Editor: Nguyetmai

Khi Crassus đặt thìa xuống, trong bát đã không còn hạt cơm nào. Ông ta nuốt miếng cơm cuối cùng xuống, cảm nhận vị ngon lan tỏa trong khoang miệng.

Sau khi nuốt xuống, miếng cơm chiên như biến thành một dòng chảy ấm áp thấm vào máu thịt đã gần như cằn cỗi của ông, khiến chúng lại lần nữa tràn trề nhựa sống, dù chỉ là hồi quang phản chiếu nhưng cũng đã đủ để ông ta cảm thấy sinh mệnh mình trở nên tươi đẹp hơn.

"Ông chủ, cho tôi thêm một phần nữa." Crassus đặt thìa xuống, ngẩng đầu lên nói với McGonagall. Ông ta không nhớ nổi, đã bao lâu rồi mình mới lại muốn ăn thêm thứ gì, nhưng hôm nay, ông ta cảm thấy mình còn có thể ăn thêm một bát nữa.

"Xin lỗi quý khách, đã hết giờ bán buổi sáng của nhà hàng rồi, hơn nữa còn trễ ba phút, quý khách có thể đợi đến khung giờ bán sau lại đến ăn." McGonagall khẽ lắc đầu, đồng hồ treo tường đã điểm chín giờ ba phút, vẻ mặt tỏ ý miễn thương lượng.

"Tôi chỉ muốn ăn thêm một phần thôi, tôi sẵn lòng trả tiền gấp đôi." Ông ta nhìn McGonagall, lấy 3 đồng rồng đặt lên bàn.

"Xin lỗi, đây là quy định của nhà hàng." Gã vẫn lắc đầu, nếu đổi lại là một ông lão khác, có lẽ gã đã phá lệ đồng ý, nhưng nếu là Crassus, bây giờ gã chỉ mong ông ta về cho sớm, theo gã thì đây là nhân vật khá nguy hiểm.

"Cha ơi…" Amy ngước lên nhìn McGonagall, hơi ngập ngừng. Cô nhóc thấy ông Râu Bạc có vẻ rất đáng thương, lại trả gấp đôi tiền, nhưng thấy sắc mặt của cha, cô nhóc liền nuốt những lời phía sau xuống.

"Được, phần thứ hai đợi trưa nay tôi quay lại ăn vậy." Crassus nhìn gã chằm chằm, xác nhận gã không hề trông đợi ông ta tiếp tục ra giá cao hơn bèn cất hai đồng rồng đi. Tuy rất muốn hỏi về vấn đề Suối Nguồn Sinh Mệnh, nhưng sau khi chần chừ giây lát, ông ta vẫn quyết định để sau hẵng nói.

Chỉnh lại áo choàng pháp sư của mình, thẳng lưng ngồi đó vài phút, ông ta mới nói với McGonagall: "Ông chủ, tôi còn có một chuyện muốn bàn bạc với cậu. Tôi tên là Crassus, một pháp sư cấp mười đến từ đế quốc Loss. Do tuổi tác đã cao, tôi muốn nhận một học trò để kế thừa y bát của mình. Khi nãy, tôi cảm ứng được dao động ma pháp đặc biệt trên người cô nhóc này, cậu có thể cho phép tôi kiểm tra thử năng khiếu của cô nhóc không? Biết đâu nó lại có duyên với tôi."

Đồng tử của McGonagall hơi co lại, pháp sư cấp mười, có nghĩa là pháp sư cấp bậc mạnh nhất ở đại lục Nolan, khắp đại lúc có không quá mười lăm pháp sư cấp mười.

Trong số các pháp sư được tôn thờ của đế quốc Loss cũng chỉ có bốn năm người đạt được cấp độ này, nhưng trong danh sách công bố ngày đó không hề có tên Crassus. Tuy vậy, vẻ mặt của ông ta không giống như đang nói dối, chỉ như đang nói đến một chuyện hết sức bình thường.

"Nếu ông muốn nhận Amy làm học trò, có phải dự định đưa con bé về Lorde không?" McGonagall bình tĩnh hỏi Crassus.

"Đúng vậy, trong tháp pháp sư có rất nhiều đạo cụ thích hợp cho người mới học luyện tập, hơn nữa, ở đó có đầy đủ pháp bảo ma pháp, có thể giúp người học làm quen với ma pháp dễ dàng hơn. Làm học trò của tôi, cô nhóc sẽ có tư cách vào tháp pháp sư, đó là thánh địa trong lòng mỗi pháp sư trên đời này." Crassus gật đầu.

Tháp pháp sư có địa vị rất cao quý trong lòng đa số pháp sư ở đại lục Nolan, nó cũng là nguyên nhân quan trọng giúp Lorde có thể giữ chân được một số lượng lớn các pháp sư. Ngay cả nhân loại bình thường cũng biết được vào tháp pháp sư có nghĩa là gì, ông không sợ McGonagall từ chối mình.

