàng không hy vọng sẽ có người phá hỏng lúc này, nhất là Cung Tiểu Ảnh.

Thấy ánh mắt đáng sợ của Đại phu nhân nhìn mình, Cung Tiểu Ảnh khẩn trương vuốt bụng mình, chỉ sợ đứa nhỏ sẽ bị thương.

“Cảnh phu nhân, ngài sẽ cho ta một câu trả lời chắc chắn sao? Nếu ta muốn nàng ta sau này không được sinh con, ngài cũng đồng ý sao?”

Nghe thấy yêu cầu của Trác Ninh Ninh, Cung Tiểu Ảnh không rét mà run.

“Dĩ nhiên có thể, đó cũng là nguyện vọng của ta!”

Nàng không muốn Cung Tiểu Ảnh sinh ra con cháu Cảnh gia, bời vì đó là một loại sỉ nhục.

“Cảnh phu nhân, ngài bảo người ta mười ngày sau đến nhà ta đề cập chuyện hôn sự, ta hy vọng đến lúc đó lấy được đáp án hài lòng!” Trác Ninh Ninh hung hăng trừng mắt Cung Tiểu Ảnh, trước thả cho nàng ta một con ngựa, để cho nàng ta biết sau này ai mới là chủ gia đình này.

“Ninh Ninh, ngươi yên tâm, ta sẽ cho người đến tiệm mua thuốc” Mạnh Ngọc Hoa nham hiểm nhìn vào Cung Tiểu Ảnh cùng với sự sỉ nhục ở trong bụng nàng ta.

“Tiểu thư Tiểu Ảnh, người không cần sợ, ta sẽ ở cạnh người!” Cúc Quyên ở trong phòng thiếu gia cùng Cung Tiểu Ảnh.

Nhìn vẻ mặt của Đại phu nhân, Cung Tiểu Ảnh biết bà ta sẽ không để cho đứa bé trong bụng nàng tồn tại, nàng nên làm gì bây giờ?

“Bưng thuốc vào đi!” Bên ngoài phòng vang lên giọng nói của Đại phu nhân, sau đó, cho người mở cửa phòng.

Thấy một nha hoàn bưng chén thuốc tới, Cung Tiểu Ảnh lập tức quỳ trên mặt đất.

“Đại phu nhân, cầu xin ngài, đừng làm tổn thương đứa bé của ta, dù sao hắn cũng là hương khói của Cảnh gia!”

“Đối với ta mà nói, ngươi sinh hạ con cháu Cảnh gia chúng ta chính là một sự sỉ nhục!” Đừng nói Trác Ninh Ninh không muốn Cung Tiểu Ảnh sinh đứa bé này, là bà cũng không muốn. “Uống thuốc đi, uống xong nó, đứa trẻ không còn, sau này cũng sẽ không có nữa!”

“Phu nhân, cầu xin ngài, đừng làm tổn thương đứa bé của tiểu thư Tiểu Ảnh!” Dù biết mình chỉ là một nô tỳ nhỏ bé, nhưng Cúc Quyên vẫn quỳ xuống cầu xin Đại phu nhân.

“Ngươi là cái gì? Cút ngay!” Mạnh Ngọc Hoa đẩy Cúc Quyên đang ngăn trước mặt Cung Tiểu Ảnh, “Uống xong chén thuốc này đi!”

“Không, ta không muốn, đứa bé là của ta!” Hai mắt Cung Tiểu Ảnh đầy nước mắt, không ngừng cầu xin: “Đại phu nhân, cầu xin ngài, ta chưa từng cầu xin ngài điều gì, cầu xin ngài bỏ qua cho đứa bé của ta, cầu xin ngài!”

Không để ý tới lời cầu xin của nàng, Mạnh Ngọc Hoa tức giận nhìn chằm chằm vào nàng.

“Nếu ngươi không uống, vậy ta cũng chỉ có thể đổ vào miệng ngươi!” Mạnh Ngọc Hoa bưng chén thuốc đi về phía Cung Tiểu Ảnh.

“Không, phu nhân, không cần!” Cúc Quyên xông lên cố gắng hết sức hất đổ bát thuốc trên tay Đại phu nhân xuống đất.

