Editor: Nguyetmai

"Ông chủ McGonagall, bánh kẹp này của anh không chỉ ăn ngon mà còn có thể giảm béo nữa đấy!"

Điều khiến Harrison kích động không chỉ vì sự tán thưởng đối với món ăn ngon, mà còn vì cảm nhận được rất rõ, sau khi ăn bánh, mỡ trong cơ thể cũng theo máu mà rung động, tựa như đang bị thiêu đốt, so với lúc bình thường anh ta bị cha bắt luyện kiếm còn mạnh mẽ hơn nhiều.

Điều này có nghĩa là gì?

Vừa được ăn ngon vừa có thể giảm béo, đúng là tin vui cho những người béo trên đời rồi!

Thức ăn ngon vào miệng, tức thì cảm nhận được cân nặng trên người cũng giảm theo, đây là ước mơ cháy bỏng của đa số những kẻ phàm ăn, nhưng từ trước đến nay anh ta có nghe nói đến loại thức ăn như thế bao giờ đâu.

Nhưng giờ đây, có vẻ như món ngon như thế đã xuất hiện thật rồi, hơn nữa anh ta chỉ vừa ăn một chiếc mà máu đã sôi trào, cảm giác mỡ bị thiêu đốt cũng thật rõ ràng mãnh liệt biết bao.

Tuy rằng không thể ăn một miếng mà gầy đi ngay, nhưng ăn một chiếc bánh kẹp cũng tương đương với nửa giờ luyện kiếm, nếu một ngày ăn vài cái, về sau anh ta có thể không cần luyện kiếm mà vẫn gầy đi như thường.

Nghĩ đến đây, Harrison càng thêm kích động. Tuy anh ta chẳng hề tự ti vì thân hình béo ú của mình, nhưng có cơ hội gầy đi một chút thì đương nhiên cũng là chuyện tốt, dù sao đi vài bước đã không thở nổi cũng không phải là cảm giác dễ chịu gì.

Hơn nữa, gã còn có mấy người anh em khá giống mình, bình thường đều hẹn nhau đi ăn khắp nơi, dáng người cũng không khác anh ta là mấy, vốn định hai hôm nữa dẫn bọn họ lại đây thử tay nghề của ông chủ McGonagall, để cho bọn họ biết cái gì mới thực sự là đồ ăn ngon.

Nhưng giờ đây, thấy công hiệu thần kỳ của bánh kẹp Thiểm Tây, xem ra anh ta càng phải mau chóng dẫn bọn họ đến đây ăn thử mới được. Thức ăn vừa ngon vừa giảm béo, có lẽ chỉ có thiên tài như McGonagall mới làm ra được thôi.

McGonagall mỉm cười tiếp nhận lời khen của Harrison đầu đầy mồ hôi, mỡ bụng run run, lòng lại khó nén cảm giác kinh ngạc.

Xem ra người béo ăn bánh kẹp thịt sẽ có phản ứng mãnh liệt hơn bình thường, tần suất rúng động của lớp mỡ bụng kia đúng là kinh người, nếu thực sự có hiệu quả giảm béo lại càng tốt, có lẽ chỉ cần dựa vào điểm này cũng đủ khiến lượng tiêu thụ bánh kẹp được tăng vọt rồi.

Tuy thịt lợn để làm nên món bánh này có tính chất cuồng bạo, nhưng chẳng phải hệ thống nói nó chỉ có tác dụng đối với mạch máu thôi sao? Sao giờ đây còn ảnh hưởng đến cả mỡ? McGonagall hơi khó hiểu.

"Béo quá, mạch máu sẽ bị mỡ chèn ép, nên sau khi tốc độ lưu thông máu tăng vọt, cũng sẽ khiến mỡ trong và xung quanh mạch máu sinh ra vận động nhất định, tạo nên hiệu quả giảm cân nhất định. Tuy nhiên, hiệu quả này chỉ duy trì công hiệu với vùng mạch máu mà thôi, nên với người không quá béo thì sẽ không mấy hiệu quả, dù sao thì tác động chính của món bánh kẹp Thiểm Tây này vẫn là đến mạch máu chứ không phải giảm béo." Giọng nói của hệ thống vang lên, giải thích cho McGonagall.

McGonagall hiểu ra vấn đề, khó trách gã và Amy ăn xong cũng không có phản ứng như Harrison.

Nhưng hiệu quả này thật sự là tin vui đối với những người béo tầm trung trở lên, dù không thể dựa vào việc ăn bánh kẹp mà gầy hẳn đi, nhưng ít nhất có thể khiến thân hình trở nên cân đối hơn phần nào.

"Hiệu quả giảm béo của món ăn này chỉ có thể giúp cơ thể khôi phục đến mức bình thường thôi, nếu muốn giảm béo thực sự, chủ yếu vẫn phải dựa vào việc khống chế lượng thức ăn và tích cực vận động mới được." Nghe hệ thống giải thích xong, McGonagall cũng quay sang thẳng thắn với Harrison.

Tuy lấy hiệu quả giảm béo làm mánh lới chắc chắn sẽ khiến bánh kẹp nhanh chóng tăng mức độ nổi tiếng, nhưng nếu hiệu quả không như mong muốn, có khi sẽ kéo theo không ít phiền phức.

