Cơ thể quấn quýt, bầu không khí tươi hồng, không có gì khác, trong xe ngựa yên tĩnh vắng vẻ diễn ra cảnh xuân động lòng người nhất.
Những sợi tóc rối bời quấn vào nhau phủ đầy trên nệm xe, như tư thế quấn vào nhau không thể rời mang theo sắc hồng tươi thắm, ánh trăng xuyên qua cửa sổ rọi vào, cho cảnh xuân trong phòng càng thêm huyền ảo.
Cổ Hạo Nhiên mang theo tình cảm nồng nàn hôn lên từng tấc da thịt Điệp Y, mỗi cái hôn rơi xuống, da thịt của hai người tiếp xúc càng gần nhiệt độ nóng bóng càng tăng lên, cái nóng bỏng đó dường như thiêu hủy mỗi tấc da thịt hai người và bầu không khí xung quanh, cơ thể Điệp Y đã trở nên ửng hồng, dưới sự yêu của Cổ Hạo Nhiên toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Điệp Y, Điệp Y." Cổ Hạo Nhiên vừa thấp giọng hàm chứa thâm tình vô hạn gọi, vừa tách cơ thể Điệp Y ra hạ thấp cơ thể xuống, Điệp Y ôm chặt lấy sống lưng Cổ Hạo Nhiên, ngẩng đầu đón lấy đôi môi Cổ Hạo Nhiên, lấy nụ hôn lấp đi tiếng rên của Cổ Hạo Nhiên.
"Ừm.. a.. a.." Thanh âm đứt quãng trong sự vận động kịch liệt không cách nào kiềm chế mà buột miệng thoát ra, đôi tay Cổ Hạo Nhiên không ngừng du ngoạn trên cơ thể Điệp Y, niềm vui đó không phải chỉ là sự kết hợp của cơ thể, mà hơn thế nữa là sự gắn kết của trái tim.
"Điệp Y, ta yêu nàng, ta yêu nàng." Những từ ngữ không cách nào kiềm chế mà thoát ra từ miệng Cổ Hạo Nhiên, đó càng là sự kết hợp của tâm hồn.
"Ta biết." Không còn vẻ băng sương trước đây, lần đầu tiên lời nói của Điệp Y ngập tràn khí tức, nghe thấy tiếng thở gấp của Điệp Y, khiến Cổ Hạo Nhiên hưng phấn không cách nào kiềm chế, bất giác làm theo bản năng, mang theo tình yêu sâu sắc không gì sánh bằng mạnh mẽ xuyên qua tâm hồn và mọi thứ của Điệp Y.
Điệp Y cảm giác được tình ý của Cổ Hạo Nhiên, bất giác ngẩng đầu mạnh mẽ cắn vào vai Cổ Hạo Nhiên, cuộc vận động không ngừng đó khiến Điệp Y hoàn toàn không dùng được bao nhiêu sức, đôi tay Điệp Y bám chặt vào sống lưng Cổ Hạo Nhiên, miệng đặt từng dấu hôn lên cổ Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên cảm giác được vừa đau vừa nhột trên người, cảm giác không tên đó tràn đầy trong mỗi tế bào cơ thể, bất giác cúi đầu kéo lấy Điệp Y, nâng mặt nàng lên mạnh mẽ hôn một cái, chất dịch chưa kịp nuốt xuống thuận theo khóe miệng hai người từ từ chảy xuống, sau nụ hôn dài của Cổ Hạo Nhiên, đôi môi tách ra kéo theo một đường càng khiến cho khí tức trở nên tà mị.
Cổ Hạo Nhiên cúi đầu nhìn vào đôi mắt sung mãn của Điệp Y, đôi mắt đó sáng hơn bất cứ lúc nào, khiến người ta muốn chạm vào, Cổ Hạo Nhiên đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi Điệp Y, khàn giọng nói: "Điệp Y, nàng thật đẹp, đẹp tới khiến người ta không cách nào tự thoát khỏi, đẹp tới khiến người ta nguyện ý cả đời chìm đắm trong đó." Vừa nói vừa không cách nào kiềm chế ra sức đưa đẩy Điệp Y.
