Sau nửa tháng Lâm Thế Quần lần nữa xuất hiện trước mặt cô, tóc tai lộn xộn, vẻ mặt hốc hác, trong đôi mắt vẫn luôn bình tĩnh kia, đã không còn vẻ ung dung thản nhiên, mà che đầy tơ máu.

Lâm Miểu Miểu giật mình, dường như đến lúc này, cô mới phát hiện, ông đã già, mặc dù ông chăm sóc rất tốt, cũng không cách nào ngăn cản được dấu vết của năm tháng, dưới ánh đèn đường màu vàng cam, cô nhìn không rõ lắm, nhưng cô cảm thấy ông già thật rồi, không phải vì nếp nhăn nơi đuôi mắt, mà là cảm giác, dường như không chịu sự ngăn cách, cảm thấy ông đã già, sống lưng của ông đã không thể đứng thẳng được nữa.

Lâm Miểu Miểu trong đầu tự hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể khiến Lâm Thế Quần trong một thời gian ngắn biến thành như thế này, nhưng nếu cô hỏi, liệu Lâm Thế Quần có trả lời không.

Cô im lặng một lúc, cũng không hỏi rõ chỉ thở dài: "Ông vào nhà uống chén nước nhé."

"Không cần đâu." Ông lại im lặng, bước lên một bước, đột nhiên ôm chặt lấy cô, từ động tác tiến lên của ông, rồi đến khi ông giơ tay ôm cô, tất cả diễn ra rất nhanh, chỉ có mấy giây, cô thấy rõ, nhưng lại không có bất kỳ phản ứng nào.

"Sao cha lại có thể mang đến đau khổ cho con gái chứ?" m thanh của ông rất nhẹ, giống như đang tự hỏi mình, lại giống như nói ra một đạo lý mà ai ai cũng biết, nói xong câu đó, giọng ông đã nghẹn ngào.

Trong giọng nói nghẹn ngào, trong vòng ôm run rẩy của ông, nỗi đau và sự hối hận như tuôn trào ra.

"Con gái là món quà quý giá nhất mà ông trời dành cho cha." Giọng ông càng khẽ hơn, như thể nói lớn hơn một chút, sẽ không cách nào khống chế được tình cảm trong lòng. Lâm Miểu Miểu ngơ ngác ngẩng mặt lên, dưới ánh đèn đường màu vàng cam, cô gần như đứng ngây ngốc nhìn giọt chất lỏng từ trong hốc mắt đầy tơ máu của ông rơi xuống, rơi xuống làn váy của cô, cô không thể dùng da thịt để cảm nhận hơi ấm trong đó, cũng không cách nào sử dụng vị giác để nếm thử hương vị của nó, nhưng cô cảm nhận được sự nóng hổi và sự đau khổ dằn vặt kia.

"Một người cha phải làm cho tất cả đau khổ rời xa con gái mình, bảo vệ để con gái không phải chịu tổn thương...... Làm cho con gái giống như công chúa trong tòa thành, không buồn không lo, vui vẻ hạnh phúc......"

Nửa câu đầu ông nói rất mạnh, nửa câu sau lại rất khẽ, đáy lòng cô bỗng nhiên khó chịu theo, Lâm Thế Quần không phải một người cha tốt, thậm chí đây là lần đầu tiên ông ôm cô, chính xác mà nói trừ việc đưa cô đến nước Y, bỏ đi quãng thời gian bị đuổi ra đường, ông ta cũng chưa từng khắc nghiệt với cô, trước giờ ông vẫn đưa sinh hoạt phí cho cô, mỗi năm sẽ đến thăm cô một lần.

Cô không biết vì sao mình lại cảm thấy khó chịu, có lẽ vì cô biết Lâm Thế Quần là một người lạnh lùng vô tình, cho nên lúc ông ta khóc trước mặt cô, cô mới có thể thật sự cảm nhận được, trong lòng ông khổ sở đến mức nào.

Thế nhưng, bây giờ nói như vậy, không cảm thấy đã quá muộn rồi sao?

