Thời gian ra hoa của loài hoa Tử Đằng là từ bốn đến năm tháng.

Thông thường, bây giờ vẫn còn đang trong kỳ nở hoa.

Nhưng khi Thanh Thư đến Tử Đằng Uyển lại thấy đa số hoa Tử Đằng đã khô héo, chỉ còn lại lác đác vài đoá mà thôi.

Tiêu ma ma trông coi viện này thấy Thanh Thư nhìn chằm chằm những đoá hoa tàn úa kia, bèn nói: “Chạng vạng tối ngày hôm trước, nhân lúc không ai chú ý, Đại lão gia đã chặt mất rất nhiều hoa Tử Đằng”.

“Vì sao thúc ấy lại phát điên lên như vậy?"

Tiêu ma ma đáp: “Đại lão gia nói, chỉ bởi vì chuyện của tiểu thư mà khiến cho phu nhân không thể về nhà.

Cũng may là lúc ấy cửa phòng đã khoá chặt, nếu không chắc chắn đồ trong phòng cũng sẽ bị đại lão gia phá mất.”

Những bông hoa Tử Đằng này, coi như là gặp phải tai bay vạ gió rồi.

Thanh Thư bèn hỏi: “Hiện giờ Cố Phú Quý đang ở đâu?”

Tiêu ma ma cung kính thưa rằng: “Đại thiếu gia đã bị Lão phu nhân nhốt lại rồi.

Vì để cho đại thiếu gia phải chịu sự dạy dỗ thích đáng, lão phu nhân đã căn dặn một ngày ba bữa chỉ cho ăn rau xanh và đậu hũ.” Xưa nay Cố Phú Quý vốn xem thịt như mạng.

Đối với nó, không cho ăn thịt còn đau khổ hơn là đánh nó một trận.

Thanh Thư quả thực có chút cảm khái.

Bà ngoại tức giận Cố Phú Quý như vậy cũng chỉ không cho gã ăn thịt, cũng không để cho gã phải đói bụng.

Còn Lâm lão phu nhân thì sao? Không vừa ý bà ta một chút là bà ta sẽ không cho cơm mà ăn.

Bước vào phòng, nhìn thấy những món đồ đặt trên giá Bát Bảo, Thanh Thư nở nụ cười.

Phía trên này bày đủ thứ, nào phật thủ, giỏ trái cây, thuyền nhỏ, thậm chí cả thú bông.

Đủ kiểu đủ loại, đều rất thú vị.

“Người nào đã bài trí những vật này vậy?"

Tiêu ma ma lắc đầu nói: “Mấy thứ này đều do lão phu nhân tự mình chọn từ nhà kho đến đấy."

Thanh Thư nghe thấy thế, trong lòng bèn cảm thấy đầy ấm áp.

Trở lại chính viện, chưa vào nhà mà Thanh Thư đã nghe thấy tiếng của Cố lão phu nhân: “Đã tới rồi ư.

Tới cũng thật là nhanh, cứ để bọn họ chờ ở sảnh phụ đi.”

Thanh Thư vừa vén rèm lên, đã thấy Cố lão phu nhân dựa vào tháp La Hán, trên mặt không thể hiện quá nhiều cảm xúc.

Leo lên chiếc giường êm ái, Thanh Thư tựa vào người của Cố lão phu nhân: “Bà ngoại, ai đến vậy ạ?"

Bây giờ, Cố lão phu nhân đã không đối xử với Thanh Thư như một đứa trẻ con nữa.

Vì vậy cho dù có chuyện gì xảy ra, bà cũng sẽ nói với nàng: “Người của Viên gia đến.”

“Bọn họ đến làm gì? Ép bà ngoại để bà cho mợ vào nhà sao ạ?”

Cố lão phu nhân gật đầu nói: “Sách mua cho con bà ngoại đã đưa đến Tử Đằng Uyển, đợi một chút nữa con đến Tử Đằng Uyển đọc sách, luyện chữ đi.”

“Vâng.” Bây giờ nàng còn nhỏ, không thể san sẻ cùng bà ngoại; cho nên lúc này ngoan ngoãn nghe lời không gây cản trở là tốt nhất.