Điệp Y nhìn vào đôi mắt mang theo hơi nước của Cổ Hạo Nhiên, dung nhan đó vốn so với mình còn tuyệt sắc hơn, lúc này càng tản phát ra vẻ kinh thế mỹ lệ không cách nào nói nên lời, kiểu, kiểu tà mị đó, khiến người ta ngay cả trái tim cũng không thể là của chính mình nữa, nó khiến người ta nghẹt thở và yêu thích, giống như ngọn đuốc cháy rực đem nàng thiêu đốt thành tro bụi, Cổ Hạo Nhiên vào lúc này tự tin hơn bất kỳ lúc nào, cũng bá đạo hơn bất kỳ lúc nào, cánh tay vây chặt lấy mình, như lời tuyên thệ của hắn, nàng là của hắn, từ giây phút này nàng vĩnh viễn sẽ để lại vết tích sâu đậm cho hắn, suốt đời này là người của hắn.
"A, Điệp Y, Điệp Y, ừm.. ừm.." Trên người Điệp Y Cổ Hạo Nhiên đột nhiên ngẩng cao đầu mình, chiếc cổ xinh đẹp hoàn mỹ như thiên nga đang bay ra trước mắt Điệp Y, mồ hôi khắp người từng giọt từng giọt rơi trên người Điệp Y. "
Điệp Y cắn chặt vào cổ Cổ Hạo Nhiên một cái, bám chặt lấy cơ thể của hắn, cảm giác xa lạ đó khiến nàng rất bất an, chỉ có dán chặt vào Cổ Hạo Nhiên mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn, Cổ Hạo Nhiên cúi đầu thấy ánh mắt Điệp Y tràn đầy sự tùy thuộc vào mình, kích thích và thủ pháp điêu luyện vào giây phút này không làm được gì, bất giác cười sủng nịnh cúi đầu hôn lên đôi môi Điệp Y, biểu hiện là lõi đời nhưng thật sự vẫn chỉ là một người con gái chưa biết gì, cơ thể hai người quấn vào nhau âm thầm kể nên câu chuyện tuyệt vời.
Nửa buổi trời hai người đều không nói gì, chỉ là lặng lẽ hôn nhau, không bao lâu Điệp Y lại cảm giác được sự dị động trong cơ thể, bất giác nhướng mày nhìn Cổ Hạo Nhiên lúc này đang phong tình vạn chủng, đưa tay ôm chặt lấy đầu Cổ Hạo Nhiên, đột nhiên nhìn vào đôi mắt hắn cười tà mị, trong lúc Cổ Hạo Nhiên đang ngẩn ra Điệp Y đột nhiên dùng sức xoay người một cái đem Cổ Hạo Nhiên đè xuống dưới, Cổ Hạo Nhiên hơi ngẩn ra, Điệp Y một tay đặt lên đôi môi Cổ Hạo Nhiên, một tay chậm rãi vuốt ve cơ thể hắn, khóe miệng cười xán lạn, thấp giọng nói:" Đừng quên, ngươi là của ta. "Vừa nói đôi tay vừa mau chóng bắt lấy đôi tay Cổ Hạo Nhiên, một tay lấy tới sợi dây buộc đôi tay hắn cố định trên đầu, đôi mắt rất tà khí nhìn xuống hắn dựa theo phương thức của nàng bắt đầu động đậy.
Cổ Hạo Nhiên sau khi ngẩn ra rồi vùng vẫy một lúc, thấy Điệp Y cố định có chút chặt, cũng không lo Điệp Y sẽ làm ra loại chuyện quá đáng gì, bất giác dừng vùng vẫy, khóe miệng nở nụ cười diễm tuyệt chúng sinh, trầm giọng nói:" Ta là của nàng, nàng.. cũng là của ta "Nói xong cơ thể liền phối hợp với động tác của Điệp Y.
Điệp Y cúi xuống kích thích và hôn khóe miệng Cổ Hạo Nhiên, đầu lưỡi như gần như xa vẻ một vòng tròn lên đôi môi hắn, ngón tay linh hoạt kích thích Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên làm gì chịu qua sự kích thích như vậy, khoảng cách ban đầu càng trở nên kịch liệt, hận không thể ôm lấy Điệp Y ra sức yêu thương một trận, Điệp Y thấy vậy khóe miệng nhướng lên, vẫn không như ý nguyện Cổ Hạo Nhiên, ngược lại còn rời khỏi cơ thể Cổ Hạo Nhiên, khiến Cổ Hạo Nhiên kịch liệt vùng vẫy, đôi má đỏ ửng càng thêm dụ người.