Chén nước và chén thuốc trên tay đều rơi xuống đất khiến cho Mạnh Ngọc Hoa thẹn quá hóa giận. “Ngươi…nha đầu này, xem ta dạy dỗ ngươi như thế nào!” Mạnh Ngọc Hoa tát mấy bạt tai vào Cúc Quyên cho đến khi đau tay mới thôi.

“Đừng tưởng rằng hôm nay không uống sẽ không còn chuyện gì, ngày mai ta sẽ cho người mua thuốc, ta không tin ngày mai còn có ai tới làm đổ thuốc này!”

Nói xong, Mạnh Ngọc Hoa tức giận rời khỏi phòng Cảnh Liệt.

“ Cúc Quyên, bị thương có nặng lắm không?” Cung Tiểu Ảnh nhìn gương mặt bị sưng lên của Cúc Quyên, cảm thấy đau lòng không dứt, nước mắt không thể ngừng rơi, “Tại vì ta mà ngươi mới…hu hu hu…”

“Tiểu thư Tiểu Ảnh, người đứng khóc, ta không sao!” Chịu đựng sự đau đớn trên khuôn mặt, Cúc Quyên an ủi Cung Tiểu Ảnh đang khóc thút thít.

“Cúc Quyên, ta phải làm gì bây giờ?” Cung Tiểu Ảnh không biết nói gì, chỉ ôm lấy Cúc Quyên, khóc nức nở.

Đây là đứa con của nàng và Liệt, nàng không muốn đứa trẻ bị tổn thương.

Lúc nãy Đại phu nhân có nói, ngày mai sẽ bắt nàng uống thuốc, không những mất đi đứa bé, hơn nữa sau này cũng không thể sinh con, nàng không muốn! Không chỉ muốn một cuộc sống vui vẻ với Liệt, nàng còn muốn thay hắn sinh thật nhiều đứa con!

“Tiểu thư Tiểu Ảnh!” Nghe thấy Cung Tiểu Ảnh khóc thương tâm như vậy, Cúc Quyên không nhịn được mà khóc theo, so với lúc nãy bị Đại phu nhân đánh, tiểu thư Tiểu Ảnh càng đáng thương hơn, bởi vì nàng sắp không còn đứa bé.

Cung Tiểu Ảnh lau nước mắt trên mặt, hít hít mũi, “Ta không thể ở lại Cảnh phủ, ta không thể để cho đứa bé bị tổn thương, ta muốn rời khỏi nơi này!”

“Tiểu thư Tiểu Ảnh, người muốn rời khỏi nơi này? Nhưng người có thể đi đâu? Có muốn chờ Thiếu gia trở lại không? Ta nghĩ nếu Thiếu gia trở lại, ngài ấy nhất định bảo vệ được tiểu thư và đứa bé!”

“Không, ta không thể chờ Liệt trở lại!” Phải năm ngày nữa Liệt mới trờ về, mà nàng không thể ở lại dù chỉ một ngày, “Ta quyết định rời đi vào tối nay!”

“Tiểu thư Tiểu Ảnh, đừng đi. Không bằng, ngươi tìm chỗ nào đó trốn, chờ Thiếu gia trở lại rồi nói.” Một cô gái, nhất là cô gái đang có bầu, đừng nói ra ngoài rất nguy hiểm, sau này phải sống như thế nào đây?

“Nhưng bên trong kinh thành ta không có người thân, ta nên trốn đi chỗ nào đây? Đại phu nhân nhất định sẽ cho người tìm ta khắp nơi, nếu ta trốn ở trong kinh thành, nếu để nàng biết được, như vậy…” Cung Tiểu Ảnh không dám tưởng tượng, nếu mất đi đứa bé, nàng sẽ trở thành bộ dạng gì.

“Tiểu thư Tiểu Ảnh, ngươi có thể đến chỗ dì của ta, nàng ở ngoài thành, Đại phu nhân sẽ không tìm được!” Đột nhiên Cúc Quyên nhớ tới dì của mình sống trong một thôn nhỏ ở ngoài thành.