Cô nhớ rõ khi cô tám tuổi, một mình cô lẻ loi cô độc đứng trong phòng khách như thế nào, bị Lâm Thế Vân mắng không dám ngẩng đầu lên, mà ông ta lại thờ ơ ngồi trên ghế sô pha, nhìn cảnh này. Cô lưu lạc đầu đường xó chợ ở nước Y, còn không hiểu ngôn ngữ xa lạ nơi đó, trong lòng sợ hãi biết bao, đói, lạnh, sợ hãi, đau đớn, máu tươi từ trên đầu cô chảy vào trong mắt......

Cho dù ông ta khóc trước mặt cô, cho dù bây giờ ông ta đau khổ hối hận, thì thế nào, cánh cửa kia trong lòng cô đã đóng lại lâu rồi.

Tâm trạng phức tạp dần dần bình tĩnh lại.

Cô bình tĩnh nói: "Ông không cần phải như vậy."

Ông buông lỏng cánh tay ôm cô, không hề bất ngờ trước thái độ của cô, lời nói và nước mắt vừa rồi tất cả giống như chưa từng xảy ra, lại lần nữa ông trở thành một Lâm Thế Quần bình tĩnh giỏi kiềm chế.

"Muộn thế này rồi, vào trong đi, coi chừng bị lạnh." Ông nói xong câu đó liền xoay người lên xe.

Giống như lúc ông đến, ông rời khỏi cũng đột ngột như vậy, thật giống như một màn vừa rồi chưa từng xảy ra. Lâm Miểu Miểu không hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thái độ của ông chứng tỏ, ông sẽ không nói cho cô biết.

Mười hai giờ Tông Chính mới về, tất nhiên là được Giang Trạch đưa về, cả người toàn mùi rượu, nhưng vẫn chưa say đến mức bất tỉnh nhân sự.

"Tắm cho anh!"

"Anh muốn uống nước!"

"Hôn anh một cái!"

"Em đâu rồi?!!"

Lâm Miểu Miểu cảm thấy thà rằng anh say không biết gì còn hơn, ít nhất còn có thể an phận một chút, cô tức lên nói, "Không biết uống rượu, thì đừng uống nhiều!"

Là đàn ông thì đều không thích người mình yêu nghi ngờ năng lực của mình, huống hồ Tông Chính cảm thấy tửu lượng của mình cũng không tệ, chỉ là từ lúc mọi người biết tin anh kết hôn, người nào cũng mượn danh nghĩa chúc mừng đến mời rượu, chẳng lẽ anh có thể nói không uống, anh đâu phải được làm bằng sắt, đỡ được nhiều người như vậy.

Tông Chính ngâm mình trong nước, kéo cô xuống, vừa vuốt ve cô, vừa hùng hổ ép hỏi: "Anh không được? Anh để cho em thấy rốt cuộc là ai không được!"

Lâm Miểu Miểu im lặng không nói gì, cô nói anh tửu lượng không tốt, anh có cần nói sang cái khác, sau đó lăn qua lăn lại chứng minh anh rất được hay không.

Hôm sau là chủ nhật, sau khi Lâm Miểu Miểu tỉnh giấc, nhìn thời gian: "Hôm nay anh không đi làm sao?"

Tông Chính ôm cô chặt hơn, một lát sau mới lẩm bẩm nói: "Có đi, ngủ thêm lúc nữa đã."

Đợi khi anh chuẩn bị rời giường, Lâm Miểu Miểu mới thử hỏi anh: "Gần đây tập đoàn Lâm thị có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Tông Chính ngạc nhiên nhìn cô, "Làm sao vậy."

Lâm Miểu Miểu im lặng mấy giây, mới nói chuyện tối qua hơn mười một giờ Lâm Thế Quần đột nhiên đến tìm cô, thái độ hơi kỳ lạ, nhưng lại không nói gì.

