*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thượng Đình Chi lại phát sốt.

Muốn hỏi hắn bây giờ thấy sao rồi ư? Hối hận, hết sức hối hận.

Chọc ai không chọc, lại chọc trúng tiểu tổ tông nhà họ Hạ! Tiểu tổ tông không cho hắn ôm nữa, hắn đã sốt liền hai ngày hai đêm rồi.

Thượng Đình Chi là con một, không đến mức được cơm đút tận miệng nhưng dù gì cũng đã quen được chiều.

Bây giờ bị Hạ Nhạc Dương giận dỗi, hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm xử lý, không biết làm sao để dỗ.

Có câu “Xúc động là ma quỷ”, Thượng Đình Chi hiện tại thấm thía chân lý này.

Sau 20 tuổi, hắn dần biết cách kiềm chế cơn giận của mình, nhưng hai chữ blow job kia cứ như là bùa chú, dễ dàng khiến hắn phát rồ.

Thượng Đình Chi cảm thấy mình đã chủ động cho cái bậc thang thì Hạ Nhạc Dương hẳn cũng sẽ tự giác leo xuống, để bầu không khí giữa hai người bớt khó xử.

Nhưng cậu lại trừng mắt nhìn hắn, bắt đầu tính sổ: “Anh làm đau tôi, tôi đã bảo thôi rồi, đúng chứ? “

“Khụ khụ.” Thượng Đình Chi gượng gạo hắng giọng, không dám nhìn thẳng vào mắt Hạ Nhạc Dương, “Tôi không cố ý tiếp tục mà.” Vậy mới là lạ.

“Anh cho rằng tôi bị ngu sao?” Hạ Nhạc Dương phẫn nộ, “Rõ ràng là anh cậy mình khỏe hơn mà bắt nạt tôi.”

Xong.

Tiểu tổ tông vẫn còn tức giận.

Cho nên tối hôm sau, Thượng Đình Chi nhìn Hạ Nhạc Dương đang ngủ say bên cạnh, cũng không dám làm gì.

Đến ngày thứ ba, Thượng Đình Chi không nhịn được nữa, vô số lần tay ngứa muốn kéo Hạ Nhạc Dương đang lượn lờ trước mặt vào lòng, nhưng cũng không muốn xuống nước.

Do dự hồi lâu, cuối cùng hắn quyết định gọi điện cho Hạ Thiên Thủy.

“Là anh đây.” Thượng Đình Chi sốt ruột đến đau cả đầu, hỏi thẳng vào vấn đề, “Em trai em thích cái gì?”

“Dương Dương thích cái gì?” Hạ Thiên Thủy tưởng mình nghe nhầm, vô thức lặp lại.

Cô đang họp, thường ngày Thượng Đình Chi sẽ không gọi cho cô, nên khi nhìn hắn gọi liền tưởng xảy ra chuyện gì rồi, vội vàng ra khỏi phòng họp.

Không ngờ chuyện chỉ to bằng cái rắm thế này.

Hắn hít sâu một hơi, bây giờ dỗ được Hạ Nhạc Dương mới là quan trọng, chuyện kia sau này có thể giải thích sau.

“Vậy anh phải dỗ cậu ta như thế nào?”

“Thằng bé này…” Hạ Thiên Thủy suy nghĩ một chút, “Thật ra nó rất dễ mềm lòng, chỉ cần anh giả bộ đáng thương là được.”

… Giả bộ đáng thương?

Thượng Đình Chi chắc chắn không đời nào làm vậy.

“Trước kia em có lần làm hỏng bộ lego bản limited của nó, nó suýt thì phá hết tất cả son của em! Em vừa nói là bị bạn thân chơi xỏ, còn bị bạn trai lừa tiền, thế là nó hết giận ngay lập tức, lại còn chạy tới an ủi em.”

Thượng Đình Chi nhớ lại mấy ngày trước Hạ Nhạc Dương đang giận thì hắn bị tủ đè, cậu liền lập tức quên sạch cơn giận, còn ngoan ngoãn để hắn ôm một hồi.

Nói vậy thì hắn còn phải tạ ơn cái tủ sách đã đè hắn.

Thượng Đình Chi bắt đầu nghĩ cách giả bộ đáng thương, nhưng sau cả buổi chiều vắt óc, hắn cuối cùng kết luận: so với xem phong thủy thì chuyện này khó hơn nhiều.

Thượng Đình Chi là điển hình “con nhà người ta”, học giỏi lại còn biết xem phong thủy, vậy nên từ nhỏ đã được nhiều trưởng bối tôn trọng.

Hắn luôn suôn sẻ mọi bề, cuộc đời hầu như không vấp váp gì, nhưng bây giờ hắn đã gặp phải một vấn đề nan giải nhất – làm thế nào để dỗ cho tiểu tổ tông vui vẻ.    

Hạ Nhạc Dương vẫn đúng giờ lên giường, nhưng cậu rõ rằng coi Thượng Đình Chi như không khí, chỉ lẳng lặng mở iPad xem phim.

Thượng Đình Chi nằm trên giường mà lòng rối như tơ vò.

Thật sự không muốn bị cơn sốt tra tấn, hắn cắn răng xoay người nói với Hạ Nhạc Dương: “Dương Dương, tôi có lẽ… không qua được rồi.

Vừa dứt lời hắn đã nghĩ đến bộ phim võ hiệp máu chó, lúc anh hùng ngã vào vòng tay của mỹ nữ nói lời vĩnh biệt, khiến khán giả lệ tuôn thành sông.

“Ồ.” Ánh mắt Hạ Nhạc Dương vẫn dính vào màn hình iPad, như không có chuyện gì xảy ra.

