Nhà Có Đô Đô

Chương 5: Thời kỳ ngủ chung

Cơm với thịt bò, rau dưa, Lỗi còn chưng hạt sen đường, Đô Đô ngồi trên băng ghế, nhìn dáng cậu nấu cơm. Dáng vẻ Lỗi đeo tạp dề, dáng vẻ bận rộn, không hề hung dữ, có chút giống mẹ, cũng có chút giống dì lúc trước chăm sóc Đô Đô, (càng giống Cảnh ba ba mới đúng, nhưng là khả năng liên tưởng của trẻ nhỏ tương đối trìu tượng). Đô Đô nhìn cậu, trong phòng bếp có hơi nóng, tiếng bếp lửa, tiếng nước sôi, tiếng túi bị xé mở, tiếng lò vi sóng tít tít…… Các loại tiếng động đan xen lẫn nhau, không khí phòng bếp lơ lửng một loại hơi thở ấm áp.

Đô Đô bỗng nhiên đứng dậy, tiến lên vòng hai tay ôm lấy đùi Cảnh Lỗi,

“Làm sao vậy?” Lỗi kinh ngạc hỏi, cậu không ghét Đô Đô ôm mình như vậy, ngược lại trong lòng có cảm giác mềm mại, có lẽ cậu cũng sinh ra tình thương của cha.

Đô Đô không nói gì, nhóc cũng căn bản không thể nói rõ là cái gì, chỉ là theo bản năng vùi mặt vào đùi anh hai. Cảnh Lỗi không nhúc nhích, trong chốc lát Đô Đô mới ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt trẻ thơ, ngập nước, trong suốt, Cảnh Lỗi cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác mềm mại ấm áp chưa từng có.

Cơm chiều, trên bàn cơm thật dài, Cảnh Lỗi uống một bát hạt sen đường, có hơi ngọt, cậu chỉ uống một bát. Đô Đô lại uống hết cả ba bát nhỏ, uống đến nỗi sau ót túa mồ hôi, cả người cũng ướt đẫm, chép cái miệng nhỏ, cầm bát đòi uống nữa. Cảnh Lỗi cau mày lại múc cho nhóc thêm một bát, đừng tưởng rằng cậu không biết, canh ngọt như vậy, làm cơn nghiện của con sâu hảo ngọt kia lại tái phát. Cảnh Lỗi đổ hết phần còn lại vào bát của mình,

“Được rồi, mỗi người một chén, đều phải uống hết, không được đòi nữa.” Nói xong, còn đưa đáy nồi sạch sẽ cho Đô Đô xem. Cậu quá lo lắng rồi, Đô Đô rõ ràng không thấy hứng thú với đáy nồi lắm, nhóc ăn trong bát, chứ không ăn trong nồi, tầm nhìn thực nông cạn mà.

Mãi cho đến khi uống hết trong bát, mới biết lúc này thật sự không còn nữa mà uống. Đô Đô đành phải ưỡn cái bụng nhỏ căng tròn, mắt mở to đen láy, mất mát mà yên lặng nhìn anh hai uống, còn chậc chậc đầu lưỡi hồng, vẫn không nhúc nhích ngây ngốc nhìn… bát của Lỗi. Cảnh Lỗi không khỏi có chút dở khóc dở cười.

Lông của vịt con đã khô, đang ủ rũ gục trong cái giỏ, không biết là mệt, hay là kinh hách quá độ. Cảnh Lỗi đệm dưới đáy giỏ một tầng giấy mềm, cầm một ít gạo bón cho nó, lại đặt một cái đĩa nhỏ đổ đầy nước đặt bên trong.

Cảnh Lỗi rửa xong bát, thu dọn xong phòng bếp, sau đó dọn dẹp một chút phòng khách, cho cá ăn, rồi ngồi xuống ghế sô pha đọc một quyển sách ‘Lịch sử kiến trúc phương tây’ thật dày. (Vốn Đô Đô cũng thích cho cá ăn, nhưng nếu để nhóc làm, thì cứ việc chờ sáng hôm sau vớt xác cá thôi.)

