"Ô, đây không phải là Lý tướng quân sao? Vận khí tốt như vậy chúng ta lại có thể gặp nhau." Một đạo thanh âm ưu nhã đột nhiên từ phía trước truyền tới, Điệp Y nghiêng đầu tránh bóng lưng phía trước che tầm mắt của nàng mà nhìn, chỉ thấy bên đường lớn phía trước có hai người nhàn nhã ngồi, người vừa mới mở miệng chính là người nàng tương đối quen thuộc, Cổ Ly.

Vị tướng quân áp giải bọn Cổ Hạo Nhiên đó liền ra hiệu cho đội nhân mã áp sát vào nhau, muốn ngăn cản xe ngựa phía sau, ai ngờ Băng Kỳ bên cạnh Điệp Y đột nhiên cao giọng nói: "Tiểu nhân Băng Kỳ tham kiến Thu Hoành Quân, Thu Hoành Quân người là tới đón các vị thiếu gia sao?"

Cổ Ly phía trước sắc mặt kinh ngạc đứng dậy đi về phía đám người ngạc nhiên nói: "Ấy, sao là các ngươi?"

Băng Kỳ nhảy xuống xe gạt qua đám nhân mã phía trước đi về hướng Cổ Ly hành một lễ sau đó nói: "Chúng tôi đồng ý tới phủ Hữu tướng làm khách, Lý tướng quân đang hộ tống chúng tôi, tránh để chúng tôi bị người khác quấy rầy."

Cổ Ly liền cười nói: "Xem ra tiểu lục quen biết thật rộng rãi, Hữu tướng đại nhân cũng là bạn của hắn, lại còn để Lý tướng quân đích thân tới hộ tống, tiểu lục thật có thể diện, hờ hờ, Vân tướng, xem ra thể diện của tiểu lục nhà ta còn lớn hơn ngươi và ta a?"

Vị nam tử trung niên nãy giờ đứng bên cạnh Cổ Ly nhàn nhạt cười nói: "Thật sự, ta cũng chưa từng được Hữu tướng đích thân phái người tới đón từ xa." Vừa nói vừa liếc mắt không tức giận mà có uy quét mắt nhìn Lý tướng quân, trong mắt đầy sự uy nghiêm.

Vị Lý tướng quân nãy giờ không một lời kháng cự quét mắt nhìn hai người, dừng ngựa bước xuống hành một lễ với vị Vân tướng đó: "Lý Nhai tham kiến Tả tướng, tham kiến Thu Hoành Quân."

Vị Vân tướng đó nhàn nhạt vẫy tay nói: "Miễn lễ."

Cổ Ly vừa chậm rãi vòng qua đám nhân mã cản trở hắn, đi tới phía trước xe ngựa bọn Cổ Hạo Nhiên đang ở đó, Cổ Hạo Nhiên đang nằm trong vòng ôm của Điệp Y đang dựa vào vai nàng, trong mắt đều là thần sắc kích động, trên mặt cố gắng hướng Cổ Ly mỉm cười nói: "Tiểu thúc, không ngờ được gặp ở đây." Một câu nói vân đạm phong khinh như vậy, đằng sau lại không biết đã có bao nhiêu cố gắng, chịu bao nhiêu khổ sở.

Trong mắt Cổ Ly lộ ra thần sắc lo lắng, miệng lại kinh hô lên: "Chuyện này là thế nào? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Sao ngươi lại thành ra dạng này? Tiểu lục, mau nói cho tiểu thúc." Liền vội vàng chạy về phía Cổ Hạo Nhiên.

Điệp Y vội vàng đưa tay ngăn thân hình Cổ Ly đang bổ nhào tới, lúc hai người giao nhau, Điệp Y trong nháy mắt cảm giác được trong tay Cổ Ly như nhét vào tay nàng thứ gì đó, trong lòng Điệp Y nhất thời vui mừng, Cổ Ly vào lúc này có thể đưa cho nàng thứ gì được chứ, chắc chắn là thuốc giải, chắc chắn là vậy. Nhưng sắc mặt không thay đổi trực tiếp để vào tay áo, vừa duy trì thanh âm bình thường, nhạt giọng nói: "Đừng chạm vào chàng, trên người đau."

