Ba Xuyến mang hồ sơ gấp gáp tới chỗ hẹn trước với Hà Anh. Thấy bộ dạng vắt chân lên cổ mà chạy của Ba Xuyến, Hà Anh không khỏi nhíu mày nói:

– Trên đường đi cô có nhớ né tránh người khác không?

Hà Anh không muốn hình ảnh một tập tài liệu lơ lửng giữa không trung lọt vào tầm mắt của người qua đường, nếu bị ghi hình lại sẽ lại mang tới một mớ phiền toái. Ba Xuyến chưng hửng, lúc này mới nhớ tới trước lúc đi, Hà Anh đã dặn đi dặn lại phải cẩn thận, nhưng chuyện trước mắt khẩn cấp hơn nên Ba Xuyến liền bỏ ngoài tai mấy tiếng trách cứ của Hà Anh, vội nói:

– Tôi mang hồ sơ tới rồi, cô mau xem đi, mau cho tôi biết kết luận trong đó đi!

Hà Anh không thèm đôi co với Ba Xuyến nữa, lấy mấy tờ giấy trong túi hồ sơ ra đọc nhanh. Chân mày Hà Anh càng lúc càng nhíu lại, vẻ mặt rất nghiêm trọng. Ba Xuyến sốt ruột chờ đợi, mãi không nghe Hà Anh nói tiếng nào thì nhanh nhẩu hỏi:

– Sao rồi? Kết quả thế nào? Cô nói cái gì đi…

Hà Anh mặc kệ, không để ý tới Ba Xuyến, đọc qua một lượt những chỗ quan trọng. Rốt cuộc Hà Anh cũng xếp mấy tờ kết quả lại, ngẫm nghĩ gì đó. Ba Xuyến đã không chờ nổi nữa, gào lớn:

– Cô mau nói đi!!!

Hà Anh nhìn Ba Xuyến, nói:

– Thi thể của cô bị ướp bởi thủy ngân, chu sa, thạch tín…

Ba Xuyến điên tiết gắt:

– Tôi không cần biết những thứ đó, tôi chỉ muốn biết vì sao tôi chết!!!

Hà Anh mãi mới nói:

– Người ta khám nghiệm trong cơ thể của cô có thủy ngân!

– Tôi đã nói là…

– Không phải thủy ngân ướp xác bên ngoài, mà là trong cơ thể! Cô đã bị đầu độc! Chết vì nhiễm thủy ngân!!!

Ba Xuyến kinh hoàng, sau mấy ngày dung hợp, một phần ký ức trước kia đã trở lại, tuy mơ hồ nhưng vẫn xác định được một số thứ. Ba Xuyến gào lớn:

– Không thể nào! Sao tôi có thể bị đầu độc được chứ? Không thể nào…

Hà Anh xếp lại những tờ giấy vào tập hồ sơ y như cũ, thờ ơ nói:

– Không có gì là chắc chắn hết!

Ba Xuyến vẫn không tin, dù cô có từng nghi cái chết của mình có ẩn khuất. Cô vốn khỏe mạnh, lại còn trẻ như thế, sao có thể đột ngột đổ bệnh là đổ bệnh như vậy chứ. Nhất là ký ức khoảng thời gian trước lúc chết của cô còn không rõ ràng, chứng tỏ đầu óc cũng bị ảnh hưởng. Cô đã từng nghi ngờ bà Yến, nhưng khi sự thật ở trước mắt, vẫn không tin tưởng nổi.

– Chúng tôi luôn cùng ăn một chỗ, chắc chắn không thể nào bị hạ độc được…

Hà Anh rất muốn nói: nếu đã rắp tâm hại người, thế nào mà không tìm được cơ hội. Nhưng cuối cùng Hà Anh không nói ra câu đó.

Hà Anh nhẹ giọng bảo:

– Dù ăn cùng một mâm, có thể nào có món chỉ mình cô ăn mà không ai động tới?

Ba Xuyến lắc lắc đầu không nghĩ ra nổi. Hà Anh thở dài.

Chờ Ba Xuyến bình tâm lại, Hà Anh có vẻ muốn thúc giục Ba Xuyến đem tài liệu về chỗ cũ, Ba Xuyến thắc mắc hỏi:

– Đã mang đi rồi còn đem về làm gì?

Hà Anh nói:

– Cô không phải muốn biết bị đầu độc như thế nào sao?

– Có thể biết được sao?

Sự việc đã xảy ra hơn năm mươi năm, muốn điều tra lại thật sự quá khó khăn. Thời hạn truy tố đã không còn, luật pháp sẽ không can thiệp, mặc may có người chột dạ để lộ sơ hở mà thôi.

Ba Xuyến không muốn cũng phải cầm lấy tập tài liệu, chợt Ba Xuyến nhớ tới một chuyện quan trọng:

– Tôi đã gặp con Tiểu Quỷ!

– Cái gì? Sao cô lại gặp nó?

– Nó cũng muốn lấy số tài liệu này.

– Tiểu Quỷ? Nó cũng muốn lấy tài liệu này?

Hà Anh nghe liền biết đó chính là ý kiến của bà Yến, bà ta gấp gáp muốn thủ tiêu số tài liệu này như vậy chỉ vì không muốn để nguyên nhân cái chết của Ba Xuyến lộ ra thôi ư? Hà Anh cảm thấy không đơn giản như vậy, có lẽ còn chuyện gì đó khiến bà ta chột dạ, nghiêm trọng hơn cô đoán.

– Vậy làm sao cô có thể thoát được?

Đừng trách Hà Anh xem thường Ba Xuyến, mà thật sự Ba Xuyến không có khả năng đối đầu với Tiểu Quỷ. Nếu không đã không cần trốn chui trốn nhủi đó giờ.