Trong phòng khách, cậu cũng chỉ tùy tiện mặc một cái quần đùi cùng áo may ô ở nhà, thân hình cao lớn dựa vào sô pha, làn da màu đồng khỏe mạnh, cơ thể với những đường cong cường tráng nam tính, cái mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt rõ ràng tuấn tú. Là một mỹ nam tử cũng là một người lạnh lùng.

Quần áo lúc nãy uống canh lại làm ướt, Đô Đô chỉ mặc một cái quần đùi, có in hình đầu chú lợn, thân thể trắng trẻo mập mạp phì phì đứng đó, bụng nhỏ phình to, ưỡn về phía trước, là một cậu nhóc mập mạp cũng là một quả cầu. Đương nhiên là một quả cầu vô cùng xinh đẹp.

Lúc này quả cầu nhỏ đang lắc lắc cái mông nói chuyện với vịt con, bởi vì Cảnh Lỗi vừa rồi đã chính thức tuyên bố, không cho phép nhóc được chạm vào vịt con, chỉ có thể nhìn không thể sờ.

“Vịt con, anh là mẹ, anh là mẹ! Gọi mẹ Đô Đô……”

Một bên a a ô ô nói chuyện, một bên không ngừng vẫy cái tay mập mập, xoay xoay.

Cảnh Lỗi mặt tỏa khói đen, không nói đến vấn đề giới tính, vấn đề đàn ông sinh con, trong đó còn có vấn đề chủng loại sinh vật cùng với vấn đề ngôn ngữ động vật, Đô Đô một câu nói sai, lĩnh vực liên quan quá nhiều đi. Đương nhiên cậu sẽ không ửa sai Đô Đô, trẻ con đều có quyền nói không cố kị, hơn nữa có giải thích Đô Đô cũng không hiểu.

“…… Đó là anh hai, đó là anh hai! Anh hai đọc sách……” Giọng nói búp bê ngọng ngịu của Đô Đô lại truyền đến, Cảnh Lỗi khói đen thăng thêm, bỏ đi, trẻ con đều có quyền nói lăng linh tinh, nhịn!

Vịt con lông nhung vàng, thật đáng yêu, thật muốn sờ. Đô Đô đảo mắt liếc sang bên cạnh, Cảnh Lỗi đang đưa lưng về phía nhóc, cánh tay mập mạp nhịn không được đưa về phía vịt con. Nhưng mà vịt con rõ ràng không chịu thua, vừa mới sờ đến, cái miệng dẹt lại cạc cạc kêu lên. Đô Đô vội vàng rụt tay lại, giấu phía sau lưng, giả vờ không có chuyện gì. Sau đó đảo mắt to lo lắng liếc về phía anh hai. Cảnh Lỗi nghe thấy tiếng cũng quay đầu nhìn nhóc, ánh mắt đã sớm nhìn thấy được mánh khóe của Đô Đô, nhưng vẫn chưa nói gì, nhìn thấy Đô Đô rụt tay về, cậu cũng quay đầu tiếp tục đọc tập tài liệu dày cộp. Cả tối hai người cũng bình an vô sự trôi qua.

Giờ ngủ đã tới, Đô Đô không muốn tắm rửa, Cảnh Lỗi thủ hạ lưu tình, chỉ giám sát nhóc đánh răng, nhìn Đô Đô đi vào phòng, theo dõi nhóc nằm lên giường, đắp kín chăn, tắt hết đèn.