Cổ Ly vội vàng đứng vững thân hình vẻ mặt lo lắng nhẹ nhàng vuốt ve gò má Cổ Hạo Nhiên, quay lưng về phía mọi người trong mắt là sự đau đớn không che đậy được, khẽ giọng nói: "Tiểu lục, đau không?"

Cổ Hạo Nhiên cố nặn ra một nụ cười nói: "Không sao tiểu thúc, chẳng qua trên đường gặp phải chút ám kế mà thôi, không chết được, có tiểu thúc ở đây còn ai có thể lấy được mạng của bọn ta, tiểu thúc, người nói có phải không?"

Cổ Ly liền cao giọng nói: "Điều đó là đương nhiên, có tiểu thúc đây còn ai dám động tới điệt nhi của ta, ta nhất định sẽ liều mạng với hắn." Nói xong mau chóng xoay người hướng về phía Vân tướng theo bên cạnh nói: "Vân tướng, xem ra trong biên giới Ảnh Thúc các người cũng quá không an toàn rồi, người của Cổ gia ta mà còn có người dám động vào, có phải là quá không đem người trong hoàng thất của Thánh Thiên ta để vào mắt không? Quá không xem Thu Hoành Quân ta để vào mắt."

Vân tướng khẽ gật đầu nói: "Thu Hoành Quân yên tâm, bổn tướng đã hạ lệnh điều tra toàn mặt, nếu điều tra ra ai làm, nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc."

Cổ Ly sau đó vẻ mặt phẫn nộ gật đầu, rồi lại quay đầu nhìn sang Điệp Y nói: "Huynh trưởng bọn họ đâu? Ta nhớ các ngươi cùng nhau đi du ngoạn mà."

Điệp Y nghiêng đầu chỉ vào trong xe ngựa phía sau, Cổ Ly liền không nói hai lời nhảy lên trên, rèm cửa vừa vén lên Mộng Tầm và Mộng Tâm cùng lúc nhào vào lòng hắn, Cổ Ly nhìn đám người Cổ gia hôn mê bất tỉnh, trong lòng ôm hai đứa cháu nội khóc không ngừng, sự phẫn nộ đau thương đó đến cả bọn Cổ Hạo Nhiên ngồi bên ngoài xe ngựa đều có thể cảm nhận được.

Bên ngoài xe ngựa Lý tướng quân luôn im lặng ra hiệu cho người bên cạnh trở về báo tin, nhưng bị Vân tướng nãy giờ luôn chú ý tới hắn phát hiện được, sau đó nhàn nhạt nói: "Người nhà của Thu Hoành Quân này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ở Ảnh Thúc của chúng ta lại xảy ra chuyện như vậy, kêu chúng ta làm sao ăn nói với vương thất Thánh Thiên đây, qua đây, các ngươi nói rõ cho ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Nhà Cổ Chấn nói thế nào cũng là nơi xuất thân của Cổ Ly, thế nào đi nữa cũng có thể tính là quốc cữu, còn không nói Cổ Ly là nam phi tử địa vị cao nhất, là người được sủng ái nhất, lời này của Vân tướng không sai chút nào.

Vị Lý tướng quân đó thấy Vân tướng coi trọng vậy, sau đó cung kính nói: "Người nhà của Thu Hoành Quân rốt cuộc xảy ra chuyện gì ti chức không biết, ti chức chỉ là vào lúc sớm hôm nay ngẫu nhiên gặp đám người Cổ gia trên đường, ti chức biết Hữu tướng đại nhân từ mấy năm trước rất yêu thích Cổ Hạo Nhiên kiều tử trong thiên hạ, lần này vừa khéo gặp họ, tự nhiên thịnh tình mời họ tới bái phỏng Hữu tướng, không ngờ có thể gặp Tả tướng và Thu Hoành Quân ở đây, không biết hai vị đại nhân muốn đi đâu? Có cần ti chức phái người hộ tống không?"