Điệp Y áp chế động tác Cổ Hạo Nhiên, nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử Cổ Hạo Nhiên nói từng câu từng chữ:" Nhớ lấy mạng ngươi là của ta, cơ thể ngươi là của ta, mọi thứ của ngươi đều là của ta, ta vẫn câu nói đó, không có sự đồng ý của ta ngươi có muốn chết cũng không được, ta nói cho ngươi biết, những người khác trong Cổ gia ta sẽ xem sắc mặt của ngươi mà cứu, ngươi phân biệt rõ chủ yếu và thứ yếu cho ta, nếu ngươi dám vì họ mà từ bỏ, vậy thì dù ngươi có lên trời xuống địa ngục ta cũng sẽ cho ngươi phải hối hận với quyết định của ngươi, ta không phải là người có tình có nghĩa, ngươi có tin nếu ngươi chết bọn họ còn sống, ta sẽ để họ từng người một bồi táng theo ngươi, ngươi tốt nhất đừng cho rằng ta tùy tiện nói. "
Câu nói lúc đầu của Cổ Hạo Nhiên Điệp Y luôn lắng nghe và ghi vào trong lòng, lúc đầu không nói cũng không có nghĩa là nàng sẽ không tính sổ với Cổ Hạo Nhiên, vì những người khác trong Cổ gia mà từ bỏ sinh mạng của hắn, cách làm này không cần biết Cổ Hạo Nhiên vì cảm tình gì, nàng đều không cách nào chấp nhận, Cổ Hạo Nhiên vì nàng mà lo lắng sợ nàng thất thủ, nhưng không biết quan trọng nhất chỉ có hắn, những người khác có năng lực nàng sẽ cứu, không có năng lực nàng tuyệt đối sẽ không mạo hiểm, nếu vì tình cảnh này mà hắn bị tổn thương gì, vậy thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua kẻ đầu sỏ, mà những tên tòng phạm gián tiếp hại Cổ gia, nàng cũng tuyệt đối sẽ không để họ dễ chịu.
Trong lòng kinh ngạc, ngẩn ra thấy Điệp Y vô cùng nghiêm chỉnh, nàng không nói lời tức giận, cũng không tùy tiện nói, nàng rất nghiêm túc nói ra quyết định của nàng, người nhà trong mắt mình là một bộ phận không thể tách rời trong cuộc sống, không cách nào từ bỏ không cách nào phản bội, nhưng trong mắt người vô tâm vô tình như Điệp Y, nàng chỉ chú ý tới người nàng quan tâm, nàng đối tốt với những người khác trong Cổ gia, là vị họ là người nhà của hắn, nàng có thể cứu họ có thể giúp họ, nhưng sau khi người nàng quan tâm nhất mất đi, nàng cũng sẽ không lưu tình mà hủy đi mọi thứ, trong mắt nàng chỉ có hắn, trong cuộc sống của nàng mình đã cố xông vào được, cái giá có được trái tim lạnh lẽo nhất chính là chấp nhận một khi mất đi trái tim này sẽ điên cuồng báo thù.
Hốc mắt Cổ Hạo Nhiên đỏ lên nhìn Điệp Y ở phía trên, ngẩng đầu nhẹ hôn lên khóe môi Điệp Y, thấp giọng nói:" Điệp Y, họ là người nhà của ta cũng là người nhà của nàng, học cách yêu họ được không? Học cách chấp nhận họ được không? Như vậy trong lòng nàng mới không cô đơn, mới không hiu quạnh. "
Điệp Y cúi đầu xuống trừng mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên chậm rãi nói:" Trong tim ta vốn không tồn tại bất cứ người nào bất cứ việc gì, là ngươi cố xông vào, là ngươi muốn vẽ cho ta một sắc màu nồng đậm, để ta biết ta còn có thể tin một người là ngươi, thế giới này còn có người có thể để ta cảm thấy yên lòng, trái tim ta rất nhỏ chỉ có thể miễn cưỡng dung nạp sự tồn tại một người, những người và những chuyện khác ta không để vào nổi, ngươi nếu dám tùy tiện mang đi những thứ này, vậy thì ngươi đừng trách ta vô tình vô nghĩa.