Cảnh Lỗi trở lại phòng, gọi một cú điện thoại cho ba, tín hiệu ở biển không tốt, chưa nói được mấy câu đã mất tín hiệu, nghe được giọng ba thực hưng phấn vui vẻ, xem ra hai người nghỉ ngơi không tồi. Một lát sau, nghe thấy ngoài cửa có tiếng động kỳ quái, có chút lo lắng. Phòng của Đô Đô bên cạnh phòng ba mẹ, phòng Cảnh Lỗi ở ngoài cùng, cách đó không xa chính là cầu thang xuống phòng khách. Thính lực của Cảnh Lỗi luôn rất tốt, phản ứng cũng là hạng nhất.

Mặc dù là ban đêm, toàn bộ ngôi nhà vẫn bao phủ một tầng ánh sáng vàng dịu dàng. Tô San cho rằng không nên để căn nhà tối đen, cho nên mỗi đêm tất cả đèn ngủ đều bật, Cảnh Lỗi tựa hồ cũng hiểu được suy nghĩ của dì Tô.

Mà lúc này, ngay dưới ánh đèn vàng mờ ảo này, trên hành lang, Đô Đô giẫm lên đép lê, thân hình nho nhỏ đứng đó, ngực trần phì phì chỉ mặc cái quần đùi hoa, hai tay nhỏ bé đang cầm một thứ, đôi mắt đen vừa nhìn thấy Cảnh Lỗi, hoảng sợ, thứ trong tay lạch cạch rơi xuống sàn. Lúc vịt con ở trong tay Đô Đô, nhóc sợ nó kêu ra tiếng, một cánh tay còn bịt chặt miệng vịt von, vịt con thiếu chút nữa tắc thở, hiện giờ rơi xuống đất, còn thiếu chút nữa là ngã chấn thương sọ não. Vịt con tập tễnh đứng lên, cạc cạc kêu, tuy rằng suy yếu, lại tràn ngập ai oán, vỗ vô đôi cánh không bay được, như thể âm thầm lên án……

Cảnh Lỗi chỉ mặc một cái quần ngủ rộng thùng thình, cởi trần, thân hình cao lớn đứng ở cửa, không nói một tiếng nhìn chằm chằm Đô Đô, cái này đủ rồi! Bị bắt tại trận Đô Đô, chui xuống đất cũng không được, thân hình mập mạp chỉ hận không thể thu nhỏ bằng thể tích vịt con, hai cánh tay vừa phạm tội, đặt đâu cũng không thích hợp, hai mắt đen tuyền đảo quanh, đôi chân béo một giây trước là hình chữ X, giây tiếp theo thành hình chữ O, ở lại cũng không được, chuồn đi cũng không xong, cái đầu to của Đô Đô, cái ót phình, tuy rằng không nhỏ, nhưng mà chỗ chính giữa dùng để đỡ lấy còn chưa hoàn thiện, tạm thời ngắn ngủn. Trầm mặc n giây, sau đó miệng ừ ừ thân hình mập mạp xê dịch, xem bộ dáng là muốn chạy về phía phòng mình, vịt con cũng không cần, nghĩ xong liền làm. Lại bị Cảnh Lỗi chặn ngang ôm lấy eo, trong trường hợp Đô Đô béo còn eo.

……

Vịt con nằm trong cái giỏ cạc cạc kêu hai tiếng, liền an tĩnh lại, chậm rãi ngủ say, trong phòng khách im ắng.

Đô Đô nằm trên giường anh hai, chẳng ngủ được chút nào. Lấy hiểu biết của Cảnh Lỗi với Đô Đô, không cần đoán, nếu cậu không áp dụng biện pháp, sáng mai không phải vịt con ngủ trên giường Đô Đô, thì là Đô Đô nằm trên thảm bên cạnh vịt con. Đô Đô tuy nhỏ tuổi tính tình lại cố chấp, còn thích chơi đêm, buổi tối để nhóc ngủ một mình không biết còn làm trò gì nữa.

“Ngủ!” Nếu như có thể dưới ánh mắt anh hai nhảy xuống giường chuồn ra khỏi phòng, Đô Đô liền thực thành siêu nhân rồi.