“Cúc Quyên, cảm ơn ngươi đã giúp ta, nhưng nếu để cho Đại phu nhân biết người giúp ta bỏ trốn, có thể bà ấy…” khuôn mặt Cung Tiểu Ảnh đầy nước mắt nhìn Cúc Quyên như chị em với mình. Nếu để cho Đại phu nhân biết, nàng nhất định không thể nào tiếp tục ở lại làm nha hoàn Cảnh phủ.

“Tiểu thư Tiểu Ảnh, không quan tâm được nhiều như vậy, hiện tại quan trọng nhất là không để cho Đại phu nhân làm tổn thương người cùng đứa bé!” Cúc Quyên một lòng với chủ tử, nếu sau này bị Đại phu nhân đuổi ra khỏi Cảnh phủ, cũng sẽ không hối tiếc.

“Cúc Quyên, cảm ơn ngươi!”

Về trước một ngày, Cảnh Liệt không đến đại sảnh thỉnh an mẹ mình mà một lòng muốn trở về phòng, kết quả chào đón hắn là gian phòng lạnh băng không có người nào.

Phát hiện chuyện không đúng, hắn hỏi bọn người làm, bọn họ chỉ nói Ảnh nhi rời khỏi Cảnh phủ tối bốn ngày trước, lúc ấy có hai nha hoàn nhìn thấy, nhưng tiểu thư Tiểu Ảnh kiên trì quá mức, hai nha hoàn cũng không ngăn nổi.

Ảnh nhi thừa dịp ban đêm rời khỏi nhà? Điều này sao có thể?

Cảnh Liệt tìm nha hoàn hầu hạ bên cạnh Cúc Quyên, mọi người đều nói sau khi tiểu thư Tiểu Ảnh đi cũng chưa từng nhìn thấy Cúc Quyên.

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Cảnh Liệt sai A Kỳ mới cùng hắn về phủ, đi hỏi người trong Cảnh phủ, hắn phải biết có chuyện gì xảy ra.

Sau đó hắn nghiêm mặt ra khỏi phòng, đi đến đại sảnh.

"Nương, nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì? Ảnh nhi tại sao lại đột nhiên rời đi?" Cảnh Liệt không kìm nổi tức giận vỗ bàn.

Hắn biết rõ Ảnh nhi thương hắn cỡ nào, trừ phi nàng đã bị bên ngoài uy hiếp cái gì, hoặc là đã gặp chuyện gì, bằng không nàng tuyệt không sẽ rời khỏi hắn.

Nàng đã nói muốn vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, bởi vậy lúc này tuyệt sẽ không rời xa hắn, không nói một tiếng, thậm chí ngay cả gặp mặt hắn lần cuối cùng liền rời khỏi!

"Không sai, Cung Tiểu Ảnh nàng mấy ngày trước đã rời khỏi Cảnh phủ của chúng ta, hơn nữa còn là rời khỏi trong đêm. Có người nhìn thấy nàng rời khỏi, chỉ là không ai biết nàng đi nơi nào." Mạnh Ngọc Hoa sớm đoán được nhi tử sẽ tìm đến bà, bà đã sớm chuẩn bị tốt một lí do thoái thác.

Sau khi bà từ trong miệng nha hoàn biết Cung Tiểu Ảnh rời đi, bà rất tức giận nên sai người ở kinh thành tìm kiếm tung tích Cung Tiểu Ảnh. Bởi vì bà sẽ không để cho nàng ta tìm chỗ trốn đi, chờ khi Liệt nhi trở về, làm cho chuyện càng phức tạp. Nhưng bà lại hoàn toàn không tìm được bóng dáng tiểu hồ ly tinh kia.

Cuối cùng bà trực tiếp tìm Cúc Quyên tới hỏi, nghĩ rằng nha hoàn kia cả ngày đều đi theo bên người Cung Tiểu Ảnh, nhất định biết Cung Tiểu Ảnh đi nơi nào. Bởi vậy bà dùng nghiêm hình bức cung, muốn nàng ta nói ra tung tích Cung Tiểu Ảnh.

Kết quả, cái gì cũng không hỏi ra. Bà không thể làm gì khác hơn là sai người nhốt nha hoàn kia lại, chỉ là nha đầu kia miệng thực cứng, tra tấn nàng như thế nào cũng không nói!