Lời này vừa cung kính vừa hào phóng, đem mọi chuyện chối bỏ sạch sẽ, ngẫu nhiên gặp không sai, càng không sai, những chuyện khác không phải bọn họ động thủ, cứ như bây giờ cũng không có nhân chứng vật chứng có thể chứng minh người này đang nói dối, Lý tướng quân đã liệu trước cứ cho là bọn Cổ Hạo Nhiên phản bác, cũng chỉ là lời nói vô căn cứ, nói không chừng còn có thể quay ngược lại cắn một cái nói họ bôi nhọ Hữu tướng, cho nên lời nói mới hiên ngang lẫm liệt như vậy, đúng mực vừa phải.

Cổ Ly đang trong xe ngựa xem xét thương thế của mọi người, vừa lén cho vài người dùng thuốc giải vừa nghe thấy lời này, liền từ trong xe ló đầu ra nói: "Đã như vậy bổn quân cũng nên đa tạ Lý tướng quân rồi, hôm nay thiệt thòi cho tướng quân phải hộ tống, nếu không còn không biết đã xảy ra chuyện gì."

Lý tướng quân vội vàng hành lễ nói: "Chút chuyện nhỏ này là bổn phận của ti chức, Thu Hoành Quân không cần nói đa tạ, ti chức gánh không nổi."

Cổ Ly gật đầu sau đó quét mắt nhìn Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên quay qua Vân tướng nói: "Vân tướng, hôm nay xem ra chúng ta không thể cùng nhau đi ngoại ô dạo chơi rồi, Cổ gia ta gặp phải nguy hiểm lớn như vậy, ta thật sự không còn tâm tình nữa, vẫn xin Vân tướng lượng thứ."

Vân tướng sau đó khẽ gật đầu vẻ mặt trầm trọng nói: "Không sao, đương nhiên người nhà là trên hết, ở trong Ảnh Thúc của ta mà xảy ra chuyện như vậy, bổn tướng cũng khó tránh khỏi mang tội, ta thấy chi bằng mau chóng hồi kinh tìm thái y điều trị, mọi người bị thương không nhẹ phải mau chóng trị liệu mới là trên hết."

Cổ Ly lập tức gật đầu nói: "Vân tướng nói cũng là ý của ta, tiểu lục, các ngươi đừng lo chúng ta mau chóng hồi kinh, Vân tướng nhất định sẽ tìm thái y tốt nhất để điều trị cho mọi người."

Cổ Hạo Nhiên liền phối hợp nói: "Như vậy Hạo Nhiên đa tạ Vân tướng trước, thứ cho Hạo Nhiên hiện tại vận động bất tiện không thể hành lễ, vẫn xin Vân tướng lượng thứ."

Vân tướng vội vàng chạy tới hai bước làm tư thế đỡ Cổ Hạo Nhiên sau đó nhẹ giọng nói: "Kiều tử thiên hạ khuynh thành tuyệt sắc trước đây, hôm nay là bổn tướng không lo liệu tốt. Khiến ngươi trở thành bộ dạng này, đây là do bổn tướng không đúng, làm sao còn có thể trách tội những thứ vô căn cứ này, mau đừng xem như người ngoài, cứ theo như giao tình trước đây của chúng ta được rồi."

Vị Tả tướng này khi đó là người cùng Cổ Hạo Nhiên qua lại với nhau về mối sinh ý của hoàng gia, cho nên cũng có không ít giao tình với Cổ Hạo Nhiên, lúc này thấy Cổ Hạo Nhiên vốn là người phong thần tuấn lãng lại rơi vào bước đường này, trong lòng cũng không khỏi đau xót, may mà mình và Cổ Ly tới nhanh, nhặt lại cái mạng của bọn họ.

Cổ Hạo Nhiên không cách nào gật đầu chỉ có thể mỉm cười nói: "Đã nói như vậy Vân tướng cũng đừng xem như người ngoài, vẫn là dạy bảo Cổ Hạo Nhiên ta là tốt rồi."

Cổ Ly thấy hai người đều khách khí, sau đó vội nói: "Các người trước hết vẫn là đừng khách khí có được không? Lập tức hồi kinh tìm thái y điều trị mới là việc chính." Thật ra Mặc Công này chỉ cần dùng chút thuốc giải thì liền không có vấn đề gì lớn nữa, chỉ là vì không muốn khiến người khác sinh nghi, bây giờ cũng không thể vạch trần Hữu tướng, cho nên mọi chuyện đều phải hành sự cẩn thận, có thể sớm chút tới kinh thành thì càng tốt. Hữu tướng tuy có thế lực của Hữu tướng, nhưng Tả tướng càng có thế lực của Tả tướng, so với rơi vào tay Hữu tướng còn tốt hơn gấp ngàn vạn lần.

