Mấy ngày nay, bà Hương cứ có cảm giác mình bị theo dõi, nhưng bà lại không phát hiện đối phương là ai! Dù đi ngoài đường, hay ở trong chính căn nhà của mình, ánh mắt đó vẫn không biến mất. Bà Hương không khỏi nghĩ:

“Có thể nào là nó?”

Con quỷ đã hại chết chồng bà!

Nếu quả thật là nó thì dù bà có chạy đến đâu cũng không thể thoát được, hơn nữa, bà không thể chạy! Bà Hương không biết cái chết sẽ đến lúc nào, chí ít từ giờ cho tới lúc chết, bà phải cố gắng, làm xong những việc nên làm.

Cứ thế đến một đêm nọ, nó thật sự đã hiện thân trước mắt bà!

Vẫn cái hình hài nhỏ thó, đen đúa với hai con mắt rỗng như hố đen và cái miệng như chậu máu đã in sâu trong trí nhớ của bà Hương!

– Rốt cuộc mày là cái thứ gì? Là ai đã sai mày tới?

Tiểu Quỷ cười khì khì, cất cái giọng ồn ồn nói:

– Mẹ… bảo phải giết các người…

– Mẹ? Là ai? Là bà Yến sao?

Tiểu Quỷ không trả lời chỉ cười cười, mãi nó mới nói:

– Bạn ấy đâu rồi…?

– Ai? Mày đã hại chết cả nhà tao rồi, mày còn muốn kiếm ai?

Bà Hương nổi giận gào lớn nhưng con Tiểu Quỷ không nghe, nó lắc đầu nói:

– Không… đúng! Bạn ấy chưa chết… chưa có chết…

Bà Hương hoảng sợ trong lòng, chẳng lẽ nó biết Hà Anh giả chết? Làm sao bây giờ?

– Nhưng… không thể đánh hơi được chỗ bạn ấy nữa…

Tiểu Quỷ tiếc nuối than vãn.

Trái tim bà Hương đập thình thịch, không khỏi nhớ tới khi chuyển viện, bà Tâm đã đeo cho Hà Anh một sợi dây chuỗi, nói là sư cô Huệ Minh đưa, bảo sẽ bảo vệ cho Hà Anh. Không biết có phải nhờ sợi dây chuỗi đó hay không nhưng ít nhất Hà Anh đã tạm an toàn.

Nghĩ thế, bà Hương liền bình tĩnh lại, bà không thể sợ hãi để nó tìm ra sơ hở.

Nào ngờ, bà Hương đã nghe con Tiểu Quỷ lẩm bẩm:

– Mẹ giận vì nghĩ các người hại chết em trai thôi… nhưng em trai có phải mấy người hại đâu…

Bà Hương kinh hãi nhìn Tiểu Quỷ. Con Tiểu Quỷ nhếch miệng lên cười, hai con mắt sâu hun hút của nó nhìn thẳng vào bà Hương mà nói:

– Bởi vậy… Tiểu Quỷ sẽ tha mạng cho bạn ấy… Tiểu Quỷ muốn… bạn chơi cùng… bạn ấy thấy Tiểu Quỷ…

Không hiểu sao, bà Hương lại có một ý nghĩ điên cuồng, bà sợ hãi hỏi:

– Mày… mày… rốt cuộc cái chết của cậu Kiệt là vì sao?

Nguyên nhân mọi đau khổ, bất hạnh nhà bà đều từ cái chết của cậu ta mà ra! Bà có linh cảm cậu Kiệt chết có liên quan đến Tiểu Quỷ! Bà muốn biết rõ ràng!

Tiểu Quỷ có chút ngạc nhiên khi nghe bà Hương hỏi vậy, nó ngập ngừng một lúc rồi hé miệng nói:

– Em trai không ngoan… phải chịu phạt!

Bà Hương kinh dị nhìn con Tiểu Quỷ, điếng người nghe nó lẩm bẩm:

– Mẹ chỉ thương em trai… nếu mẹ biết Tiểu Quỷ làm em trai bị thương, mẹ sẽ giận… mẹ sẽ giận…

Nói rồi, nó ngoác miệng cười, thâm hiểm nhìn bà Hương chòng chọc như thể như một người đã chết, chết rồi sẽ không méc việc nó đã làm.

