Tiêu Hoài im lặng ngồi trên xe một lúc lâu.
Một chiếc xe từ đối diện chạy đến, ánh đèn chiếu lên đường nét khuôn mặt anh, đôi mắt đen sẫm sâu không thấy đáy, đôi môi mỏng mím chặt, trông có vẻ như rất nhiều tâm sự.
Lát sau, anh mở khóa màn hình di động.
Đã lâu rồi không đăng nhập Wechat, suýt thì quên mất mật khẩu. Ngón tay thon dài lướt trên màn hình, xuống đến cuối mới tìm thấy ảnh đại diện của Lâm Mộc, mở khung hội thoại lên.
Nội dung trò chuyện hiện lên trước mắt.
14/2Lin: “Anh đâu rồi? Đã về đến chưa?”
15/2
Lin: “Đêm qua bố Quan Di qua đời rồi, tan làm em đi thăm cô ấy. Hôm nay anh vẫn bận sao?”
16/2
Lin: “Anh đang làm gì thế? Hôm qua không thấy trả lời tin nhắn, cũng không nhận điện thoại của em?”
Lin: “Thứ ba tuần sau bố Quan được hỏa táng.”
Hsiao: “Anh đang làm việc.”
Lin: “À, vậy anh làm việc trước đi, nói chuyện sau nhé.”
……
22/2
Lin: “Anh có đó không? Nếu có hãy gọi lại cho em.”
Hsiao: Cả ngày hôm nay anh đều phải đàm phán với khách hàng, vẫn còn đang bận. Em tìm anh?”
Tiêu Hoài nhìn chằm chằm màn hình di động, chân mày nhíu lại thật chặt.
Anh phải thừa nhận rằng, sau lễ tình nhân anh đã quyết định tránh xa Lâm Mộc. Hôm đó đọc được tin nhắn của cô, không suy nghĩ nhiều đã trả lời một cách lạnh lùng mà lịch sự, bây giờ đọc lại, chắc lúc đó cô tìm anh vì chuyện của Quan Di.
Tiêu Hoài nhìn dòng tin nhắn cuối cùng không chớp mắt, chỉ thấy một thứ cảm xúc khó đặt tên đang dâng lên trong lồng ngực rồi tắt nghẹn ở đó, thật bức bối.
Mạng lưới quan hệ của Lâm Mộc hẹp, nóng lòng muốn giúp đỡ Quan Di, chắc chắn sẽ nhờ đến Quý Vân Xung. Quý Vân Xung cũng đã giúp cô giải quyết vấn đề nợ nần, sao lại nói dối là do anh làm?
Vì cố kị bố của Quan Di là cổ đông của y dược Mỹ Lâm? Hay có nguyên nhân nào khác?
Tiêu Hoài suy đi nghĩ lại, vứt hết những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu mình, khởi động xe tiếp tục đi.
Lái xe mấy cây số để mua ly latte nóng hổi, anh mở nắp nếm thử một ngụm, khác xa với hương vị thơm dịu trong tưởng tượng.
Lúc này, di động rung lên, anh cúi xuống nhìn.
Tin nhắn mới đến từ Simon đã lâu không liên lạc:
“Anh họ thân mến, lâu rồi không gặp, anh vẫn khỏe chứ? Em vừa hoàn thành phác thảo tác phẩm mới, gửi cho anh xem trước nhé? Anh tùy ý định giá, xong em tìm Tiểu Mộc Mộc thu tiền ^_^ ^_^.”
Bức phác thảo nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt Tiêu Hoài.
Đường phố Berlin giữa mùa đông rét lạnh, anh nắm tay Lâm Mộc, dẫn cô qua đường. Cùng lúc đó, cô giơ tay còn lại lên khẽ chạm vào trán anh.
Khoảnh khắc ấy đã trở thành bản phác họa bất biến vĩnh hằng, anh cụp mắt nhìn cô đăm đăm, cô ngước đầu nhìn anh chăm chú, thế giới thuần khiết đến mức chỉ còn hai người với nhau. Cả hai đều không biết những thay đổi sắp xảy đến, nhưng qua bàn tay tinh xảo của người họa sĩ, tại giờ phút ấy, cô gái mà anh thầm yêu, vừa khéo cũng thích anh.
Tiêu Hoài sững sờ.