Nếu chỉ dựa vào hương vị của nó, món bánh kẹp Thiểm Tay này đã rất xứng đáng với giá tiền này rồi, hiệu quả thêm vào chỉ là phụ. McGonagall nắm rất chắc tính chất độc nhất vô nhị của món ăn này, dù trong tương lai có người bắt chước, gã cũng không lo bị cướp mối làm ăn.

"Ra là thế." Harrison gật đầu, nhìn thoáng qua người đàn ông gầy mắt híp bên kia, ngoài sắc mặt hồng nhuận hơn thì quả thực không xuất hiện tình huống như anh ta, nghĩ ngợi một lúc lại cười gật gật đầu: "Nếu có thể khôi phục cân nặng đến mức bình thường thôi cũng là tốt lắm rồi. Bây giờ tôi đi mấy bước thôi đã phải thở hổn hển, làm gì cũng mệt. Ngày mai tôi gọi đám anh em tới, chắc chắn bọn họ sẽ thích món bánh kẹp này. Ông chủ, cho tôi thêm hai chiếc nữa đi."

"Vâng, xin chờ một chút." McGonagall mỉm cười gật đầu, đương nhiên rất hoan nghênh việc anh ta dẫn thêm bạn bè đến ăn. Hiện giờ lượng bán ra của bánh kẹp Thiểm Tây rất quan trọng, số lượng khách cũng quan trọng không kém, một nghìn vị khách không phải là con số nhỏ đâu.

Những vị khách khác cũng không đợi nổi nữa, ai nấy đều cầm bánh kẹp trong tay cắn một miếng, cảm nhận hương vị thơm ngon trong miệng, vẻ mặt đều tươi cười hạnh phúc, không nhịn được phát ra mấy tiếng than thở kỳ quái, sức hút của món ăn này quả thực quá mạnh mẽ.

"Ông chủ, cho tôi thêm phần nữa."

"Tôi cũng vậy!"

Vừa ăn được một miếng, không ít người đã lại gọi thêm.

"Amy biết mà, đồ ăn cha làm là ngon nhất." Amy vừa khẽ vuốt ve Vịt Con Xấu Xí vừa thì thầm, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của mọi người, khuôn mặt cũng tươi cười vui vẻ.

"Đây là nhà hàng sao?" Bên ngoài nhà hàng McGonagall & Amy, Sargeras cao lớn khẽ nhíu mày nhìn vào trong.

Hắn đã du lịch nhiều nơi trên đại lục này, mấy hôm trước mới đặt chân đến thành Chaos. Hắn không nhớ nổi đây là lần thứ mấy mình đến đây nữa, không ngờ lần này lại nhìn thấy một nhà hàng nằm trong góc khuất của quảng trường Aden, với phong cách trang trí này, đây chắc là nhà hàng do nhân loại làm chủ.

Hắn tiến lên trước hai bước, nhìn lớp kính thủy tinh trong suốt kia, định vươn bàn tay đầy dung nham nhăn nheo ra chạm thử nhưng lại vội rụt lại. Lớp kính này dễ vỡ lắm, nhất định rất đắt tiền, giờ trong túi hắn cũng không có nhiều tiền để đền đâu.

Hắn mang theo không nhiều đồng vàng, lát nữa còn phải đi gặp đám người của Hiệp hội thám hiểm để nhận thêm những nhiệm vụ khó khăn hơn, được trả nhiều thù lao hơn, kiếm đủ tiền rồi lại tiếp tục lên đường.

Dựa vào thực lực của bản thân, hắn có thể dễ dàng hoàn thành những nhiệm vụ vốn rất khó khăn đối với những tên thám hiểm nhân loại tầm thường, thù lao được trả cũng rất cao, ở đây nghỉ ngơi nửa tháng là có thể kiếm đủ tiền để du lịch trong nửa năm, tiếp tục con đường tìm kiếm những nhiệm vụ mang tính đột phá hơn.

"Xem dáng vẻ của đám người kia, hình như ở đây có bán món gì đó ngon lắm?" Sargeras nhìn qua lớp kính thủy tinh, thấy nhân loại và người lùn trong nhà hàng đều đang cầm một cái túi nhỏ gì đó, chẳng biết đang ăn cái gì, vẻ mặt ai nấy cũng vô cùng vui sướng. Hắn thoáng do dự rồi lại tự nhủ: "Cứ vào thử xem, thức ăn của nhân loại nổi tiếng là ngon nhất đại lục, ăn sáng rồi lại tới hiệp hội sau vậy." Nghĩ vậy, hắn đẩy cửa bước vào nhà hàng.

Tiếng chuông gió leng keng vang lên, đúng lúc McGonagall đặt đĩa cơm chiên Dương Châu xuống trước mặt Macbeth. Gã ngẩng đầu nhìn ra phía cửa, nhìn thấy người vừa đẩy cửa bước vào, mắt thoáng vẻ ngạc nhiên.

Đây là vị khách tộc quỷ đầu tiên đến với nhà hàng.