Tuy nói không tìm được người mình muốn, nhưng bà cũng sẽ không để Cảnh Liệt biết xảy ra chuyện gì. Bởi vậy bà giam Cúc Quyên lại, tính toán vào tối nay đưa nàng đi. Không ngờ, hắn lại đã trở về trước một ngày.

"Ta không phải hỏi nương chuyện này, ta muốn biết rằng nàng tại sao lại đi khỏi?" Ảnh nhi rời khỏi đây, tuyệt đối không thoát được quan hệ với mẹ hắn.

"Ngươi hỏi ta, ta như thế nào biết được! Nếu như nàng lại có thêm nam nhân nào, thừa dịp nửa đêm cùng người chạy cũng nói không chừng!" Nếu Cung Tiểu Ảnh đã rời khỏi, như vậy bà thích nói như thế nào đều được!"Ngươi ngẫm lại, nàng trước đây cũng không phải sáng tinh mơ muốn cùng nam nhân chạy sao? Không dám đảm bảo lần này đây không phải như vậy!"

Mẹ hắn nói thì hắn tuyệt không tin tưởng, "Nương, ta phải biết rằng người rốt cuộc đã làm chuyện gì với nàng?"

Hắn biết, nếu như Ảnh nhi không có phát sinh chuyện gì, thì nàng tuyệt sẽ không rời khỏi hắn. Nàng thậm chí vì hắn nguyện ý chịu ủy khuất làm tiểu thiếp, khẳng định đã xảy ra chuyện gì làm cho nàng phải rời khỏi nhà!

Là chuyện gì đây? Cảnh Liệt lo lắng vạn phần, trái tim càng là thống khổ xiết chặt.

"Ta đã nói ta không biết nàng vì sao phải rời khỏi, ngươi làm sao một mực chắc chắn nhất định là ta đã làm chuyện gì với nàng?" Mạnh Ngọc Hoa dẫu như thế nào đều không thừa nhận, bà không tin nhi tử làm gì được mình.

"Nương, Ảnh nhi nàng đều đã đồng ý làm tiểu thiếp, mà ta cũng đồng ý sẽ đi Trác gia cầu hôn. Tại sao nương còn muốn đuổi nàng đi? Tại sao?" Hắn thật sự không hiểu vì sao mẹ hắn luôn muốn làm như vậy?

"Ta nói lại lần nữa, Cung Tiểu Ảnh rời khỏi, cùng ta một điểm quan hệ cũng không có!" Mạnh Ngọc Hoa lại một lần nữa thanh minh."Nàng đi cũng tốt, lại sau vài ngày nữa chúng ta sẽ đi Trác gia cầu hôn, ta kêu người làm mấy bộ quần áo mới cho ngươi, ngươi có muốn mặc thử một phen hay không?"

Cảnh Liệt hơi xiết chặt môi, nhìn thấy mẹ hắn vui mừng đem quần áo mới ra, nội tâm lửa giận càng cao, hắn căm hận ôm đống quần áo mới này, bàn tay to xé một cái, đem cả đống toàn bộ xé rách, sau đó ném trên mặt đất.

"Liệt nhi, ngươi làm cái gì vậy, y phục mới đẹp. . ."

"Thiếu gia, đã tìm được nha đầu Cúc Quyên." A Kỳ ôm Cúc Quyên mình đầy thương tích đi vào đại sảnh, dáng vẻ nàng thật sự rất thê thảm không nỡ nhìn.

Trước đây thiếu gia mệnh hắn dò xét gia nhân trong phủ, mới biết được nha hoàn Cúc Quyên rất nhiều ngày trước, không biết nguyên nhân gì khiến phu nhân bắt giam vào kho củi, hắn lập tức đi tới kho củi, quả thật ở bên trong phát hiện Cúc Quyên đã nhiều ngày không ăn cơm mà hấp hối, hơn nữa nàng bị đánh thảm hại, quả thực là thương tích đầy mình.

Nhìn thấy A Kỳ tìm được Cúc Quyên, sắc mặt Mạnh Ngọc Hoa trầm xuống.