Vân tướng gật đầu khẽ vỗ tay, từ trong rừng cây hai bên đường liền xuất hiện cả đại đội nhân mã, những người này xem ra không ít hơn so với người Lý tướng quân mang theo, hai phe nhân mã lúc này đều lặng như tờ đứng yên tại chỗ, đến cả tiếng ngựa hí cũng không có.

Cổ Ly không nói gì, trực tiếp đưa tay cắt đứt dây thừng kéo xe ngựa của bọn Cổ Hạo Nhiên, hoàn toàn như không nhìn thấy sự tồn tại của những thứ này, đích thân cầm lái chạy về phía đoàn người Vân tướng mang tới.

Xe ngựa chạy được hai bước, đám binh sĩ nãy giờ luôn cản phía trước bọn Cổ Hạo Nhiên đều đưa mắt đợi chỉ thị của Lý tướng quân, một bước cũng không lùi đứng yên tại chỗ, Vân tướng thấy vậy hừ lạnh một tiếng đôi mắt như tia điện nhìn sang Lý Nhai nói: "Lý Nhai, sao dám cản đường ta?"

Lý tướng quân nãy giờ luôn bị mấy người họ phớt lờ lúc này mới nói: "Tả tướng đại nhân, Lý Nhai sao dám giành đường với Tả tướng đại nhân chứ, nhưng mà, hai vị đại nhân, ti chức từ sau khi gặp được Cổ tiểu đương gia, thì đã trực tiếp truyền tin tức cho Hữu tướng ở kinh thành rồi, muốn để Hữu tướng đại nhân vui mừng trước, mà Hữu tướng đại nhân cũng mới truyền lời nói muốn mở yến tiệc chiêu đãi Cổ tiểu đương gia, còn bộ dạng Cổ tiểu đương gia như thế này ti chức sau khi bẩm báo với Hữu tướng đại nhân, đại nhân đã lấy thuốc giải độc trân quý nhất trong phủ dùng bồ câu truyền tới đây, mới giúp bọn người Cổ tiểu đương gia giảm bớt đau đớn, nếu cứ như vậy để Cổ tiểu đương gia theo Tả tướng đại nhân rời khỏi, ti chức trở về biết ăn nói thế nào? Há không phải đã phụ tấm lòng của Hữu tướng đại nhân rồi."

Dừng một lúc Lý Nhai lại nói: "Tả tướng đại nhân, Thu Hoành Quân, tâm trạng nôn nóng muốn cứu người của hai vị ti chức tuyệt đối hiểu, ti chức và Hữu tướng đại nhân cũng nghĩ như vậy, Hữu tướng đại nhân sau khi nhận được truyền tin của ti chức, đã lập tức tìm thái y tốt nhất tới tướng phủ rồi, ti chức tin rằng ti chức hộ tống bọn người Cổ đương gia về kinh thành, nhất định có thể trong thời gian ngắn nhất cho họ sự điều trị tốt nhất, Thu Hoành Quân nếu không yên tâm về người nhà, đương nhiên có thể cùng đường với chúng tôi, chúng ta xuyên đêm tới kinh thành, nhất định sẽ để bọn người Cổ đương gia điều trị tốt nhất."

Trong lòng Cổ Ly và Vân tướng đều là người sáng suốt, Lý Nhai này không muốn thả người, phải biết lần này một khi buông tay lần sau muốn từ tay họ lấy người đi, vậy thì không phải là việc dễ dàng như vậy rồi, mà bây giờ lực lượng của hai phe ngang nhau, một bên là Hữu tướng một bên là Tả tướng, hai bên đều không muốn trở mặt với nhau, nếu cố mang người đi Lý Nhai cũng không dám làm gì, thể diện vấn đề này có thể không cho hắn, nhưng lại không thể không để cho Hữu tướng, sau đó Vân tướng và Cổ Ly đưa mắt nhìn nhau cùng lúc chau mày.