Thượng Đình Chi trong lòng rất gượng gạo, nhưng vẫn giả vờ yếu ớt, thều thào nói: “Vừa rồi tôi đi tắm … Suýt chút nữa … ngã trong đó.”

Nghe vậy, Hạ Nhạc Dương nhướng mày, hơi nghiêng đầu liếc nhìn Thượng Đình Chi, thấy môi hắn tím tái, ánh mắt vô hồn, tình trạng có vẻ thực sự không ổn lắm.

Cậu mím mím môi hỏi: “Rất khó chịu sao?”

“Ừ.” Thượng Đình Chi không hề nói dối.

Người sắt bị ốm cũng còn khó chịu nữa là.

Nếu không vì thật sự khó chịu thì hắn sẽ không đời nào tỏ ra yếu thế trước Hạ Nhạc Dương.

“Tôi sờ thử coi.” Hạ Nhạc Dương đưa mu bàn tay chạm vào trán Thượng Đình Chi, thật sự rất bỏng.

Cậu từng xem những bài báo nói sốt cao sẽ dẫn đến tổn thương thần kinh, nếu cứ tiếp tục nóng như vậy khả năng đầu óc Thượng Đình Chi sẽ có vấn đề.

“Ngày mai tôi phải ra ngoài, cậu xem tôi đã như vậy rồi…” Thượng Đình Chi suy yếu nói.

Không thể không thừa nhận, Hạ Nhạc Dương lại mềm lòng.

Cậu lúng túng hỏi: “Ngày mai đi xem phong thủy sao?”

“Không phải.” Thượng Đình Chi chậm rề rề nói, “Ngày mai nghĩa trang đó làm lễ động thổ ở khu đất mới, mời tôi đến tham gia..

Dù Hạ Nhạc Dương tức mấy đi nữa thì cậu cũng không muốn ảnh hưởng đến công việc.

Thượng Đình Chi đêm đó quả thực tuốt cậu rất đau, nhưng không thể phủ nhận sau đó rất thoải mái, đến mức cậu không kéo dài nổi năm phút.

Cậu tức giận, bởi vì Thượng Đình Chi mặc kệ cậu ý muốn của cậu, vẫn cố ý bắt nạt cậu.

Nhưng càng đáng ghét hơn nữa là sau khi xong, Thượng Đình Chi còn kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy?”.

Hắn cũng không phải giả vờ kinh ngạc, mà rõ ràng là cảm xúc thật 100%!

Hạ Nhạc Dương cũng là đàn ông, phản ứng của Thượng Đình Chi hoàn toàn chọc giận cậu rồi! Cậu vốn định không bao giờ để ý tới hắn ta nữa, nhưng thấy Thượng Đình Chi yếu ớt như vậy, cậu lại tức giận không nổi.

Thượng Đình Chi nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói: “Một lát nữa sẽ ổn.”

Thượng Đình Chi hiếm khi được một giấc ngủ ngon.

Sáng hôm sau tỉnh lại, tiểu tổ tông thích ngủ nướng vẫn đang ngủ say như cũ.

Thường thì Thượng Đình Chi sẽ dậy luôn.

Nhưng hôm nay hắn phá lệ nằm thêm một lát.

Hạ Nhạc Dương ngoan ngoãn vùi trong lòng hắn, hàng mi dày như quạt, thi thoảng khẽ rung rung mỗi lúc cậu ngủ mơ.

Chóp mũi tròn tròn, bên dưới là đôi môi đầy đặn màu hồng phấn hơi hé mở, lộ ra nửa chiếc răng trắng tinh, giống như một con thỏ nhỏ.

Ngoan thật.

Thượng Đình Chi một tay chống đầu, nằm nghiêng lười biếng nhìn một hồi, trong đầu bất giác tua lại rất nhiều hình ảnh.

Hạ Nhạc Dương lúc bị ma nữ nhập, Hạ Nhạc Dương lúc hưởng thụ ở trong tay hắn…

Từ từ!

Đèn cảnh báo đột nhiên gào rú trong đầu hắn.

Thượng Đình Chi chợt lấy lại tinh thần – hắn đang nghĩ linh tinh gì vậy?

Có vẻ như độc thân quá lâu thực sự rất dễ khiến người ta tẩu hỏa nhập ma.

Thượng Đình Chi vội ngồi dậy, đang định xuống giường thì Hạ Nhạc Dương đột nhiên mơ màng lẩm bẩm gì đó.

Con người thật kỳ lạ, thấy ai đó nói mớ sẽ luôn tò mò muốn nghe.

Thượng Đình Chi cúi đầu ghé tới gần Hạ Nhạc Dương, thấp giọng hỏi: “Cậu nói gì?”

“… Hú …” Môi Hạ Nhạc Dương mấp máy, thật lâu mới thốt ra một chữ.

“Cái gì?” Thượng Đình Chi cuối xuống càng thấp, tai gần như dán sát miệng Hạ Nhạc Dương.

“… Hút…” Lần này Hạ Nhạc Dương rốt cuộc nói rõ, “… tinh.”

Thượng Đình Chi đen mặt ngồi thẳng dậy.

Tên nhóc này rối cuộc cố chấp tới mức nào?

Vừa rồi vậy mà hắn còn thật sự cho rằng Hạ Nhạc Dương thật ngoan.

Quả thực không đáng yêu chút nào.

Thượng Đình Chi mặc kệ Hạ Nhạc Dương đang nói mớ, xoay người xuống giường.

Dù thế nào đi chăng nữa, cả đời này, hắn sẽ không bao giờ đi hút thứ đó, không đời nào!.