Tối qua sau khi Lâm Thế Quần đi, cô về phòng ngủ liền lên mạng tra tin tức, sóng yên biển lặng, không có chuyện gì, đêm qua cô cũng không có cơ hội hỏi, đến bây giờ cô mới hỏi Tông Chính được.

"Không có nghe nói gì." Tông Chính cũng cảm thấy kỳ quái, vừa mặc quần áo, vừa nói, "Hôm nay anh sẽ để ý xem sao."

Sau khi hai người thu dọn xong đi xuống dưới, vừa lúc gặp Sa Lâm muốn ra ngoài, cô cười hì hì lên tiếng chào Tông Chính và Lâm Miểu Miểu: "Một mình em đi shopping, có chuyện call me."

Buổi trưa Tông Chính phải đi xã giao, Sa Lâm còn đang đi chơi bên ngoài, Lâm Miểu Miểu một mình ăn cơm xong chuẩn bị nghỉ trưa, lại bất ngờ nhận được một tin nhắn.

Cô lập tức gọi lại dãy số gửi tin nhắn, nhưng điện thoại tắt máy. Cô lại lên mạng tra địa chỉ số điện thoại, là mã vùng của thành phố Z, ngoài cái đó ra cô không thu hoạch được thêm tin tức có ích nào khác.

Cô mở tin nhắn kia ra, về mặt chữ nghĩa thì rất bình thường, nhưng tổ hợp cùng một chỗ, lại ẩn chứa một bí mật mà cô vẫn luôn tìm kiếm.

"Muốn biết Lý Yên chết như thế nào không? Mười ba giờ mười năm, mái nhà, Bệnh viện thứ 3. Một mình cô đến, quá giờ không đợi."

Bây giờ cách mười ba giờ mười năm chỉ có nửa tiếng, Lâm Miểu Miểu quyết định không nghĩ nhiều nữa, từ trên giường đứng dậy đi thẳng đến ga-ra, từ hoa viên Thế Kỷ đến Bệnh viện thứ 3, nếu mà không tắc đường chắc hai mươi phút có thể tới, sau đó cô còn phải tìm mái nhà.

Mặc dù Lâm Miểu Miểu cho là mình có năng lực bảo vệ bản thân, nhưng còn chưa ngạo mạn đến mức cho mình là thiên hạ vô địch, cô không biết người này là ai, nhưng rất có thể là người giật dây mà Tông Chính nói, một kẻ dám giết người, mỗi lần hắn hành động suy nghĩ đều rất cẩn thận, không có kẽ hở, cô muốn biết sự thật, nhưng còn chưa bị kích động đến mức nỗi đánh cuộc bằng mạng sống của mình.

Cô quyết định đi, vừa mới ngồi lên xe, liền gọi điện thoại cho Tông Chính, vừa lái xe vừa nói đơn giản sự việc một lần, bữa tiệc bên Tông Chính chưa kết thúc, mà lúc anh nhận điện thoại của Lâm Miểu Miểu, còn đang bị một đám người lấy lý do chúc mừng đám cưới chuốc rượu, đầu óc u mê, nghe xong chuyện tin nhắn, gần như lập tức tỉnh rượu.

"Em đừng đi, Lâm Miểu Miểu, chờ anh đến giải quyết!"

"Tông Chính, em sẽ cẩn thận, em sẽ không hành động thiếu suy nghĩ! Vương Cường đang đi theo em." Vào lúc Lâm Miểu Miểu quyết định đi, cũng tự phân tích một lần, cô không ngạo mạn mà cho mình là thiên hạ vô địch, nhưng cũng vẫn có mấy phần tự tin, bệnh viện một nơi đông người qua lại như vậy, chỉ cần cẩn thận, cô cảm thấy không có chuyện gì, người mật báo có thể là kế hoạch của người đứng sau tất cả, nhưng cũng có thể là người biết được sự thật, không người nào có thể làm ngơ trước cái chết của mẹ mình.