Lý Nhai đương nhiên biết suy nghĩ của hai người, Tả tướng, Hữu tướng, Ảnh Thúc vương triều hai bên mỗi bên làm nhiệm vụ ở một vùng trời, minh tranh ám đấu thế nào đi nữa chẳng qua chỉ là hành động mà thôi, nếu thật sự trở mặt đấu với nhau, vậy thì không phải chỉ một hai nhân vật nhỏ có thể tới sắp xếp ổn thỏa rồi, chuyện trên triều đường, kinh doanh nhiều năm như vậy, há có thể vì một người có chút giao tình mà nhảy xuống nước, Tả tướng hắn chỉ cần tính tới điểm này, mọi chuyện đều vẫn ổn.

Cổ Hạo Nhiên cũng là người cực tinh thông về phương diện này, trong lòng tính toán một chút thì hiểu rõ mười mươi, sau đó liền ho liên tục, quay sang Cổ Ly nói ngắt quãng: "Tiểu thúc, con có phải là.. không xong rồi không? Con cảm thấy toàn thân đều đau dường như không còn là con nữa, tiểu thúc, có phải con không còn sống.. được bao lâu nữa không? Ưm.. tiểu thúc, Hạo Nhiên rất nhớ người.. khụ khụ.."

Cổ Ly thấy Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt trắng bệch khác thường, trong tim liền nhói lại, vội nói: "Tiểu lục, đừng lo lắng, tiểu thúc sẽ cứu ngươi, ngươi cố lên, sẽ không việc gì sẽ không việc gì, có tiểu thúc ở đây." Cổ Ly biết độc tính của Mặc công này, e là Cổ Hạo Nhiên đã đau tới không cầm cự nổi nữa, đôi mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên bất giác đỏ cả lên, đôi tay muốn siết chặt Cổ Hạo Nhiên nhưng lại sợ làm hắn đau, cố không buông tay, cứ như vậy cứng đờ giữa không trung.

Điệp Y nãy giờ không nói gì lúc này đột nhiên tức giận nói: "Làm khách lúc nào mà không được, bây giờ người cũng đã thành ra dạng này rồi, còn tranh với chẳng giành, nếu trượng phu ta chết, các ngươi một Tả tướng một Hữu tướng có thể bồi thường cho ta không? Mau lên, thời gian không đợi người, tiểu thúc, chúng ta đi." Nói xong, roi ngựa trong tay đột nhiên dùng sức vung lên xông qua đám binh sĩ phía trước. Vì những người này thấy Vân tướng tới đều xuống ngựa đứng dưới đất, một roi này của Điệp Y đã dùng hết sức, liền đánh cho đám người đang đứng trước mặt máu tươi chảy ra không nói, hơn thế nữa đem người phía trước cuộn lại ném vào trong đám người.

Băng Kỳ và Điệp Y cùng lúc ra tay, roi của hai người không chút lưu tình, trong nháy mắt quét sạch đám người cản trở phía trước, roi ngựa trong tay Điệp Y vút vào hư không mấy lần, bầy ngựa đang đứng ngay ngắn liền co vó chạy tán loạn, Băng Kỳ lập tức phối hợp quất một roi vào thân ngựa, xe ngựa liền xông về phía trước.

Lý Nhai đó mồm há mắt to nhìn động tác phối hợp ăn ý của Điệp Y và Băng Kỳ, từng nghe nói nữ nhân này lợi hại, lúc gặp mặt không cần làm gì thì đã thành phục rồi, cho rằng Đông Sở Quân quá khoa trương để biện minh cho thất bại của mình, không ngờ bất động là một bình hoa vô hại, một khi đã động thì chính là lưỡi kiếm đánh loạn cả bố cục, quả thật khiến người ta không đoán nổi.

Ba người bọn Điệp Y và Cổ Ly Băng Kỳ mau chóng cầm lái chạy trước, đằng sau Tả tướng quay sang Lý Nhai nhàn nhạt cười nói: "Làm thê tử lo lắng cho trượng phu điều này không đáng trách, tin rằng Lý tướng quân cũng sẽ không tức giận một nữ tử như vậy chứ, aizz, tình ý như vậy thật khiến người ta cảm động." Nói xong vỗ vỗ vai Lý Nhai, xoay người xoay người nhảy lên con ngựa vừa được thuộc hạ dắt tới bên cạnh, đuổi theo bọn Cổ Ly.