– Em trai càng lúc càng không ngoan… còn lớn tiếng với mẹ… hôm đó, Tiểu Quỷ đã đi cùng em trai… em trai muốn giết người… Tiểu Quỷ chỉ… che mắt nó một chút, một chút thôi…

Vậy ra thảm kịch của gia đình bà nguyên nhân là vì vậy sao? Lố bịch, nực cười tới vậy ư? Nó không ngừng lại mà còn cười cười, bộ dáng như thể đang chờ khen ngợi:

– Tiểu Quỷ đã cứu chồng bà đó… hi hi…

Bà Hương rớt nước mắt cay đắng. Rốt cuộc gia đình bà đã tạo nghiệt gì…

Con Tiểu Quỷ không còn hứng thú đôi co với bà Hương nữa, mặt nó lạnh đi, lộ bản chất khát máu. Bà Hương chưa kịp hoàn hồn thì đã phát giác bà không thể điều khiển cơ thể mình được nữa.

Chính mắt bà thấy đôi tay mình cầm lấy sợi dây thừng, kéo lê cái ghế tới giữa nhà rồi đứng lên đó, máng sợi dây thừng lên đèn treo trần, rồi tự thắt nút lại.

– Không… Không…

Bà Hương kêu gào khản tiếng nhưng không thể khiến mình ngừng tay được, còn con Tiểu Quỷ không biết từ bao giờ đã trồi treo leo trên cái đèn trần, nó cúi đầu xuống nhìn bà mà nói:

– Mẹ đã nói… phải giết bà… Tiểu Quỷ phải nghe theo lời mẹ… Tiểu Quỷ ngoan…

Bà Hương cắn môi tới bật máu, cái chết đã lượn lờ ở trước mắt, bà không xin tha, bà biết nó sẽ không tha cho bà, rồi chợt bà Hương bật cười, cười man dại:

– Ha ha ha… rồi nhà họ Lê sẽ trả giá… ngày hôm nay của nhà họ Trần chính là tương lai của nhà họ Lê! Ha ha ha… Tao đã nhìn thấy ngày đó rồi!!!

Đó là lời nói cuối cùng của bà Hương trước khi bà đưa đầu mình qua thòng lọng và đá cái ghế dưới chân. Mất đi chỗ kê chân, cả người bà Hương chùn xuống, cổ họng bị siết chặt, hai mắt bà trợn ngược vì nghẹt thở và đau đớn.

Cơ thể mất đi sự sống của bà Hương bị treo giữa nhà, đung đưa…

Và rồi, vào cái ngày định mệnh đó, bà Tâm đã nhận một hung tin: bà Hương tự sát tại nhà!

Cả thế giới như đang đổ sập trước mắt bà Tâm!

Theo kết quả khám nghiệm tử thi thì nguyên nhân cái chết của bà Hương chính là treo cổ, không có sự tác động bên ngoài, kết luận: tự sát! Mọi người nhớ tới những biến cố dồn dập trong gia đình họ Trần: chồng mất vì tai nạn, con gái cũng chết sau đó, công ty thì gặp đủ vấn đề… ai nhìn vào cũng bảo bà Hương chọn cách tự sát để trốn tránh hiện thực tàn nhẫn!

Duy chỉ có mình bà Tâm là biết con gái bà không tự sát! Con gái bà nhất định không phải tự sát!

Nó có lý do phải sống! Con gái nó chưa chết! Nó thế nào cũng phải sống vì con gái mình!

Đáng tiếc, bà Tâm lại không thể tiết lộ việc Hà Anh vẫn còn sống! Đồng nghĩa với việc phải nuốt xuống tiếng kêu oan.