Ta từ nhỏ đã không phải lớn lên trong môi trường gia đình, không có mấy cảm giác lung tung lộn xộn đó, tình thân là thứ gì ta không biết, ta chỉ biết ngươi nếu dám vì thứ này mà từ bỏ, vậy thì tất cả những thứ này đều sẽ bồi táng cùng ngươi, ta nói được làm được. "
Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y vân đạm phong khinh nói, nhưng ý nghĩa trong lời nói đó lại nồng đậm không cách nào nói nên lời, bất giác trong lòng trở nên run rẩy, trái tim con người nếu dung nạp quá nhiều quá nhiều thứ, tình yêu, tình thân, tình bằng hữu, sự nghiệp.. tất cả, tất cả những thứ tồn tại, bên trong này chỉ có thể phân nặng nhẹ nhưng không thể tách rời, nhưng trong lòng Điệp Y không có gì cả, chỉ có một mình hắn, hắn trong lòng Điệp Y là tất cả, hắn không còn Điệp Y liền không còn gì cả, điều này dạy hắn làm thế nào để kiềm chế? Dạy hắn làm thế nào từ bỏ nàng trong nhân thế này? Làm sao nỡ để nàng cô độc sống trên thế giới này?
" Điệp Y, Điệp Y, Điệp Y của ta, sao để ta bây giờ mới gặp được nàng? Quá ngắn rồi, quá ngắn rồi, ta không muốn rời khỏi, ta không muốn cùng nàng cách biệt, ta luôn muốn cùng nàng chung sống, sao vào lúc ta gặp được người ta yêu thương nhất và người thương yêu ta nhất trên đời, lại đối mặt với hoàn cảnh này, Điệp Y, ta không yên lòng về nàng được a. "Cổ Hạo Nhiên lại lần nữa nhịn không được, âm thầm uống nước mắt vào lòng, ngoài mặt luôn vờ như kiên cường, vào lúc này ầm ầm sụp đổ, nếu là trước đây hắn không sao cả, chết thì chết tóm lại không vướng bận gì, nhưng mà bây giờ, không muốn chết, hắn thật sự không muốn chết, hắn chết rồi Điệp Y phải làm sao a? Con người kiên cường đó sẽ không vì hắn mà sụp đổ, trí tuệ càng lạnh càng tuyệt tình càng không giống con người rồi, chỉ nghĩ tới bộ dạng của nàng trong lòng Cổ Hạo Nhiên đã bắt đầu đau.
Điệp Y nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt Cổ Hạo Nhiên, thấp giọng nhưng kiên định nói:" Tin ta, có ta ở đây, ta nhất định sẽ không để ngươi rời xa ta, cho nên ngươi phải kiên cường, ta nói lại lần cuối, bất kỳ lúc nào cũng không được từ bỏ, không thể từ bỏ, không vì ai khác, chỉ vì bản thân ngươi, còn sống mới có ý nghĩa. "Nói xong cúi đầu mạnh mẽ hôn lên môi Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên lúc này đã hiểu, Điệp Y không phải vì đời sau của nhà hắn mà làm ra chuyện xung động này, nàng là vì để mình biết hắn là của nàng, nàng cũng là của hắn, hắn phải có nghĩa vụ và trách nhiệm với nàng, không thể vì những mối quan hệ khác mà vứt bỏ nàng không lo, cũng cùng lúc để hắn biết muốn cùng nàng chung sống, vậy thì phải kiên trì tới cùng, cứ cho là tới đường cùng, phía trước không nhất định là không có đường.
Điệp Y là người thông minh, nhược điểm của con người, nàng bắt một cái là chuẩn, huống hồ là đối với Cổ Hạo Nhiên, những chuyện này đối với nàng không là gì cả, nhưng đối với Cổ Hạo Nhiên ý nghĩa lại không giống nhau, nếu để hắn kiên định với niềm tin của mình không quan tâm tới mọi thứ, vậy thì phải dùng thủ đoạn sắc bén nhất.
Điên cuồng, lúc này phải dùng từ điên cuồng để hình dung hai người hoàn toàn không sai, Cổ Hạo Nhiên vùng vẫy khỏi sự bó buộc của Điệp Y, một tay ôm chặt lấy Điệp Y, hai người cũng không để ý được những chuyện khác, trong ánh mắt hai người chỉ có đối phương, trong lòng cũng chỉ chứa nổi đối phương, tình yêu điên cuồng cuộn trào, thông qua cơ thể truyền đạt cho đối phương, hôn, cắn xé, giày vò, như đôi uyên ương chỉ có ngày nay không có ngày mai, dùng phương thức nguyên thủy nhất bày tỏ tình cảm sâu sắc nhất.