Lý Nhai đằng sau giận dữ nghiến răng nghiến lợi, đây là ý gì? Cổ Ly mang theo người Cổ gia đi rồi, không theo Tả tướng cũng không theo họ, đuổi theo, vậy thì nói rõ là đối với bọn họ có ý đồ, bên cạnh còn có Tả tướng nhìn chằm chằm như hổ đói đang đợi, đợi họ có hành động gì thì chợp ngay chứng cứ, không đuổi làm sao cho qua được, miếng mồi béo bở đã ăn được một nửa rồi cứ như vậy mà vụt mất, trở về làm sao ăn nói với Hữu tướng.

Cổ Ly mang theo bọn Cổ Hạo Nhiên lúc này mới yên tâm, hai đêm trước gấp rút lộ trình tới kinh thành, không kịp nghỉ ngơi thì đã dùng hết thủ đoạn, tam công chúa không hiểu sao lại yêu cầu lấy thuốc giải, cùng lúc mời được Tả tướng giúp đỡ dưới tình hình đó lại quay đầu chạy về tuyến đường bọn Cổ Hạo Nhiên đi, chỉ sợ mình tới muộn một bước, nhặt được không phải là người sống mà là những cỗ thi thể.

Lúc sớm thấy bồ câu truyền tin có dấu hiệu khác thường thì biết nhất định đã xảy ra chuyện, đã có chuyện vậy thì người vẫn chưa xảy ra chuyện gì, vừa lo lắng nhưng cùng lúc cũng thấy có chút yên tâm, sau đó được Tả tướng dẫn đường đi theo con đường nhỏ tới đón đầu bọn người Lý Nhai, một mặt vờ tạo ra cảnh đi du ngoạn ngoại ô, một mặt cùng bọn người Hữu tướng cứng chọi cứng, lại vừa giành mang người về, may mà mọi chuyện còn kịp, Cổ Ly lúc này thở dài thườn thượt một hơi.

"Tiểu lục, sao rồi? Mau đem thuốc giải dùng đi." Cổ Ly lúc này vừa nhẹ nhõm thở ra cả người đều trở nên mệt mỏi, mắt đầy tia máu quay đầu nhìn Cổ Hạo Nhiên.

Cổ Hạo Nhiên hơi đỏ mắt mỉm cười nói: "Điệp Y đã bón cho con rồi, tiểu thúc, con không sao, người không cần lo cho con, đúng rồi, Đông Sở Quân bên đó.."

Cổ Ly ngắt lời Cổ Hạo Nhiên, gật gật đầu sau đó nói: "Tiểu lục yên tâm ngủ tĩnh dưỡng một lúc, chúng ta đã thoát khỏi từ tay Hữu tướng và Đông Sở Quân, chuyến này tới kinh thành còn có Tả tướng hộ tống, mọi chuyện đều bình an, bây giờ ngươi đừng lo lắng về Hữu tướng và Đông Sở quân bên đó, ta sẽ đem những chuyện này giải quyết gọn gàng, chỉ cần các ngươi sớm ngày hồi phục đó mới là chuyện quan trong trước mắt."

Cổ Hạo Nhiên liền thấp giọng nói: "Con biết rồi, tiểu thúc." Vừa nói vừa liếc mắt nhìn sang Điệp Y mỉm cười nói: "Đợi ta tỉnh lại, nàng sẽ không thể bắt nạt ta như vậy được rồi, ta sẽ trả lại."

Điệp Y cúi đầu nhìn vào đôi mắt đang lưu chuyển của Cổ Hạo Nhiên, bất giác mỉm cười hôn vào khóe miệng hắn, nhướng mày nói: "Muốn bắt nạt ta, còn phải xem huynh có bản lĩnh đó không đã." Cổ Hạo Nhiên nhoẻn miệng cười, mọi tình cảm đều lặng lẽ không cần dùng lời nói.

Điệp Y nhẹ nhàng đặt Cổ Hạo Nhiên vào thùng xe, ngẩng đầu nhìn Cổ Ly nói: "Thật sự không có nguy hiểm?"