Đứa con gái bà đã sinh ra, chính tay bồng bế, chăm nom đến trưởng thành giờ cũng tự tay bà phải nhặt xác cho con. Dù biết nó oan ức, nó bị hãm hại lại không thể nói! Ông trời ơi, còn đau đớn nào hơn…

Bà tự hỏi: nếu ngày đó, chính con bà cũng giả chết luôn thì có thể tránh được tai họa này hay không? Con bà rốt cuộc đã làm tội gì? Tại sao lại giết con của bà…

Hà Anh có thể thoát ra nhưng còn bà Hương thì không được, bà Hương không thể dứt áo ra đi, cũng không dám đi! Vì sợ sẽ bị nghi ngờ, sợ liên lụy đến con mình! Thương thay cho tấm lòng của người mẹ, yêu con hơn cả cái chết…

Hà Anh thời gian đó vẫn nằm viện, cứ ngóng trông ngày ba mẹ trở về thăm mình, khờ dại không hề biết họ đã không còn trên cõi đời này…

Hôm đó, là một ngày rất đặc biệt đối với Hà Anh. Cô bé đã chờ đợi đến hết kiên nhẫn rồi, nhất quyết hỏi bà ngoại bằng được ba mẹ đâu rồi, tại sao không cho cô về nhà, sao ba mẹ đó giờ không đến thăm cô, đến điện thoại cũng không gọi…

Bà Tâm rốt cuộc không kiềm lòng được, đã hứa dắt Hà Anh về nhà cũ, về gặp ba mẹ mình.

Hà Anh vui lắm, cuối cùng cũng được về nhà, sự hân hoan, hạnh phúc đó đã khiến cô bé không nhận ra vì sao bà Tâm dắt cô về lại vào lúc đêm khuya, vì sao về nhà mình mà phải lén lút như vậy.

Căn nhà vốn ấm áp, đầm ấm trong quá khứ đã trở nên lạnh lẽo, tăm tối.

Bà Tâm không dám bật đèn, chỉ cầm một ngọn nến nhỏ dắt tay Hà Anh lên lầu. Bà đi rất chậm, Hà Anh còn nghe thấy tiếng bước chân của hai bà cháu. Không hiểu sao, một nỗi bất an dâng trào trong tim, khiến Hà Anh cảm thấy nghẹn uất, khó thở. Cảm giac sợ hãi dâng trào, tới mức khiến Hà Anh muốn dừng lại và bỏ chạy, nhưng, có một điều gì đó thôi thúc khiến cô bé phải tiếp tục bước đi.

Và rồi, cánh cửa gian phòng thờ đã mở ra. Đập vào mắt Hà Anh chính là di ảnh của ba mẹ cô.

– Ba… mẹ…

Nước mắt Hà Anh rơi xuống từng giọt, nặng nề lê đôi chân đã cứng ngắt vào trong phòng.

Trong bức ảnh, ba mẹ cô đang cười nhưng sao lại lạnh giá tới như vậy. Cô muốn về để tìm ba mẹ chứ không phải muốn gặp di ảnh như thế này.

– B…

Hà Anh quỵ xuống, không chấp nhận được sự thật.

Bà Tâm nghẹn khuất cất tiếng nói:

– Ba mẹ con… đã mất rồi… đã chết cả rồi…

Bà Tâm khóc, Hà Anh cũng khóc.

Trong đêm tối, giữa căn nhà không người bỗng có mấy ánh sáng lập lòe như ma trơi, thi thoảng còn vang lên những tiếng gào đau đớn đến tê người. Kể từ đó, người ta đồn rằng căn biệt thự cũ của nhà Trần có ma, không ai còn dám bén mảng tới gần.

Đáng tiếc cho căn nhà đã từng êm đềm, hạnh phúc.

Ngày đó, cũng đúng vào sinh nhật tròn mười tuổi của Hà Anh!

Trong một đêm, Hà Anh đã thay đổi, không còn là cô bé hồn nhiên của trước kia, bị buộc phải trưởng thành. Bà Tâm không vượt qua được cú sốc liên tục mất đi người thân, bà than khóc không ngừng, bà muốn chết nhưng không thể chết được, bà còn phải chăm sóc Hà Anh, tới khi cô trưởng thành. Cứ như vậy sống quằn quại trong đau đớn cho tới ngày trút hơi thở cuối cùng.

Cũng qua bà Tâm, Hà Anh biết tới bà Yến, biết tới nhà họ Lê. Cô đã dùng hết thời gian, tâm trí và cả tiền bạc mẹ mình để lại chỉ để điều tra về gia đình đó!

Nhà họ Lê!