Bỗng chốc, cảm xúc đè nén khó chịu kia được giải phóng, tựa như có dòng điện lan tỏa theo nhịp co thắt của trái tim, truyền khắp tứ chi, hòa vào trong máu.
Anh chợt hiểu ra vì sao mình lại muốn uống một ly latte thơm nồng hương sữa trong đêm khuya tĩnh lặng, đó là ly cà phê cô từng tự tay pha chế, là kí ức của lần đầu thổn thức trong anh.
Anh cũng hiểu ngay vì sao có thể bách chiến bách thắng trên thị trường đầu tư, đó là vì anh không đắn đo được và mất, cũng không để tâm thắng và bại.
Nhưng trong thế giới tình yêu, khi gặp được đối thủ cạnh tranh là Quý Vân Xung, biểu hiện của anh lại như một người hoàn toàn khác không còn bình tĩnh, không còn tự tin.
Trong tai anh, toàn là “vô số lần đầu tiên quý báu” từ miệng Quý Vân Xung; trong mắt anh, toàn là “bức tranh tuyệt đẹp Quý Vân Xung và Lâm Mộc cùng trải qua trong những năm ấy” được viết trên báo chí, anh nhìn chăm chăm vào những chuyện từng xảy ra giữa Quý Vân Xung và Lâm Mộc, quên mất những khoảnh khắc tươi đẹp ngắn ngủi mà anh và Lâm Mộc từng có với nhau.
Có hối hận chăng? Dễ dàng khẳng định tình cảm của anh và cô không sánh bằng cuộc tình mười năm đã cũ?
Tiêu Hoài đứng thẳng tắp trước cửa kính của quán cà phê, cửa mở rồi lại đóng, mang theo từng con gió se lạnh, tư duy của anh cũng được cơn gió thổi cho tỉnh táo hơn nhiều. Ánh đèn từ bảng hiệu neon hắt lên lưng bàn tay và khớp cổ tay của anh, khuy măng sét vàng đính đá trên cổ tay áo như phủ một lớp màu trong suốt lấp lánh.
Mắt anh toát ra cảm xúc phức tạp.
Ngón tay trượt trên màn hình, anh không trả lời tin nhắn của Simon, mà nhanh chóng gọi vào số điện thoại của Lâm Mộc.
Chỉ đổ vài hồi chuông, anh đã lặng lẽ ngắt máy.
Anh lạnh lùng với cô trước.
Bây giờ cô đã là vợ sắp cưới của Quý Vân Xung… Anh đâu còn tư cách để quấy rầy cô nữa?
*****
Túi xách tùy thân của Lâm Mộc đặt trên tủ đầu giường trong phòng bệnh, di động ở bên trong rung lên liên tục, làm phiền đến Quý Vân Xung đang nằm trên giường đọc báo.
Anh lấy di động ra, vừa nhìn một cái nét mặt lập tức đông cứng.
Người gọi đến, Tiêu Hoài.
Đúng lúc này, Lâm Mộc bưng một bát canh nóng hổi vừa nấu xong từ phòng bếp đi ra. Quý Vân Xung nhét di động xuống dưới chăn, ung dung ngẩng đầu lên, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, chỉ có đôi mắt sâu thẳm nhìn cô không chớp mắt.
Lâm Mộc bận rộn suốt cả buổi chiều, đầu tiên là đi siêu thị mua xương tươi, về hầm bằng lửa nhỏ, nấu suốt mấy tiếng đồng hồ. Trong phòng bếp hơi nóng, gò má cô vì thế mà ửng hồng, vầng trán mịn màng lấm tấm mồ hôi, cúc áo đầu tiên trên cổ áo cũng bị tháo mở.
Lâm Mộc thổi cho canh nguội một chút, ngước lên thấy Quý Vân Xung đang nhìn mình chằm chằm, bèn đưa canh cho anh rồi nhanh chóng cài lại cúc áo.
Quý Vân Xung rời mắt khỏi cô, im lặng uống canh.
Cô không nghỉ ngơi mà bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc trong túi xách và hỏi: “Anh có thấy di động của em không?”
“Không thấy.”