"Cúc Quyên, ngươi như thế nào lại biến thành như vậy? Ảnh nhi đâu?" Nhìn thấy mặt Cúc Quyên trắng bệch không còn chút máu, khí tức phi thường bạc nhược, Cảnh Liệt hoàn toàn kích động ghê gớm. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Cúc Quyên vừa mở mắt, khóe miệng dính máu khó khăn gợi lên một nụ cười. Nàng thật sự rất cao hứng, bởi vì nàng rốt cuộc đã đợi được thiếu gia trở về.

"Thiếu. . . gia, ngài rốt cuộc. . . đã trở về."

"Cúc Quyên, nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lửa giận to lớn trong mắt tràn ngập lo lắng sâu sắc, hắn hỏi khiến A Kỳ ôm lấy Cúc Quyên.

"Liệt nhi, nha hoàn kia mấy ngày trước đột nhiên điên rồi, cho nên ta mới bảo người ta nhốt nàng ở kho củi, nàng hiện tại căn bản thần chí không rõ, ngươi không nên nghe nàng nói thêm cái gì, trực tiếp đưa nàng ra ngoài!" Mạnh Ngọc Hoa vội vã giải thích.

Không nghĩ tới nha đầu Cúc Quyên lại được Cảnh Liệt phát hiện, sớm biết rằng một mực hỏi không ra nguyên cớ, bà nên đem nha đầu kia ra ngoài thành.

"Nương, người im lặng, ta muốn Cúc Quyên nói!" Kiềm chế không ngừng nội tâm lo lắng cho Cung Tiểu Ảnh, Cảnh Liệt không kìm nổi tức giận rống dữ dội, khiến Mạnh Ngọc Hoa ở một bên hoàn toàn kinh ngạc, bởi vì bà chưa bao giờ từng thấy Liệt nhi tức giận như vậy.

"Thiếu gia, Tiểu Ảnh tiểu thư nàng. . . Là không thể không rời khỏi."

Cúc Quyên khí tức suy yếu nói Tiểu Ảnh tiểu thư có thai đứa bé của thiếu gia, cùng với phu nhân bắt buộc nàng phải uống thuốc xảy thai, cũng muốn khiến Tiểu Ảnh tiểu thư cả đời cũng không thể sinh con chậm rãi nói ra.

Nghe được Cúc Quyên lời nói, Cảnh Liệt phát hiện tâm can mình giống như đao cắt. Mà sau khi Cúc Quyên đang nói Cung Tiểu Ảnh hiện đang ở nơi nào, thể lực liền chống đỡ hết nổi ngất đi.

"A Kỳ, lập tức đem Cúc Quyên đến chỗ Hồ đại phu, cho dù xài bao nhiêu tiền, đều nhất định phải cứu sống nàng."

"Vâng, thiếu gia." A Kỳ ôm Cúc Quyên lâm vào hôn mê đi ra đại sảnh.

"Liệt nhi, ngươi đừng nghe nha đầu kia nói lung tung, ta nói nàng điên rồi, nàng. . ."

"Nương, ngươi tại sao lại làm như vậy? Tại sao? !" Cảnh Liệt tức giận ngút trời, xoay người nhìn về phía mẹ hắn, sau đó lại là một tiếng hét lên điên cuồng.

Thấy dáng vẻ thiếu gia nổi giận đùng đùng, trong đại sảnh mấy gia nhân sợ đến mức phát run, nhưng cũng không thể trách thiếu gia tức giận như vậy, bởi vì phu nhân lần này thật sự làm hơi quá đáng.

"Liệt nhi, ngươi trước hãy nghe ta nói, ta làm như vậy hoàn toàn đều là vì mặt mũi Cảnh gia. . ." Thấy Cảnh Liệt trợn mắt đối diện với nàng, Mạnh Ngọc Hoa cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi đứng lên.

"Nương, tại sao?" Cảnh Liệt hoàn toàn không nghe lời nói của Mạnh Ngọc Hoa, rít gào cắt đứt lời của nàng, "Ảnh nhi nàng nghe lời của ngươi, ủy khuất làm tiểu thiếp của ta, ngươi tại sao còn muốn thương tổn nàng như vậy?"

