Tiểu quỷ đột ngột bị xa lánh, vô cùng hụt hẩng, nó không biết nó đã làm sai chuyện gì, tại sao mẹ không quan tâm tới nó nữa? Tại sao?

Vào lúc Tiểu Quỷ bị rẻ lạnh thì bà Yến chẳng hiểu sao lại chợt nẩy lòng đặc biệt quan tâm đến con cháu! Có thể vì tuổi già khiến con người ta trở nên yếu đuối, muốn ở gần người thân hơn! Trong ba đứa cháu nội, bà Yến thương nhất chính là Chí Kiên, đương nhiên những ngày này kêu Chí Kiên tới chỗ bà nhiều hơn.

Chí Kiên không phải ghét bà nội, nhưng cậu bé cũng không thích bà. Bà quá hung dữ, không chỉ với người ngoài mà đến cả người trong nhà, lúc nào cũng bị bà áp đặt, không cho phản kháng. Tính độc tài như vậy đổi lại là ai cũng không ưa được. Đó là chưa kể bà còn thường xuyên chì chiết, hành hạ bà Ngọc, mẹ ruột của Chí Kiên.

Cậu cũng không thể từ chối lời gọi của bà Yến! Cậu không muốn vì sự phản kháng của bản thân khiến mẹ mình phải chịu tội, cũng cảm thấy thương hại cho bà Yến, dù sao bà đã lớn tuổi rồi, thời gian còn lại chẳng được bao nhiêu. Cho nên, cậu cố nhẫn nại!

“Tại sao… tại sao mẹ lại thương nó mà không thương con…”

Âm thanh đầy nghẹn uất của con Tiểu Quỷ văng vẳng trong hư không.

Từ lúc nó mở mắt, bắt đầu cuộc đời này, nó đã là quỷ! Không ai nhìn thấy, nghe thấy nó, thậm chí tới bà Yến, nếu không đeo sợi dây chuyền liên kết với linh hồn của nó, bà cũng không thể nhìn được nó! Trong ký ức của nó, chỉ có mỗi bà Yến. Trong thế giới đen tối của nó, cũng chỉ có mỗi âm thanh của bà Yến!

Nó ỷ vào bà! Thương bà vô cùng! Dù bà bắt nó làm gì, nó cũng nghe theo, luôn ngoan ngoãn vâng lời! Thế nhưng, nó biết bà không yêu nó! Không thích nó!

Trước kia, bà thương nhất là Lê Minh Kiệt, em trai của nó. Bà Yến luôn giữ cậu Kiệt ở bên cạnh, nó dù ghét cũng không thể làm gì cậu Kiệt được, nó không muốn bị bà Yến giận! Dù cậu Kiệt có làm gì, có phạm sai lầm, bà đều dễ dàng bỏ qua, hết mực nuông chiều. Nên nó ghen tị, rất ghét cậu Kiệt! Rồi cơ hội đã đến, cậu Kiệt bị thù hận làm mờ mắt, trong lòng ngập tràn oán hận, chết chóc. Chính sự đen tối trong lòng cậu Kiệt đã tạo cho nó cơ hội ra tay! Cái giá của cậu Kiệt chính là cái chết!

Cậu Kiệt mất rồi, nó nghĩ bà sẽ chú ý đến nó nhiều hơn. Vậy mà, bà vẫn như vậy, vẫn không yêu nó!

Trong nhà, nó thương nhất là bà Yến, vì bà là mẹ nó! Thứ nhì là anh trai Lê Minh Hưng, vì anh là anh của nó, sẽ che chở cho nó sau này. Nó không thích cũng không ghét Chí Thành, vì bà Yến không thích Chí Thành! Chí Thành sẽ không giành mẹ với nó!

Nhưng, Chí Kiên lại ra đời! Một lần nữa, bà Yến đã đặt tình yêu thương của mình lên kẻ khác! Bà xem Chí Kiên là người nối nghiệp xứng đáng nhất, là đứa cháu biết nghe lời nhất!

Từ hai hốc mắt rỗng tuếch, sâu hoắc của Tiểu Quỷ, một dòng nước mắt chảy xuống. Đỏ như máu!

Tại sao? Tại sao mẹ lại không yêu nó? Rõ ràng nó rất ngoan ngoãn, luôn làm những gì mẹ muốn. Tại sao vẫn không yêu nó?

Là Chí Kiên! Tại Chí Kiên đã giành tình yêu đáng lẽ ra là của nó!!!

Nếu Chí Kiên cũng biến mất như cậu Kiệt, mẹ có nhìn tới nó không?

Khi Hà Anh tới nhà họ Lê dạy thêm cho Chí Kiên thì từ xa đã thấy nhà họ Lê kẻ ra người vô tấp nập, ai nấy đều rất khẩn trương, thậm chí có người còn khóc trên đường.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Hồn ma của Ba Xuyến và Tư Bình vẫn đeo bám sau lưng Hà Anh, Tư Bình vẫn bộ dạng khờ dại như cũ, thấy loạn lạc trước mắt cũng không phản ứng. Ba Xuyến thì tỉnh táo hơn một chút, lẩm bẩm:

– Mùi tử khí… có người chết!