Không cam lòng cũng tốt, không tình nguyện cũng tốt, Đô Đô béo nằm trên giường anh hai, lúc thì đếm đầu ngón tay, lúc thì ôm chân, trong bóng tối, đôi mắt to đen nháy nháy, đảo đảo, rốt cuộc chậm rãi khép lại. Cảnh Lỗi lẳng lặng nhìn nhóc ngủ say, cũng yên tâm ngủ.

…… Buổi tối, lại xảy ra chuyện, canh hạt sen uống nhiều quá… Đô Đô đái dầm…

Chút nước tiểu này của Đô Đô dùng để vẽ bản đồ cả nước cũng không hết, một khu dân cư trung bình đâu có là gì.

Buổi sáng Cảnh Lỗi cũng không nói gì, vẻ mặt cũng không có biểu hiện nào, nhưng thật ra Đô Đô giống như hiểu được, khuôn mặt nhỏ nhắn mơ hồ buồn ngủ tỉnh táo lại sau xấu hổ đến đỏ hồng. Đô Đô vẫn là rất có thẹn thùng, thân hình mập mạp còn nỗ lực nằm nguyên ở nơi bị nước tiểu ướt không đứng dậy, nghĩ muốn che giấu tình hình. Cảnh Lỗi ôm lấy Đô Đô, thay hết toàn bộ ra giường, ném vào chậu giặt quần áo, lại tắm sạch sẽ cho Đô Đô, thay quần áo.

Quần đùi của Đô Đô quá nhỏ, Cảnh Lỗi phải giặt tay.

Tay Cảnh Lỗi rất lớn, có thể vẽ lên bản thiết kế kiến trúc tinh tế nhất, có thể một quyền đánh bại người xấu, có thể bắt gọc quả bóng hung hiểm nhất, có thể làm ra những món ăn ngon……

Giặt quần đùi, đúng là giết gà dùng dao mổ trâu mà thôi.

Không có Đô Đô quấy rầy, vịt con ngày hôm qua ngủ rất ngon, sáng sớm vừa kêu vừa vỗ cánh, vui sướng vô cùng, tinh thần hưng phấn cạc cạc kêu,

Ăn rất nhiều thứ, uống rất nhiều nước, đem cái đệm lót dưới đáy giỏ toàn bộ ướt sũng nước tiểu.

“Xấu hổ, xấu hổ!” Đô Đô mặc quần đùi màu lam, nhìn vịt con, bàn tay béo trắng bụm mặt, cũng không biết là đang nói ai nữa.

Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, phía trên thảm cỏ xanh, ra giường của Cảnh Lỗi, quần đùi của Đô Đô, tung bay đón gió.

Xen vào một vụ án oan: Cái chết của thỏ con.

Ngày Tết, Cảnh ba ba mua cho Đô Đô một con thỏ con, lông xù, đôi mắt hồng hồng, hai chòm râu nhỏ bên miệng run run, cực kỳ đáng yêu. Đô Đô thích vô cùng, quàng hai tay ôm, hồi lâu vẫn luyến tiếc buông ra. Mẹ Tô cùng Cảnh ba ba dỗ thế nào cũng không buông, Cảnh Lỗi không nói hai lời, tiến lên đoạt lấy con thỏ, bỏ vào ***g sắt.

Đến buổi tối, tất cả mọi người đang ngủ, Đô Đô liền trộm mở ***g sắt, ôm thỏ con vào giường chơi, sau đó Đô Đô ngủ, thỏ con cũng ngủ.

Ngày hôm sau, trên giường nhỏ, Đô Đô tỉnh, thỏ con đã chết, bị Đô Đô béo đè chết, chết không nhắm mắt.

Cho nên, bất cứ con vật nào được Đô Đô thích, hầu hết đều sống không lâu, anh hai đây là đang giúp nhóc giảm bớt giết chóc, lần này vịt con may mắn tránh thoát một kiếp. Thật đáng mừng.