Ở sảnh phụ chờ nửa ngày cũng không thấy Cố lão phu nhân xuất hiện, trong lòng người Viên gia vô cùng buồn bực, tức giận đến mức nóng ruột mà đứng bật dậy.

Viên lão phu nhân mặt đầy lo lắng: “Cha nó à, bà thông gia sẽ không phải muốn từ San Nương nhà ta chứ?”

Viên lão gia hừ lạnh một tiếng, nói: “San Nương nhà chúng ta sinh con dưỡng cái cho Hoà Bình, chỉ dựa vào việc này thôi cũng không thể bỏ nó.”

Những lời này tiếp thêm cho Viên lão phu nhân can đảm rất lớn: “Lão gia nói đúng, nếu như Cố lão phu nhân muốn bỏ vợ mà Hoà Bình không đồng ý thì bà ta cũng không thể bỏ.”

Đại tẩu của Viên gia lại không lạc quan như vậy, nàng ta nói với San Nương: “San Nương, một lát nữa muội hãy xin lỗi lão phu nhân cho tốt.” Lần này là Viên San Nương không có lý, chỉ có thể bày ra tư thế cúi đầu mới khiến lão phu nhân thật sự tha thứ.

Viên San nương cũng rất sợ hãi, vội vàng gật đầu.

Chẳng phải chỉ cần cúi đầu một chút hay sao? Năm đó nàng ta cũng không phải là chưa từng làm.

Cố Nhị lão gia cùng Mao thị được Hoa ma ma mời đến, hai người tới đại sảnh trông thấy người ngồi ở trên thì rất kinh ngạc: “Tam thúc, Ngũ Thúc.”

Hôm nay Tam thúc công và Ngũ thúc công là hai vị trưởng bối lớn nhất Cố gia.

Bình thường chỉ có chuyện quan trọng mới có thể mời bọn họ đến.

(Truyện đăng tại [email protected]ục Lam)

Sau khi hai lão phu thê chào hỏi hai vị lão nhân, Mao thị bèn hỏi lão phu nhân: “Đại tẩu, muội nghe nói tẩu muốn cho Hoà Bình cưới thêm vợ lẽ? Việc này không phải là thật chứ?"

Sáng sớm bà cũng đã nghe con dâu kể về chuyện này.

Nếu là như thế thật, bà sẽ bàn bạc một chút với Cố lão phu nhân cho ổn thỏa.

Cố lão phu nhân lắc đầu nói: “Không có chuyện đó.”

Lần trước Hoa ma ma khuyên cả buổi, bà cũng có chút suy tính, nhưng rất nhanh đã bỏ đi suy nghĩ này.

Nếu làm như vậy thật, mai sau Lâm gia cho Lâm Thừa Ngọc cưới thêm vợ, bà cũng không có lập trường gì để đứng lên phản đối.

“Không có là tốt rồi.

Chuyện cưới vợ lẽ này không chỉ làm gia đình ầm ĩ không yên, mà còn phá hỏng tập tục của Cố gia.”

Nhị lão thái gia đặt chén trà xuống rồi hỏi: “Đại tẩu, có chuyện gì mà lại làm phiền đến Tam thúc và Ngũ thúc vậy?

Cố lão phu nhân thở dài một hơi, nói: “Chờ Cố Hoà Bình tới, ta sẽ nói với các người.”

Không lâu sau Cố tam lão gia cũng đến, còn tam lão phu nhân Viên thị thì không xuất hiện.

Năm xưa, lúc Cố lão phu nhân vạch mặt với Viên thị, lão phu nhân đã để lại lời nói không cho phép bà ta vào nhà.

Những năm qua, cho dù có chuyện gì xảy ra thì lão phu nhân cũng không mời tam lão phu nhân đến.

“Đại tẩu…” Cố tam lão gia cũng không ngốc, hắn đã đoán được chuyện lần này có liên quan đến tiểu Viên thị.

Cố Tam lão gia vừa ngồi xuống, chợt nghe tiếng bà tử phía dưới bẩm báo: “Lão phu nhân, đại lão gia đã trở về.”