Tông Chính vừa vội vừa tức, vì có một người vợ to gan lớn mật, còn lý trí bình tĩnh, thời khắc quan trọng chẳng những không sợ, còn có chủ kiến của riêng mình, anh hét lên mấy câu với cô, câu trả lời của Lâm Miểu Miểu lại càng thêm bình tĩnh: "Em sẽ cẩn thận!"

Ngắt điện thoại, Lâm Miểu Miểu lại gọi cho Vương Cường đi theo cô, từ sau tai nạn lần trước, Tông Chính để Vương Cường luôn đi theo cô, xe của cô vừa ra khỏi cổng hoa viên Thế Kỷ, nhìn về phía sau, quả nhiên có một chiếc Mercedes màu đen đi theo, hai chiếc xe một trước một sau đi về hướng Bệnh viện thứ 3.

Dọc đường đi không có trở ngại, ngoại trừ gặp đèn đỏ hai lần, không hề gặp phải tình huống bất ngờ, lúc Lâm Miểu Miểu vào đến bãi đỗ xe của Bệnh viện thứ 3 là mười ba giờ ba phút, vừa xuống xe cô liền tụ họp cùng Vương Cường, đi nhanh về phía mái nhà của Bệnh viện thứ 3.

Người gửi tin nhắn bảo cô đến một mình, cho nên hai người vẫn giữ khoảng cách một trước một sau, tuy là buổi chiều, nhưng là bệnh viện lớn của thành phố Z, người đến người đi vẫn rất đông, bầu không khí căng thẳng, cô bước đi nôn nóng, trong bước chân có thể thấy bình thường mà lại không bình thường, ánh mắt của cô lướt nhanh qua mọi người, không nhìn ra bất kỳ đầu mối nào.

Hỏi nhân viên y tế trực quầy vị trí nóc nhà, cô bước nhanh vào thang máy, lúc cửa thang máy sắp đóng lại, Vương Cường đi vào, vẻ mặt nghiêm trọng cùng cô liếc nhìn nhau.

Đi thang máy chỉ có thể đến được tầng cao nhất, còn phải đi qua lối an toàn mới có thể đi ra mái nhà, trên tầng cao nhất không có nhiều người, tính cả Lâm Miểu Miểu và Vương Cường cũng chỉ có ba người, một người nữa là một phụ nữ bình thường ngoài bốn mươi tuổi, mặc áo khoác màu trắng, giống bác sĩ bệnh viện, mái tóc xoăn ngắn màu đen, đeo mắt kính gọng đen, mặt mũi bình thường, bình thường đến mức bỏ vào trong đám người, cũng không tìm ra được. Sau khi cửa thang máy mở ra, người phụ nữ đi ngược lại hướng của bọn họ.

Đến bây giờ, tách ra hành động đã không thích hợp, cô và Vương Cường chạy chậm men theo biển báo lối an toàn trong hành lang, tiếng bước chân gấp gáp vô cùng rõ giống như một cây thiết chùy gõ liên tục xuống thanh đao, đến cánh cửa nhỏ màu xanh, đẩy cửa ra, phía sau cửa yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.

Qua tay vịn cầu thang, bất luận nhìn lên hay nhìn xuống, đều là không gian yên lặng, không có một bóng người, lúc này, lòng cảnh giác của hai người đều lên đến mức cao nhất, rón rén leo cầu thang lên nóc nhà.

Nóc bệnh viện bình thường đều khóa, lúc này lại mở ra một khe, Lâm Miểu Miểu cúi đầu xem giờ, đã mười ba giờ mười ba phút, cách thời gian hẹn chỉ kém hơn một phút đồng hồ. Cô thấp giọng hỏi: "Chúng ta cùng đi vào, hay một người đi vào, một người giữ ở lối ra?"

Vương Cường hơi phân vân, cách thứ hai dĩ nhiên là tốt nhất, nhưng lại tăng thêm tính nguy hiểm, anh lắc đầu, vững vàng nói: "Cùng đi đi."

Lâm Miểu Miểu gật đầu, Vương Cường che cô ở phía sau, kéo cửa sắt hơi mở ra.