Thở gấp, Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y cũng không cố ý áp chế, cũng không quan tâm tới cái gì mà khống chế, trong màn đêm tĩnh mịch, tuy có tiếng vó ngựa, nhưng không thể che đậy được mọi thứ xảy ra trong xe ngựa, bọn Cổ Chấn trước là ngẩn ra, tiếp đó là đưa mắt nhìn nhau sau đó cùng lúc mang theo tình cảm không cách nào nói nên lời lắc đầu.
Phương lưu vân cắn răng hốc mắt hơi đỏ nhẹ giọng nói:" Con dâu tốt của ta. "
Mấy huynh đệ bọn Cổ Hạo Dương vừa được mang trên lưng ngựa chạy như bay, vừa thanh thản hít sâu một hơi, vào lúc mấu chốt mới thấy lòng người, vào giây phút này họ nghe được thấy được không phải là chuyện không cách nào để ngoài ánh sáng, mà là giây phút đẹp nhất nguyên thủy nhất giữa trời và đất, đó phải là tình cảm và tình ý như thế nào, mới vào lúc nguy nan nhất làm ra quyết định như vậy.
Vào giây phút đó cả nhà bị sa vào tay giặc mọi người không phải không sợ, không phải sợ chết mà là sợ Cổ gia từ đây không còn gì cả, mà vào giây phút này cảm xúc đó có lẽ có thể được bỏ xuống rồi, vì tình ý như vậy, hành động như vậy, có lẽ chỉ cần một mình Điệp Y còn sống trên cõi đời này, vậy thì Cổ gia có lẽ sẽ không bị diệt tuyệt rồi, sẽ có một người mới vì Cổ gia mà vượt lên tạo một khoảng trời.
Tiếng thở gấp trầm thấp, đứt quãng, dưới ánh trăng nói lên tình ý động lòng người nhất, mọi người Cổ gia khóe miệng đều mỉm cười, sự lo lắng bất an cuối cùng có thể bỏ xuống được rồi, Điệp Y sẽ tới cứu họ là một chuyện, sẽ như thế với Cổ Hạo Nhiên lại là một chuyện khác, từ giây phút này nàng thật sự trở thành một phần tử trong Cổ gia, con dâu của Cổ gia, là người một nhà cùng hội cùng thuyền chung một lòng với Cổ gia.
Nhưng họ đã quên mất, Điệp Y máu lạnh đó muốn cứu chỉ có một mình Cổ Hạo Nhiên, nếu Cổ Hạo Nhiên không việc gì đương nhiên mọi người đều không việc gì, nếu Cổ Hạo Nhiên xảy ra chuyện, vậy thì tất cả mọi người đều sẽ bồi táng cùng hắn, không biết khi họ biết rõ điểm này, là cười khổ hay là không nói nên lời, mọi thứ đều vì có Cổ Hạo Nhiên nên mới thay đổi, nhưng sự thay đổi này chỉ chạy theo hướng cực đoan, Cổ Hạo Nhiên còn thì có thể áp chế được Điệp Y, nếu hắn không còn, vậy thì người vô tình không biết sẽ làm ra chuyện vô tình thế nào.
Chạy như bay, chạy nhanh hết sức, thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, bọn Cổ Hạo Viễn Cổ Hạo Thanh mấy người trúng độc nặng đã hoàn toàn không cách nào tự đứng được, máu tươi thi thoảng lại chảy ra từ khóe môi, trên người cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu thối rửa, bọn Cổ Chấn tương đối nhẹ một chút thì bắt đầu thổ huyết, toàn thân vô lực chỉ có thể cả ngày nằm trong xe ngựa, còn hai người nhẹ nhất là Cổ Hạo Ảnh và Cổ Hạo Nhiên cũng đã không còn khí lực động đậy, mỗi ngày đều dựa vào vách xe tán chuyện với mọi người.