Cố lão phu nhân gật đầu: “Đi mời người của Viên gia đến.”

Lúc đầu, bà định chờ thêm hai ngày nữa sẽ giải quyết chuyện này, nhưng bây giờ bà lại không muốn chờ nữa.

Cố Hoà Bình nhìn thấy Tam thúc công và Ngũ thúc công thì bối rối không biết làm sao, trong lòng lại càng thêm lo lắng.

Viên lão phu nhân vừa nhìn thấy Cố lão phu nhân, lập tức cười giảng hoà, nói: “Bà thông gia, lần này là San Nương nhà ta làm sai, bà muốn đánh, muốn mắng gì cũng được, chỉ mong bà nhớ đến hai đứa nhỏ, tha thứ cho nó lần này.”

Cố lão phu nhân dựa vào ghế: “Ta cũng không dám có đứa con dâu như vậy.”

Vừa nói xong lời này, mặt người Viên gia đồng loạt biến sắc.

Hai vợ chồng Cố nhị gia và Mao thị liếc nhau một cái, không nghĩ rằng đại tẩu thật sự muốn từ tiểu Viên thị.

Viên lão gia không giữ được bình tĩnh nhất, hét lớn: “Chỉ vì San Nương đánh con bé nhà Lâm gia một cái, bà lại muốn bỏ nó.

Cái bà già này, bà cũng quá ác độc rồi.”

Viên lão phu nhân cũng không nhịn được, cất giọng nói: “Bà thông gia, San Nương đã sinh cho Cố gia một trai một gái, không có công lao cũng có khổ lao.

Bây giờ chỉ vì nó phạm chút sai lầm mà bà muốn hưu nó.

Đây là bà muốn ép nó đến đường cùng hả!”

Viên San Nương quỳ xuống đất, khóc đến nỗi nước mắt lã chã tuôn rơi: “Nương, cầu xin nương đừng kêu Hoà Bình bỏ con.

Nương, con biết lỗi rồi, sau này con nhất định sẽ thay đổi.

Nương, Phú Quý và Bảo Châu không thể không có mẹ được..."

Cố Hoà Bình cũng quỳ xuống trước mặt Cố lão phu nhân, cầu xin tha thứ: “Nương, niệm tình Phú Quý và Bảo Châu, cầu xin nương cho San Nương một cơ hội nữa!”

Suy cho cùng thì Mao thị cũng là phụ nữ, nhìn thấy Viên San Nương khóc đến thương tâm như thế, bắt đầu nổi lên lòng trắc ẩn: “Đại tẩu, chuyện cháu dâu đánh Thanh Thư thật sự là không đúng, nhưng cũng không nghiêm trọng đến mức phải kêu Hòa Bình hưu thê.

Đại tẩu, nếu chỉ vì chút chuyện này mà hưu thê, sau này liệu còn ai dám gả đến Cố gia nữa.” Nói như thế nào đây? Bà cảm thấy Cố lão phu nhân lần này có hơi chuyện bé xé ra to rồi.

Cho dù Viên San Nương có sai, cũng không ầm ĩ đến mức phải kêu con từ bỏ vợ, chuyện này cũng quá bá đạo rồi.

Dĩ nhiên, Cố lão phu nhân luôn làm việc rất bá đạo.

“Cái gì mà có chút chuyện này? Muội có biết không, Thanh Thư bị nó đánh đến mắc chứng đau đầu.”

Những ngày qua, mỗi lần Cố lão phu nhân thấy Thanh Thư ôm đầu, mặt đầy đau đớn, bà liền muốn bóp chết Viên San Nương.

Mao thị không nghĩ rằng chuyện này lại nghiêm trọng đến vậy, tuy nhiên bà vẫn nói: “Cho dù là như vậy cũng không thể ép Hoà Bình hưu thê được!”

Cố lão phu nhân cười nhạo: “Ta nói muốn hưu nó vì nó đánh Thanh Thư lúc nào?" Làm sao bà có thể để Thanh Thư bị cuốn vào trong chuyện này cho được.