Cổ Ly vừa đỏ mắt cắn răng vuốt ve khuôn mặt bọn Cổ Chấn, vừa kiên định nói: "Không có, ta sẽ đảm bảo an toàn của mọi người, nếu không nắm chắc như vậy ta cũng sẽ không như vậy mà tới, Tả tướng, Hữu tướng, kiềm hãm lẫn nhau, nếu chỉ có một bên động thủ vậy thì nhất định là nguy hiểm, nếu hai người cùng giao chiến, họ sẽ thận trọng suy nghĩ tới mọi lợi ích, lợi ích Cổ gia mang lại có thể khiến Hữu tướng động lòng, cũng có thể khiến Tả tướng động lòng, duy chỉ có hoàng đế mới có thể giữ được mức cân bằng, ta sẽ không phạm phải sai lầm ngu xuẩn như Đông Sở Quân, ta có thể tới được, nhất định có đường lui, cho nên, ngươi yên tâm, tiểu lục bọn họ tuyệt đối không vấn đề."

Điệp Y nghe Cổ Ly nói như vậy sau đó thản nhiên gật đầu, quay đầu thấy Cổ Hạo Nhiên đang ngủ say, Điệp Y cúi đầu nhẹ hôn lên má hắn một cái, Cổ Ly để vào trong mắt mỉm cười nói: "Hắn sẽ khỏe lại thôi, thuốc giải này tuyệt đối không vấn đề, các người sẽ khỏe lại thôi."

Điệp Y ừm một tiếng sau đó nghiêng đầu nhìn về phía sau, trên đường chỉ có một chiếc xe ngựa, phía sau nữa không có gì cả.

Cổ Ly nhìn động tác của Điệp Y nhẹ giọng nói: "Bọn họ phân hai đường để hỗ trợ kiềm hãm, theo sát sẽ thể hiện dã tâm của họ, theo xa quá sợ chúng ta chạy mất, cho nên ở một nơi nhãn lực tuyệt đối không nhìn thấy hai phía người của họ, nhưng chỉ cần một khi có vấn đề thì trong thời gian sớm nhất sẽ xuất hiện trước mặt chúng ta, một miếng mồi béo bở như chúng ta, lần này được hai phe có thế lực nhất trong thiên hạ bảo vệ, so với vương thất Ảnh Thúc ra mặt còn an toàn hơn."

Điệp Y nghe Cổ Ly giải thích như vậy, sau đó lạnh mặt nhàn nhạt nói: "Bảo vệ tốt cho chàng, nếu xảy ra sai sót, ta sẽ đòi mạng ngươi." Nói xong, mau chóng nhảy xuống xe ngựa, cưỡi lên chú ngựa bên cạnh được chuẩn bị sẵn, quay đầu chạy như bay.

Cổ Ly vô cùng kinh ngạc nhìn Điệp Y chạy như bay mà đi, vào lúc này bỏ Cổ Hạo Nhiên mà đi là ý gì? Bất giác ló đầu ra nói với Băng Kỳ: "Điệp Y làm gì thế?"

Băng Kỳ vẻ mặt nghi hoặc nói: "Không biết."

Cổ Ly bất giác chau mày, quay đầu nhìn đám người Cổ Hạo Nhiên và Cổ Chấn đang ngủ say, cắn răng nói: "Nàng ta nhất định có việc phải làm, Băng Kỳ, động tác nhanh lên, đừng đợi hai nhà đạt được bất kỳ hiệp ước gì, chúng ta phải mau chóng tới kinh thành Ảnh Thúc, hoàng thất mới là cảng tránh gió tốt nhất cho chúng ta." Băng Kỳ hơi khựng lại một lúc, roi ngựa mau chóng vung lên lái xe nhanh như bay, Điệp Y không phân phó cho hắn làm bất kỳ chuyện gì khác, vậy thì bảo vệ bọn Cổ Hạo Nhiên là nhiệm vụ của hắn.

Tiếng giết chóc, binh khi va nhau, tiếng kêu thảm vang lên khắp trời, Điệp Y từ xa đã nghe thanh âm tàn khốc như vậy, bất giác giận dữ cắn răng, roi ngựa mau chóng quật vào thân ngựa, chạy về nơi phát ra những thanh âm này.