Điệp Y thu vào trong mắt, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng trong lòng bắt đầu lo lắng, hiện nay Thánh Thiên bên đó cũng đã liên lạc với Nguyệt đường, tất cả tình báo ngay trong phút đầu tiên đã xuyên qua Thánh Thiên bay thẳng tới Ảnh Thúc, tất cả người của Nguyệt đường đều điều tới đây, mỗi người một việc, ứng đối với kinh tế bạo loạn thì lo ứng đối, đối phó với đám người Sơn gia thì lo đối phó, làm tan rã thế lực của Đông Sở Quân thì lo làm tan rã, thế lực thẫm thấu vào Ảnh Thúc thì bắt đầu thẫm thấu, mọi thứ đều dưới sự chỉ huy của Điệp Y tiến hành có trật tự không rối loạn, bên ngoài nhìn sóng yên gió lặng, bên trong đã nổi sóng ba đào.
" Nguyệt chủ, tin tức mới nhất của Thánh Thiên. "
Điệp Y đón lấy tin tức Băng Kỳ đưa tới mau chóng quét mắt một cái sau đó, ánh mắt sáng lên lập tức căn dặn:" Xuyên Tâm cho biết Cổ Ly nói với hắn thuốc giải trên tay tam công chúa Ảnh Thúc. "Băng Kỳ vừa nghe đôi mắt cũng liền sáng rỡ, vội vàng trả lời.
Bức thư này là ông ngoại Cổ Hạo Nhiên mượn tay Nguyệt đường truyền tới, lão đầu tử khi biết cả nhà Cổ gia xảy ra chuyện lớn như vậy, lo lắng và khẩn trương không cần phải nói nhiều, lập tức phát động thủ hạ người trong võ lâm tìm tung tích của thuốc giải, kết quả lại tìm được tin tức có một lọ thuốc giải ở hoàng gia trong tay tam công chúa, điều này tránh để mọi người đi lung tung tìm kiếm, trực tiếp tìm đúng người hoặc có thể mau chóng dùng cách khác.
" Nguyệt chủ, Ảnh Thúc phân đường bên này truyền tin tới, Đông Sở Quân nửa ngày trước xuất hiện trên trấn khoảng hai mươi dặm về phía trước, chúng ta đuổi lên hay để bọn họ đuổi theo. "
Điệp Y khẽ thở dài một lúc nói:" Để họ đuổi theo, có thể giành lấy được thuốc giải thì tốt, giành không được thì kệ họ vậy, chúng ta tiếp tục đi theo đường chúng ta. "Bối cảnh của Đông Sở Quân có Hữu tướng ở Ảnh Thúc, há có thể dễ dàng bị tìm ra hành tung, quá nửa là tên lão gian thần xảo quyệt Đông Sở Quân cố ý để lộ ra, thời gian đã gấp như vậy, không rảnh để chơi trốn tìm với bọn chúng, muốn chơi, sau này có thời gian rồi sẽ bồi hắn chơi.
Gia tăng tốc độ gấp rút đi về hướng kinh thành Ảnh Thúc, thời gian từng giây từng phút tới gần, lộ trình ngày một gần, nhưng người trúng độc độc tính phát ra càng nhanh hơn, trúng độc cũng càng sâu hơn.
Đã qua mười lăm ngày rồi, lộ trình đã đi hơn một nửa, đám người Cổ gia trúng độc sau mười lăm ngày vốn sẽ phát độc mà chết nhưng có thuốc giải độc của Nguyệt đường cầm cự, bây giờ tuy đều đã bắt đầu xuất hiện tình trạng toàn thân thối rửa, nhưng mà ý thức đều vẫn còn thanh tỉnh, tuy trên người rất đau, nhưng không một ai kêu thành tiếng, mọi người đều cố gắng mang theo nụ cười đối diện với Điệp Y, thi thoảng ngược lại còn an ủi nàng.
" Điệp Y, hôn một cái. "Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y lên xe, liền lộ ra ý cười nói với Điệp Y, bọn người Cổ Hạo Dương bên cạnh còn thanh tỉnh đều mỉm cười nhắm mắt như đang ngủ.
Điệp Y đưa tay kéo Cổ Hạo Nhiên ôm vào lòng, cúi đầu hôn thật sâu, Cổ Hạo Nhiên vốn chỉ là nói đùa, nào ngờ Điệp Y một chút cũng không để tâm lại ôm hắn hôn một cái, liền đỏ cả mặt, nhưng không nở bỏ ra hôn đáp lại Điệp Y.