Hà Anh chau mày, bước đi nhanh hơn.

Hà Anh đã quen thuộc với người làm của nhà họ Lê, nên cô thuận lợi đi vào trong mà không bị hỏi han, có mấy người thấy cô lạ mặt cùng nhìn ngó nhưng liền quan tâm nữa. Càng tới gần, Hà Anh càng nhận rõ không khí bi thương, mùi nhang đèn, âm thanh tụng kinh và tiếng khóc tang vang dội.

Ai đã chết?

Trái tim Hà Anh đập liên hồi, cứ đứng ngây người trước cửa, không dám bước vào nhà, cô cắn chặt môi không dám để lộ cảm xúc. Cô đã nghĩ hết mọi trường hợp đang xảy ra, hiển nhiên nhất chính là bà Yến đã chết! Bà ta tuổi tác đã lớn, lần trước còn lên cơn đau tim không chịu điều trị, giờ có lăn đùng ra chết cũng không lạ. Nhưng, bà ta không thể chết được, cô còn chưa tìm đáp án, còn chưa trả thù cho cha mẹ!!! Bà Yến không thể chết được…

Đúng vào lúc đó, Hà Anh đã nghe thấy một tiếng gào lớn:

– Trời ơi… không thể như vậy được…

Hà Anh quay phắt đầu lại nhìn, là bà Yến!

Bà ta không chết!

Bà già tóc bạc trắng với thân hình mập mạp đang lảo đảo bước tới nhà chính, vừa đi vừa kêu trời. Bà ta lúc này đã không còn vẻ cao quý như thường ngày, đầu tóc rối tung, áo quần xốc xếch đang lê người trên đất. Có người chạy tới đỡ bà Yến dậy nhưng bà ta không muốn, vùng vằng hắt người kia đi, ngồi trên đất giậm tay giậm chân thùm thụp.

– Ông trời ơi, sao ông lại đối xử với tôi như vậy… tại sao lại cướp đi người thân của tôi…

– Trời ơi, ông bắt con trai tôi đi rồi ông còn chưa vừa lòng sao? Bây giờ lại cướp luôn cháu của tôi…

Vậy người chết là…

Khi đó, Chí Thành ở trong nhà nghe tiếng kêu gào của bà nội, phải lê cái thân mệt mỏi ra ngoài. Anh ngạc nhiên khi thấy Hà Anh, lại nhớ tới hôm nay vốn là ngày dạy học của Hà Anh, không khỏi đau lòng cho đứa em xấu số. Anh bước tới chỗ Hà Anh, nhẹ tiếng nói:

– Em… tới rồi.

Hà Anh vô thức gật đầu, không biết phải nói gì. Gặp được Hà Anh, nước mắt Chí Thành lại muốn trào ra, anh nuốt xuống, nặng nề nói:

– Em vào trong nhìn Chí Kiên lần cuối đi…

Hà Anh thờ thẩn bước vào trong nhà, bên trong ngôi nhà vốn ngập tràn những đồ vật đắt tiền lúc này đã được dọn trống để chừa chỗ đặt áo quan giữa nhà.

Bà Ngọc đang khóc ngất trên đất trong vòng tay người thân, mọi người giữ chặt bà Ngọc không dám buông tay, sợ bà sẽ xông tới chỗ Chí Kiên.

Vẫn chưa tới giờ liệm nên thi thể của Chí Kiên được đặt trên chiếc giường bắt tạm. Cả người cậu bé được đắp nhiều lớp vải lụa trắng, chỉ để lộ gương mặt. Một cậu bé đang tuổi mới lớn, đầy sức sống lúc này lại nằm đó im lìm, không một hơi thở. Trên mặt của Chí Kiên còn nhiều vết sướt, có chỗ còn bị tím bầm, trông rất đau đớn.

Nghe nói Chí Kiên bị tai nạn, ngoại trừ gương mặt ra, trên cơ thể không chỗ nào lành lặn.

Hà Anh lảo đảo, không đứng vững nữa.

Nhà họ Lê là kẻ thù của cô! Cô đã từng hận tất cả những người mang họ Lê! Cô đã từng nghĩ người của gia đình này, ai cũng là kẻ xấu, không đáng tha thứ!

Nhưng khi thấy thi thể của Chí Kiên, cũng là một trong những “kẻ thù” của mình, Hà Anh bỗng chết lặng.

Trong quá trình điều tra về cái chết của cha mẹ, cô cũng hiểu thêm người trong gia đình này. Họ không liên quan đến những việc làm ác độc của bà Yến, thậm chí còn là kẻ bị hại. Cô không phải thánh thiện, cũng không biện minh cho bọn họ, chỉ là cô cảm thấy việc ai làm nên để người đó gánh chịu hậu quả, không nên dính líu tới người vô tội.

Chính cô và gia đình cô cũng từng là kẻ bị liên lụy! Thật sự rất đau đớn, thống khổ! Cô không muốn ai phải giống mình nữa.

Hơn nữa, đứa bé đó còn ngoan ngoãn như vậy, đáng thương như vậy.

Nó phải gánh chịu quả báo của bà nội nó!