Editor: Nguyetmai

Amy ngẫm nghĩ một lúc rồi nói với McGonagall: "Amy muốn tết hai bím và mặc chiếc tím có hoa trước ngực, cả đôi giày màu trắng nữa, có phải như thế trông rất giống Tiên Nấm Tí Hon không ạ?"

"Ừ, như vậy thì Amy sẽ càng đáng yêu hơn cả Tiên Nấm Tí Hon luôn đấy." Gã mỉm cười, xuống giường lấy váy ra cho cô nhóc thay, sau đó thuần thục tết hai bím tóc cho cô nhóc, sau một thời gian tập luyện, tết tóc đã trở thành nghề của McGonagall rồi.

Nhưng Amy rất vừa ý kiểu tóc này, không hề có ý định đổi kiểu tóc khác nên gã vẫn chưa có cơ hội để thể hiện.

Mang đôi giày trắng vào, cô nhóc đứng tại chỗ xoay một vòng, hỏi McGonagall: "Cha ơi, thế này có đẹp không?"

"Ừ, quả nhiên là một cô bé tộc tiên cực kì xinh đẹp." Mắt gã bừng sáng, quả quyết gật đầu, trông cô nhóc đáng yêu hơn cô bé tộc tiên trong hộp âm nhạc kia nhiều.

"Meo…" Vịt Con Xấu Xí cũng chạy qua, dụi đầu vào chân Amy, khi nãy kêu lâu thế mà cũng không ai để ý đến nó, thật tủi thân mà.

"Vịt Con Xấu Xí, em đừng có lãng phí mấy chiếc máy, dù sao em mặc vào cũng không trở nên xinh đẹp được." Cô nhóc cúi xuống bế mèo quýt lên, thở dài nói.

"Meo meo…" Nó giơ chân nhỏ lên, mở to mắt vừa ra vẻ đáng yêu vừa kêu to, muốn chứng minh bản thân không hề xấu.

"Làm vậy lại càng xấu hơn nữa." Amy chê bai đẩy mặt nó sang một bên.

"Meo…" Vịt Con Xấu Xí quay mặt đi, khóe mắt rơm rớm giọt nước mắt tuyệt vọng.

McGonagall bật cười lắc đầu, nếu đổi lại là một chủ nhân khác, mèo quýt đáng yêu này chắc chắn sẽ được cưng chiều hết mực, nhưng vào tay Amy thì nó chỉ là thức ăn dự trữ, mỗi ngày đều có một màn hành hạ mèo.

Vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi xuống lầu, gã nhìn ra cửa, thấy thấp thoáng bên ngoài có mấy vị khách đang dán lên cửa kính nhìn vào trong. Vừa thấy gã, ai nấy đều vui mừng ra mặt, nhanh chóng gõ cửa.

"Hệ thống, cậu có bán rèm cửa sổ không?" McGonagall khẽ nhíu mày, bỗng thấy cần phải thêm chút gì đó cho cửa sổ vào những ngày nhà hàng không mở cửa, nếu không lúc nào cũng có cảm giác bị nhìn trộm.

"Ký chủ tạm thời không có quyền hạn yêu cầu hệ thống cải tạo nhà hàng, nếu muốn cải tạo nhà hàng, phải nâng cấp nhà hàng lên cấp 1, hệ thống sẽ hỗ trợ ký chủ cải tạo miễn phí nhà hàng một lần trong phạm vi nhất định." Hệ thống đáp.

"Vậy cậu giúp tôi đo xem kích thước của cửa kính sát đất kia là bao nhiêu." Gã bình tĩnh nói.

"Dài 6,5 mét, cao 3,6 mét." Hệ thống trả lời rất nhanh.

"Vậy thì lắp cho tôi một bộ rèm cửa sổ có thể kéo lên hạ xuống với kích thước này." McGonagall gật đầu nói.

"Hệ thống nhắc lại lần nữa, ký chủ không có quyền yêu cầu hệ thống tiến hành cải tạo nhà hàng." Hệ thống nghiêm nghị nói.

"Từ nãy đến giờ tôi có bảo cậu cải tạo gì không? Tôi muốn tự bỏ tiền mua mà thôi, cậu không cần tích cực như vậy, không phải cậy là hệ thống ẩm thực vô cùng nghiêm chỉnh à?" Gã bĩu môi, lời nói pha lẫn chút mỉa mai.

"…" Hệ thống im lặng hiển thị một hàng dấu chấm lửng, rồi nghiêm túc nói: "Hệ thống là hệ thống thần bếp nghiêm chỉnh, không cung cấp rèm cửa sổ."

"5 đồng vàng?" McGonagall bình tĩnh hỏi.

"Hệ thống rất nghiêm chỉnh." Hệ thống nhấn mạnh.

"6 đồng vàng, cao hơn nữa thì tôi đi mua rèm trúc, màu trèm trúc cũng đẹp lắm." Gã nhướng mày, giọng nói vẫn điềm tĩnh như cũ.

Hệ thống im lặng một lúc như đang phân vân, lát sau mới ngập ngừng nói: "Thêm chút nữa?"

"Không thêm." McGonagall hơi nhếch môi, hệ thống này quả nhiên không phúc hậu chút nào, gã kiên quyết từ chối.