Ba Xuyến cũng mờ mịt nói:

– Tôi không biết! Tự nó buông tha tôi đi!

Hà Anh không tin, rặng hỏi:

– Có thật chỉ như vậy?

Ba Xuyến lúng túng, nói thật:

– Tôi… tôi trong lúc tức giận đã nói…

– Nói cái gì?

– Nói… ra việc nó không phải con của Yến!

Hà Anh kinh hãi:

– Cô nói cái gì? Sao cô có thể nói ra việc đó?

Nếu Tiểu Quỷ nổi điên, hoặc không chấp nhận điều đó, ai biết được nó sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì. Trước khi nắm chắc có thể đối kháng với nó, Hà Anh không muốn liều lĩnh.

Ba Xuyến chột dạ, lí nhí nói:

– Tôi… tôi cũng không cố ý… lúc đó tôi giận quá mất khôn…

Còn biết dùng cả thành ngữ đấy. Hà Anh tức không chỗ trút, cố gắng điều hòa hơi thở, hỏi:

– Khi đó nó có biểu hiện như thế nào?

Ba Xuyến hồi tưởng lại cảnh tượng khi ấy…

“Tại sao mày cứ giúp đỡ bà ta? Bà ta chỉ xem mày như con chó thay bà ta làm chuyện xấu mà thôi!!! Mày nghĩ bà ta yêu thương mày sao? Mày là cái gì chứ? Mày tưởng mày là con ruột của bà ta thật sao…”

Ba Xuyến trong điên cuồng đã không tiếc lời mắng chửi Tiểu Quỷ, đến lúc tỉnh táo lại thì những lời không nên nói cũng đã nói ra hết rồi. Lúc đó, Ba Xuyến chỉ sợ Tiểu Quỷ sẽ nổi giận mà xử luôn cả mình, thế nhưng tình huống đó không xảy ra!

Tiểu Quỷ rất bình thản, vô cùng bình tĩnh, như thể những lời Ba Xuyến nói không hề liên quan đến nó. Thời điểm đó, Ba Xuyến chỉ cảm thấy may mắn, nhưng bây giờ nhớ lại biểu cảm thờ ơ của nó khi đó, Ba Xuyến không khỏi rùng mình.

– Nó… nó chẳng quan tâm!

– Cái gì?

– Tôi có cảm giác… dường như nó đã biết nó không phải con của bà Yến! Bởi vậy, nó mới tha cho tôi, còn nói… còn nói…

– Nói cái gì?

– Nó nói…

“Cùng chơi đi!”

“… xem ai phá nhiều hơn…”

Tập hồ sơ im hơi lặng tiếng được trả về chỗ cũ. Hôm sau, ông Phương vào phòng làm việc với tay lấy tập hồ sơ đó, nhanh chân ra ngoài mà chẳng hề hay biết đã có người động vào.

Ông Phương mang hồ sơ đến nhà họ Lê giao cho ông Hưng, trong giọng nói vừa quan tâm vừa có ý nghi ngại:

– Xác chết dưới tầng hầm đã được chứng thực là vợ ba của ba anh ngày trước, đã mất hơn năm mươi năm, đã qua cái thời hạn truy cứu…

Ông Hưng nghe vậy thì cau mày, cái gì mà qua thời hạn truy cứu chứ? Chẳng lẽ còn thời hạn thì sẽ điều tra sao, bà ba chết vốn bình thường mà. Ông Hưng cau mày lấy tập tài liệu trên tay ông Phương rồi mở ra đọc tại chỗ. Dù sao ông Phương cũng đã xem qua rồi, có giấu giếm cũng không được.

Sau khi đọc kết quả nghiệm thi, ông Hưng không khỏi kinh hãi thốt lên:

– Không thể nào! Bà Ba làm sao bị trúng độc được…

Ông Hưng còn muốn nói thêm gì đó nhưng chợt nhớ tới ông Phương vẫn còn ở đây, ông liền ngậm miệng lại. Ông Hưng tằng hắng, lấy lại bình tĩnh nói:

– Rất cám ơn anh đã giúp gia đình tôi. Trong này chắc có chút hiểu lầm gì đó, dù sao cũng không động tới pháp luật, anh xem…

Ông Phương liền hiểu ý, cười xòa:

– Anh yên tâm đi, bản báo cáo này chỉ có mình tôi đọc được thôi, sẽ không có người thứ ba biết được…

– Vậy thì cám ơn anh nhiều rồi. Hôm nào tôi xin mời anh dùng cơm một bữa…

Hai người khách sáo nói với nhau mấy câu rồi ông Hưng có ý muốn tiễn khách, ông Phương cũng không nấn ná, đi về luôn.

Chỉ còn lại một mình, ông Hưng không khỏi nặng nề suy nghĩ.

– Cả nhà trước kia luôn cùng ăn cùng ở một chỗ, sao bà ba lại có thể bị đầu độc?

Khi bà Ba Xuyến chết, ông Hưng chỉ mới sáu, bảy tuổi, tới giờ đã không còn nhớ rõ ràng. Chỉ có ấn tượng Ba Xuyến rất đẹp, thi thể hôm trước tìm được tuy có phần khô héo, không còn sức sống nhưng vẫn cho thấy Ba Xuyến khi còn sống đẹp tới mức nào. Chẳng trách vì sao ông Tân khi đó thà chấp nhận trở mặt với vợ chính là bà Yến cũng phải rước Ba Xuyến về. Ấn tượng thứ hai chính là Ba Xuyến rất thích ăn cá!

Cá?

Ông Hưng bỗng ngồi bật dậy, trên trán không ngừng túa mồ hôi lạnh.

– Là… nó sao?

Ông Hưng lầm bầm tự hỏi, những ký ức vốn bị che đậy chợt vụt trở về…