Cảnh Liệt tức giận mẹ hắn lần này thật sự làm quá phận, đồng thời cũng giận chính mình, bởi vì hắn đã sớm lường trước sẽ có một ngày như vậy, bởi vì mẹ hắn không có khả năng sẽ đón nhận Tiểu Ảnh ở lại Cảnh phủ!

"Bởi vì ngươi là nương ta, cho nên ta một mực rất tôn trọng ngươi, nhưng không nghĩ tới đổi lấy, cũng là ngươi nhiều lần thương tổn Ảnh nhi, mà lần này đây ngươi dĩ nhiên liền ngay cả đứa bé chưa sinh ra đều không buông tha. Nó cũng là con cháu của người, nương, nói cho ta biết, tại sao tâm ngươi lại ác như vậy?" Nghĩ tới chính mình kính trọng nương, đổi lấy tình cảm chân thành lại là thê nhi thương tổn, Cảnh Liệt lại cũng không cách nào nén xuống tâm tình phẫn nộ điên cuồng.

Mạnh Ngọc Hoa cảm thấy có hơi sợ hãi, bởi vì ngày xưa nhi tử thế nào cũng không tức giận, cũng sẽ không giống như bây giờ nghiêm nghị chất vấn nàng.

"Liệt nhi, ngươi trước hãy nghe ta nói, ta làm tất cả điều này, hoàn toàn là vì bận tâm mặt mũi Cảnh phủ, ta như thế nào có thể cho một nữ nhân một xuất thân đê tiện, sinh hạ con cháu Cảnh gia chúng ta, ta. . ."

"Nghe ngươi nói như vậy, ta biết ngươi vĩnh viễn sẽ không chịu nhận Ảnh nhi. Đã như vậy, ta cũng có thể nói cho ngươi, ta tuyệt không sẽ cho một người nghĩ muốn thương tổn thê nhi của ta, tiếp tục ở lại trong phủ!" Lời nói nương hắn, khiến hắn thông suốt, hắn nhất định phải ra quyết định thật nhanh.

"Liệt nhi, ngươi là có ý tứ gì? !" Mạnh Ngọc Hoa hoàn toàn kinh ngạc.

"Mấy người các ngươi, lại đây mang phu nhân đi bên ngoài xe ngựa!" Cảnh Liệt giọng điệu nghiêm nghị đối với một bên ba gia đinh ra lệnh, sau đó xoay người về phía hai nha hoàn phía sau nương hắn nói: "Các ngươi hai người đi vào thay nương ta thu thập hành lý!"

"Liệt nhi, ngươi đây là đang làm cái gì vậy? Ngươi nghĩ muốn đuổi ta đi sao? Ngươi không thể làm như vậy, ta là nương ngươi, ngươi không thể đối với ta như vậy!" Thấy gia đinh bắt lấy Mạnh Ngọc Hoa, kinh hoảng kêu to.

"Ngươi yên tâm, ta không phải muốn đem ngươi đuổi ra đi, chỉ là mời tạm thời ở tại biệt quán, chờ ta ở kinh thành xây một ngôi nhà sang trọng, tới lúc đó ta cho ngươi tới nhà mới."

Hắn là không có khả năng để mẹ hắn gần Ảnh nhi thêm nữa, nhưng mà nàng dù sao cũng là mẹ hắn, bởi vậy ở bên trong kinh thành hắn sẽ xây một ngôi nhà sang trọng cho bà, bà cũng có khả năng cuộc sống được xa hoa thoải mái.

"Không, Liệt nhi, ngươi không thể đối với ta như vậy!" Mạnh Ngọc Hoa bị gia đinh kéo ra đại sảnh, bà cố trì kéo càng không ngừng hô lớn, "Liệt nhi, ngươi không thể bởi vì tiểu hồ ly tinh kia mà đối với ta như vậy! Liệt nhi!"

Đối mặt với mẹ hắn kêu to, Cảnh Liệt lần này đây không hề mềm lòng nữa, bởi vì hắn nhất định phải bảo vệ thê nhi của hắn thật tốt, không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn mẫu tử bọn họ!

Sau khi tiễn đưa nương hắn đi, Cảnh Liệt liền không thể chờ đợi được liền kêu xe ngựa, đi tìm Cung Tiểu Ảnh, còn cả đứa con của bọn họ nữa.