"Thêm 4 đồng vàng nữa, hệ thống có thể cung cấp rèm của số có chất liệu và màu sắc hợp với nhà hàng nhất, có thiết kế tự động nâng lên hạ xuống, khi thu lên có thể ẩn sát trên trần một cách hoàn hảo, khi hạ xuống có thể ngăn chặn mọi ánh mắt tò mò, còn cung cấp một bộ dụng cụ lắp ráp, định vị chính xác lỗ khoan, dễ dàng lắp ráp, đảm bảo anh sẽ hài lòng." Hệ thống nói với giọng dụ dỗ.

"Thôi bỏ đi, quá nặng, rèm cửa sổ dài hơn bốn mét tôi vốn nhấc không nổi, tự mình lắp ráp càng không thực tế, ra ngoài tìm người bán có lương tâm vừa giao hàng tận nơi lại vừa miễn phí lắp ráp thì hơn." McGonagall lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối.

Hệ thống lại im lặng lần nữa.

"Cha ơi, cha xem khách lại đến rồi kìa, không phải hôm nay chúng ta không mở cửa sao?" Amy nhìn khách hàng không dán mặt lên cửa sổ nhìn chằm chằm vào trong, có người còn không ngừng gõ cửa, vội ngước lên hỏi gã.

"Ừ, hôm nay chúng ta không mở cửa, nhưng họ vẫn muốn đến ăn đấy. Amy ngồi trước đi, cha đi rót cho con ly nước rồi làm bữa sáng." McGonagall gật đầu, xoay người đi vào bếp.

Bảng hiệu trước cửa đã ghi rất rõ ràng, nhưng gã vẫn định lát nữa sẽ ra ngoài giải thích với những khách hàng còn ở ngoài một chút, nhưng chắc vẫn tránh không được một tràng tiếng than vãn rồi.

Đối với sự im lặng của hệ thống, McGonagall không vội thúc giục, dù sao gã cũng lười tự mình làm, một mình gã không thể lắp ráp được tấm rèm cửa lớn như vậy, nhưng muốn diễn tả để người khác giúp làm một tấm rèm cửa được thiết kế nâng hạ tự động thì lại phải giải thích một phen. Suy cho cùng, nếu hệ thống có thể bao luôn việc lắp ráp vẫn là đơn giản nhất.

"Mấy người này sao không chịu để cha nghỉ ngơi một ngày yên ổn chứ, hôm nay chúng ta còn phải đi gặp cô Luna nữa mà." Amy quay sang nhìn McGonagall, khẽ lầm bầm, siết chặt nắm tay nhỏ, bế Vịt Con Xấu Xí đi về phía cửa.

Bên ngoài còn có mười mấy khách hàng, trong số đó có vài người hôm qua không đến nên không nghe được lời giải thích của McGonagall, một số người đã nghe rồi nhưng sáng sớm vẫn đến để thử vận may, có khi ông chủ thấy nhiều khách như vậy sẽ mở cửa cho họ thì sao.

Bình thường, bảy giờ ba mươi là nhà hàng đã mở cửa, hôm nay đến tận giờ này vẫn đóng kín như bưng. Thấy ngày nghỉ đếm ngược treo trên cửa, thêm nữa là đợi một lúc lâu mà McGonagall vẫn không có ý định mở cửa, không ít khách hàng đã bỏ về, dù sao cũng không thể vì một bữa sáng mà làm rối loạn nhịp sinh hoạt một ngày của họ được.

Còn một số khách hàng từ xa tìm đến, chưa được ăn đã phải về thì ít nhiều vẫn thấy không cam lòng, nên sau cùng, trước cửa vẫn còn mười mấy người, còn bàn với nhau rằng, đợi lát nữa sẽ nịnh nọt hoặc hăm dọa McGonagall vài câu, tìm đủ mọi cách bắt gã làm cho mỗi người một chiếc bánh kẹp Thiểm Tây mới cam tâm ra về.

Sargeras cũng ở trong đám đông, hôm qua vận may không tệ, làm một nhiệm vụ cấp cao, giết chết ba con chim lửa, lấy được tiền thưởng 80 đồng vàng, còn cố tình dành ra một ít để hôm nay ăn sáng. Tuy vậy, không phải ngày nào cũng có nhiệm vụ lớn như vậy, lại phải dựa vào vận may mới có thể thành công trong một lần thử, nên kế hoạch ăn một bữa mười chiếc bánh kẹp Thiểm Tây bị hắn sửa thành năm chiếc.

Hôm qua hắn có nghe McGonagall giải thích, dù vậy, trước khi nhận nhiệm vụ mới, hắn vẫn muốn đến nhà hàng thử vận may một chút. Hắn cứ thế đứng phía sau đám đông, không vội chen lên trước.

Vừa nghe thấy tiếng McGonagall xuống lầu, ai nấy đều mong đợi nhìn về phía cửa, hy vọng gã nhìn thấy sự nhiệt tình của mọi người sẽ thay đổi chủ ý.

"Đinh đong."

Chuông cửa chợt vang lên, cửa bật mở từ bên trong, đổi lấy ánh mắt mong đợi của mọi người lại chỉ là một khoảng không, sau khi dời xuống một chút mới nhìn thấy Amy với vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng là một chú mèo quýt.

"Hôm nay nhà hàng không mở cửa, cháu và cha phải đi gặp cô Luna, ngày mai hãy đến ăn cơm chiên cầu vồng và bánh kẹp Thiểm Tây." Cô nhóc lạnh lùng, giơ bàn tay nhỏ lên nghiêm nghị nói: "Nếu còn gõ cửa nữa, cháu sẽ phóng quả cầu lửa đấy, Amy hung dữ lắm đấy nhé!!!"