Cô tìm nửa ngày vẫn không thấy, chợt nghi ngờ không biết có phải khi nãy mình đi siêu thị, gọi điện thoại cho Quan Di xong để quên ở quầy thu ngân hay không, vội giải thích vài câu với Quý Vân Xung rồi ra khỏi bệnh viện.
Quý Vân Xung lấy di động dưới chăn ra.
Di động không cài mật mã nên anh dễ dàng đọc được toàn bộ lịch sử cuộc gọi và tin nhắn bên trong.
Sự im lặng khác thường kéo dài hơn mười phút, đột nhiên, Quý Vân Xung bật cười, nụ cười thường xuất hiện trên mặt anh lúc bình thường, trước tiên chân mày hơi nhướng lên, sau đó cong môi cười.
Nhưng lần này, mắt anh nhanh chóng đỏ lên, hai tay khẽ run rẩy, nếu không phải anh kịp thời hít thở sâu để nén cơn giận xuống, anh đã ném chiếc di động vào tường rồi.
Anh dùng di động của mình gọi cho trợ lí, giọng điệu u ám.
“Lúc trước cậu nói với tôi, Tiêu Hoài đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với cô ấy rồi.”
“Vì sao Tiêu Hoài lại đột nhiên liên lạc với cô ấy?”
*****
Khi Lâm Mộc từ siêu thị quay lại bệnh viện, Quý Vân Xung đã ngủ rồi.
Cô mệt mỏi ngồi xuống sô pha, ngả người ra sau, chợt đè phải vật gì đó cứng cứng, lấy lên xem, không ngờ là chiếc di động tưởng chừng đã mất của cô.
Lâm Mộc thật hết nói nổi với cái tật lẩn tha lẩn thẩn của mình. Mở khóa màn hình lên xem thử, không có tin nhắn hay cuộc gọi nào, bèn cất nó vào túi xách, đến bên giường dém lại chăn cho Quý Vân Xung.
Ngày mai anh có thể cắt chỉ rồi, thay vào đó sẽ dùng thạch cao cố định đùi trong bốn tuần, trong thời gian bó thạch cao có thể dùng nạng để đi lại. Nhưng anh đã nằm trên giường suốt hai tuần, cơ ở bốn đầu đã teo lại, có thể để chân phải xuống khỏi giường không?
Hay là khích lệ anh tập động tác nhấc chân nhiều hơn, đợi khi phục hồi lực cơ bắp rồi mới để anh từ từ thích ứng với cách đi lại mới?
Lâm Mộc lấy giấy bút ra viết lại kế hoạch tập luyện phục hồi cho Quý Vân Xung, sửa đi sửa lại, phát hiện ra một vấn đề lớn, ngày nghỉ còn lại không nhiều, cô sắp phải về nước đi làm rồi, sắp tới còn phải kiểm tra trình độ chuyên môn để được tham gia viện trợ y tế Việt Nam, không thể ở lại Munich lâu được. Một mình Quý Vân Xung ở lại bệnh viện, liệu anh có đồng ý để cô đi trong lúc mấu chốt thế này không?
Lâm Mộc nghĩ tới nghĩ lui, nảy ra một ý tưởng.
Cô bận rộn suốt một ngày, lên kế hoạch phục hồi xong thì không còn sức để làm gì khác nữa, kéo tấm chăn nhỏ đáp lên mình, tắt đèn, cuộn người trên sô pha nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đêm tĩnh lặng, thi thoảng vang lên vài tiếng ve sầu khi mùa xuân đang dần chuyển sang hè.
Quý Vân Xung nằm trên giường mở mắt ra.
Anh nghiêng đầu qua, đôi mắt đen thẳm lặng lẽ nhìn Lâm Mộc đang say ngủ.
Trong bóng đêm, cô nằm hướng mặt về phía anh, nhịp thở nhẹ nhàng, tắm mình trong ánh trăng.
Cảnh tượng này có chút quen thuộc. Lúc đó anh và cô vừa làm xong lễ đính hôn, say rượu ngã vào lòng anh, mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, trông thấy người là ngây ngô cười. Khi được anh bế về phòng, cô còn lầu bầu làm nũng không chịu cởi quần áo, nhưng cũng không cho anh rời khỏi, gối đầu trên tay anh ngủ suốt một đêm.
Cô thật sự rất yêu anh, trong mơ cũng thì thầm gọi tên anh “Xung Xung, Xung Xung…”, không gọi cả họ lẫn tên anh như bây giờ.