Máu tươi nhuộm đỏ cả mặt cỏ, ở một nơi trống trãi bên đường tiếng giết chóc ngày càng trong trẻo, trong chiến trường bên yếu đang dựa lưng vào nhau vây thành một vòng tròn, ngoan cường chống lại bên mạnh, chiếc xe ngựa bị họ vây ở chính giữa trên đó có hai người, hai người toàn thân là máu, vết thương chằn chịt trên người, nhưng lại cố gắng đứng cản ở rèm xe, không để bất cứ ai nhìn thấy tình hình bên trong.

"Liễu, có sao không?" Phong cầm đầu thấy Liễu bên cạnh trúng một đao, bất giác nghẹn giọng gào lên.

Liễu toàn thân là máu mềm nhũn xụi vai trái xuống, máu thuận theo đó chảy xuống, Liễu cắn chặt răng vung trường kiếm trong tay nói: "Không sao."

"Dựa gần một chút, tiết kiệm sức lực." Một đạo thanh âm bình tĩnh truyền tới, nhưng khiến Hành và mấy người còn lại phía sau đều nghe thấy càng áp sát vào nhau, vòng tròn bảo vệ quá lớn thì càng hao tốn sức lực, rút nhỏ chút có thể tiết kiệm sức được chút nào hay chút nấy, có thể tranh thủ chút thời gian cho thiếu gia bọn họ chính là cách nghĩ trước mắt của bọn họ.

"Minh Thanh, cẩn thận." Linh đột nhiên lớn tiếng gọi, chỉ thấy trường kiếm trong tay Minh Thanh bên cạnh hắn bị người tới công kích rơi xuống, cùng lúc bên cạnh một đao quang nhằm vào đầu hắn chém xuống, Linh đang lúc ứng phó đòn công kích tới, trơ mắt nhìn Minh Thanh đứng trước sinh tử, bản thân căn bản lại không thể thu tay giúp hắn.

Minh Thanh muốn nghiêng người tránh, nhưng cơ thể mất máu quá nhiều sớm đã không còn linh động, xoay một cái căn bản không tránh được lưỡi đao đó, trong lòng Minh Thanh liền căng thẳng trơ mắt nhìn một đao từ đỉnh đầu chém xuống, bing, một thanh âm va chạm trong trẻo đột nhiên vang lên trong tai mọi người, một đao nhằm vào đầu Minh Thanh liền lệch quỹ đạo, từ trên người Minh Thanh rơi xuống, đến cả cơ thể Minh Thanh cũng không chạm tới được.

Linh và Minh Thanh bất giác ngẩn ra, Hồng Tịnh đứng ở chỗ cao nhất nhìn thấy một người một ngựa từ phía xa xa chạy như bay tới, trong nháy mắt bất giác vui mừng tới bật khóc gào lên: "Chủ tử tới rồi, chủ tử tới rồi, tới rồi."

Tiếng vó ngựa trong trẻo vang lên, nhanh như chớp chạy về phía bọn họ, nghe thấy tiếng vui mừng của Hồng Tịnh, mấy người còn lại bọn Phong đều tung vó nhìn rõ, tư thế mạnh mẽ, dung nhan tuyệt mỹ đó, thân ảnh làm việc nghĩa không chùn bước đó trong lúc tuyệt vọng nhất lọt vào tầm mắt họ.

Minh Thanh mắt đỏ lên lớn tiếng nói: "Thiếu phu nhân tới rồi, liều thôi, bọn ta sẽ liều với bọn ngươi." Mấy người bọn Phong cũng cùng lúc nổi cuồng, đỏ mắt lớn tiếng gào lên đánh lại kẻ địch, Điệp Y chạy như bay tới không nói gì, cưỡi ngựa xông về đám địch nhân đang bao vây bọn Phong.

Khuôn mặt đau khổ của Cổ Hạo Nhiên, sự đau lòng và không nỡ đó, Điệp Y nhìn thấy khắc sâu trong lòng, đám người này cũng là một bộ phận của sinh mạng Cổ Hạo Nhiên, có họ sau này Cổ Hạo Nhiên mới không hối hận, Điệp Y cũng không hy vọng Cổ Hạo Nhiên sau này không còn nụ cười, cho nên nàng tới rồi.

Còn tiếp