"Xin lỗi, tôi không muốn cho Amy rời xa mình, càng không để nó một mình đến Lorde, chắc là không có cái duyên này rồi." Gã lắc đầu không chút do dự.

"Đúng, Amy cũng sẽ không rời xa cha đâu." Amy cũng gật đầu theo, ngồi trên ghế, vươn bàn tay nhỏ nắm lấy một ngón tay của McGonagall.

"Chuyện này…" Crassus sững sờ, một pháp sư cấp mười được đế quốc Loss tôn thờ như ông, nay lại muốn thử Amy một chút, nếu điều kiện phù hợp có thể nhận cô nhóc làm học trò, dẫn cô nhóc về tháp pháp sư ở Lorde để học ma pháp.

Điều kiện này có thể khiến cả giới quý tộc ở đế đô phải điên cuồng, không ngờ trong một nhà hàng nhỏ ở thành Chaos này lại bị ông chủ nhà hàng từ chối.

Trên đường đi Crassus đã gặp được rất nhiều kẻ có tiềm năng, nhiều người không cần ông nói ra thân phận đã giành nhau giao con trai con gái cho ông, chỉ mong được làm học trò của pháp sư là được.

Ấy thế mà, ngay cả cơ hội để thử Amy, McGonagall cũng không đồng ý cho ông, sự khác biệt này khiến ông hơi bất ngờ nhưng vẫn bình tĩnh mỉm cười nói: "Ông chủ, anh ở thành Chaos nên không hiểu về pháp sư lắm, tháp pháp sư…"

"Tôi chỉ biết ông muốn Amy rời khỏi tôi, thế là đủ lắm rồi, những thứ khác tôi không muốn tìm hiểu thêm." Gã ngắt lời Crassus, liếc nhìn đồng hồ, nở nụ cười lịch sự: "Xin lỗi quý khách, chúng tôi còn phải ra ngoài mua ít sữa dê cho nhóc con này ăn, nếu ông không còn chuyện gì khác thì vui lòng quay lại vào khung giờ bán khác."

"Đúng vậy, Vịt Con Xấu Xí sắp đói dính cả bụng rồi." Amy vừa xoa đầu mèo quýt vừa gật đầu, lấy 4 đồng vàng từ trong túi ra đặt lên trên bàn, rồi thu lại 1 đồng rồng, nói với Crassus: "Ông Râu Bạc, ông gầy thế kia, ăn nhiều cũng lãng phí thôi, dù sao cũng không cao thêm được nữa, vẫn nên để dành bữa sau rồi ăn đi. Đây, tiền thối của ông đây."

Tâm trạng của Crassus hơi phức tạp, nếu để người khác biết ông đã nói ra thân phận, thành tâm thành ý muốn thử ma pháp của cô nhóc này, dự định nhận cô nhóc làm học trò, cuối cùng lại bị từ chối, vị trí còn không bằng một con mèo con và sữa dê, chắc chẳng mấy ai tin đâu.

Tuy chuyến đi này không nhân được học trò, nhưng ai nấy đều rất tôn sùng ông ta, chỉ hận không thể dúi tiền nhờ ông ta kiểm tra ma pháp.

Nào ngờ lại xảy ra chuyện thế này, hơn nữa, cả hai cha con đều đồng loạt tỏ ý tiễn khách, không có ý định thương lượng thêm.

"Thôi được, lần sau tôi lại đến vậy." Lần đầu tiên muốn thu nhận học trò lại bị từ chối thẳng mặt, Crassus đành cất đồng vàng trên bàn, cầm gậy phép đi về phía cửa.

"Cẩn thận bậc thang nhé ông Râu Bạc, nếu bị ngã chắc ông không bò dậy nổi mất." Amy thấy ông ta đang cầm nắm cửa, vội nói.

Tay Crassus chợt khựng lại, quay lại nhìn khuôn mặt nhỏ có vẻ lo lắng của cô nhóc, thảng thốt như nhìn thấy thiếu nữ tộc tiên năm xưa.

Lúc đấy, ông ta cũng đang vịn khung cửa sổ trên tầng ba mươi hai của tháp pháp sư ho sặc sụa, sinh mạng đã như đèn cạn dầu, một giọng nói trong trẻo pha lẫn chút lo lắng chợt vang lên phía sau ông: "Cẩn thận cửa sổ nhé ông lão râu bạc, không may ngã xuống có thể sẽ đè chết người khác đấy."

Ông ta quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu nữ tộc tiên khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, lời nói của cô gái ấy khiến ông muốn cười, cũng nhanh mồm nhanh miệng và cay độc như cô nhóc trước mặt ông lúc này vậy.