Trong lòng đầy vị đắng chát, môi anh khẽ động, thì thào nói: “Mộc Mộc, ngoan nhé, đừng rời xa anh.”
Cô không trả lời, vẫn say giấc nồng.
*****
Sau khi cắt chỉ Quý Vân Xung phục hồi nhanh hơn Lâm Mộc dự liệu.
Anh tập luyện theo kế hoạch phục hồi lực cơ bắp trước, ba ngày sau đã có thể nhấc chân phải lên, cũng có thể xuống giường chống nạng đi lại. Nhưng khi bước đi biên độ khá nhỏ, cơ thể nghiêng về phía trước khoảng 10 độ, hoạt động cơ thể chưa được nhất quán.
Lâm Mộc an ủi: “Anh vừa phẫu thuật xong, chân phải bị rút ngắn vẫn chưa thích ứng với khớp gối thẳng cứng, thời gian lâu rồi bước đi sẽ dần thay đổi.”
Quý Vân Xung hết mực tin tưởng, chống nạn tập đi lại trong hành lang một cách gian nan.
Ánh dương xuyên qua cửa sổ, chiếu loang lổ trên khuôn mặt anh. Khuôn mặt anh vốn đã khôi ngô đẹp mắt, được tia nắng ấm ám phủ lên một tầng sáng mông lung nhu hòa, nét mặt toát ra vài phần hồn nhiên.
Có gì đó chua xót nghẹn lại trong cuống họng của Lâm Mộc, một chữ cũng không thốt ra được, đứng tại chỗ nhìn anh loạng choạng bước đi.
Một bước đi của người bình thường tương đương với ba bước của anh.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, Quý Vân Xung ngoảnh đầu lại, nhướng mày cười vô cùng xán lạn: “Mộc Mộc, nhìn anh có đẹp trai không?”
Cô mới sực tỉnh: “Đẹp trai.”
“Có nỗ lực không?”
“Nỗ lực.”
“Có thấy thích không?”
“Thích…” Cô phụ họa trả lời anh, đột nhiên á khẩu.
Ánh mắt đong đầy ý cười của Quý Vân Xung dán chặt lên mặt cô, dịu dàng cong môi lên: “May mà anh không bỏ cuộc, cuối cùng cũng đợi được em nói thích anh.”
Ngữ khí của anh thỏa mãn đến vậy, Lâm Mộc mất tự nhiên hắng giọng một tiếng: “Đâu có kiểu nói chuyện gài bẫy như anh thế chứ.”
Khi nói cô cúi đầu xuống, không thấy được ánh mắt anh bỗng chốc trở nên ảm đảm, cô đưa ra đề nghị: “Thời tiết hôm nay khá đẹp, anh có muốn ra ngoài đi dạo không?”
Đây là lần đầu tiên cô ngỏ lời mời anh. Quý Vân Xung không chút chần chừ: “Muốn.”
“Em đi tìm xe lăn.”
Đang lúc giao mùa, nắng ấm nhưng không gắt, cô đẩy anh chậm rãi đi trên đường phố Munich.
Người bán hoa nơi góc phố rất nhiệt tình, hoa tươi rực rỡ đủ sắc màu giải thoát thành phố khỏi sự ảm đảm của những ngày mưa triền miên dạo trước. Quý Vân Xung thấy vậy, nụ cười càng thêm rạng rỡ, hỏi Lâm Mộc có năm Euro lẻ hay không.
Ở đây, năm Euro có thê mua một bó lan hồ điệp lớn tuyệt đẹp. Quý Vân Xung ôm bó hoa vừa chớm nở, chọn tới chọn lui ngắt vài đóa xuống.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết anh muốn làm gì… Thấy tâm trạng anh tốt như vậy, Lâm Mộc cũng không nỡ làm anh mất hứng, cúi đầu xuống.
Đầu ngón tay thoang thoảng hương qua vuốt ve mái tóc cô một lúc, sau đó cô nghe thấy anh nói: “Xong rồi.”
Dù sao Lâm Mộc cũng là con gái, tò mò sờ lên đóa hoa trên tóc mình, lấy gương từ trong túi xách ra nhìn trái ngó phải, ngắm nghía mãi không thôi.
Quý Vân Xung thấy vậy liền vui vẻ bật cười.
Cô cất gương, đẩy anh đi một đoạn: “Em có chuyện muốn bàn bạc với anh.”
“Hửm?”
“Em mời một điều dưỡng cho anh có được không? Mấy ngày nữa em phải về nước rồi.”
Quý Vân Xung nghe cô nói vậy, bàn tay đang đặt tay vịn bất giác nắm chặt: “Sao độ nhiên lại về nước?”
“Ngày phép của em dùng hết rồi, phải quay về làm việc, còn phải kiểm tra trình độ chuyên môn để được tham gia viện trợ y tế Việt Nam nữa.” Lâm Mộc nhìn Quý Vân Xung, nhìn vào đôi mắt hẹp dài đen như mực kia, sự lạnh lùng trong đó khiến cô sững sờ trong giây lát, “Anh đừng giận, cuối tuần sau em sẽ quay lại.”
Tay anh chậm rãi nới lỏng.
Có nói tiếp: “Sau đó em vẫn phải về nước tiếp, cuối tuần sau nữa sẽ quay lại. Nói cách khác, sau này em sẽ chạy qua lại giữa hai đầu. Nhưng anh yên tâm, bất luận công việc bận rộn thế nào, em cũng không quên lời hứa của mình, sẽ đặt vị trị liệu phục hồi của anh lên hàng đầu.”
Sóng mắt của anh khẽ lay động, một lúc lâu sau mới phát ra một tiếng “Ừ” trầm thấp từ trong cuống họng ra.
Hòn đá trong lòng Lâm Mộc được buông xuống, tiếp tục đẩy xe về phía trước, huyên thuyên không ngừng dặn dò một số chuyện càng kiêng cử.
Anh đột nhiên ngắt lời cô: “Mộc Mộc, có thể hứa với anh một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
“Tháng thứ hai sau khi phẫu thuật sẽ phải kiểm tra máu tổng quát và tốc độ máu lắng để xác nhận xem có bị tái nhiễm trùng hay không, anh sẽ phải nằm viện hơn bốn mươi ngày để theo dõi. Trong thời gian này, em đừng gặp người đàn ông kia, có được không?”
Lâm Mộc nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
Anh xoay người lại, nắm chặt tay cô. Lòng bàn tay anh hơi lạnh, sắc mặt cũng có chút bất an: “Em đã nói sẽ tận lực thích anh, nên mong em hãy đợi anh, đợi anh khỏi bệnh về nước, cùng với người đàn ông kia cạnh tranh công bằng để theo đuổi em.”
“Chuyện này…”
“Yêu cầu này không hề quá đáng chút nào, chẳng lẽ hôm đó em chỉ dỗ dành anh mà thôi? Cảm thấy anh giúp Quan Di rồi, thuận miệng nói một câu dễ nghe để dỗ anh vui thôi?”
Lâm Mộc im lặng trước câu chất vấn này.
Lát sau cô gật đầu: “Em hứa với anh.”
“Thật không?”
“Em đã lừa anh bao giờ chưa?”
Quý Vân Xung nhìn cô, khi cất tiếng lần nữa, ngữ khí như đã an tâm hơn: “Chưa, em chưa bao giờ lừa anh cả.”
Vì vậy, ngoài em ra, anh không tìm được người thứ hai trên thế giới này có thể tin tưởng được nữa.
*****
Dù đi lại bất tiện, Quý Vân Xung vẫn kiên quyết đưa Lâm Mộc ra sân bay.
Anh ngồi trong xe nhìn chớp mắt theo bóng cô đi về phía lối vào VIP. Dù không thấy cô nữa, anh vẫn không thu hồi tầm mắt.
Trợ lí ở bên cạnh phá vỡ sự im lặng: “Ông chủ, sao anh không tìm lí do nào đó để giữ cô Lâm ở lại? Cô ấy về nước rồi, lỡ gặp Tiêu Hoài…”
Trợ lí không nói tiếp nữa.
Rất lâu sau, đôi mắt đen thẳm của Quý Vân Xung mới chuyển về phía ánh tịch dương cuối chân trời, chậm rãi nhắm mắt lại, giọng nói trầm thấp mà rõ ràng.
“Quay lại bệnh viện đi.”