" Đã có tin tức của thuốc giải rồi, ở Ảnh Thúc hoàng cung trong tay tam công chúa, tiểu thúc đã tới trước để lấy rồi. "Ôm lấy Cổ Hạo Nhiên, Điệp Y đem hết nhưng tin tức có được của mấy ngày nay nói cho Cổ Hạo Nhiên nghe.
Bọn Cổ Hạo Dương nghe vậy bất giác đều lộ ra ý cười, có một mục tiêu trong lòng cũng có chút cầm chắt, duy chỉ có Cổ Hạo Nhiên hơi sầm mặt nói:" Sao ở trong tay nàng ta chứ? Những nơi khác không có sao? "
Điệp Y mặt không biểu tình quét mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên, thấy Cổ Hạo Nhiên hiếm mà chau mày, sau đó nhàn nhạt nói:" Có vấn đề gì sao? "
Cổ Hạo Nhiên khẽ thở dài sau đó nói:" Không vấn đề gì "Liền nhướng mắt nhìn Điệp Y bên cạnh, vẻ mặt tươi cười khóe miệng động đậy, Điệp Y nhẹ cười hôn xuống, đưa tay liền ôm lấy Cổ Hạo Nhiên, người trong xe bất giác đều cười thành tiếng.
Cổ Hạo Nhiên đỏ mặt nhìn Điệp Y nói:" Ở đâu mà có nhiều khí lực như vậy? Lại ôm ta nhẹ nhàng thế, thể diện và bên trong đều mất sạch rồi. "
Điệp Y ôm chặt lấy tay Cổ Hạo Nhiên, tới một chiếc xe ngựa khác, đây là lúc đi qua những con trấn khác mua thêm, là nơi chuyên bó thuốc, vì đám người Cổ gia hiện nay trên người đều bắt đầu thối rửa, mỗi ngãy đều phải bó thuốc toàn thân.
Điệp Y nhẹ nhàng đặt Cổ Hạo Nhiên xuống sau đó chậm rãi nói:" Thể diện là cái thứ gì? "
Cổ Hạo Nhiên liền hết hơi, đành chịu đã không còn cách nào động đậy để mặc Điệp Y động tay động chân, Điệp Y vừa cởi bỏ y phục Cổ Hạo Nhiên, vừa nhàn nhạt nói:" Lúc huấn luyện thứ nặng hơn nữa cũng đã vác qua "Huấn luyện năm đó trên lưng sát thủ đều phải mang theo một hai trăm kg xuyên qua rừng mưa nhiệt đới, chuyện đó dễ như trở bàn tay, nếu một sát thủ đẳng cấp đến cả máy móc thiết bị cũng không mang nổi, vậy thì còn nói gì tới giết người.
Cổ Hạo Nhiên bất giác nhướng mày không nói gì, Điệp Y trước đây rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì đã trải qua chuyện gì, Cổ Hạo Nhiên cũng không muốn biết, hắn chỉ biết người này bây giờ là Điệp Y, sau này hắn sẽ thương nàng yêu nàng, sẽ đem mọi thứ trước đây nàng không có dành cho nàng là được rồi, quá khứ thì cứ để nó qua đi, quan trọng chính là hiện tại.
Điệp Y cởi bỏ y sam Cổ Hạo Nhiên, bất giác nhẹ chau mày, trên da thịt vốn trắng trẻo khỏe mạnh, lúc này đâu đâu cũng đầy những vết bầm tím, có một vài chỗ đã bắt đầu rách ra, máu nhàn nhạt từ nơi đó thấm ra.
" Không đau, Điệp Y, ta không đau, nàng đừng lo lắng, nàng xem ta vẫn ổn như vậy, cũng sắp tới kinh thành rồi, ta nhất định có thể cầm cự được, đừng chau mày. "Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y chau mày bất giác liên tục an ủi.
Điệp Y nhẹ tay vuốt ve vết thương trên người Cổ Hạo Nhiên, thấy chỗ sau lưng hắn vừa nãy dùng sức ôm hắn, một vết thương đang rách miệng, không đỏ không trắng ngược lại mang theo chút huyết dịch màu xanh lam từ bên trong thấm ra.
" Rất đau sao? "
Cổ Hạo Nhiên đưa mắt lên thấy Điệp Y nhíu chặt mày, đôi tay du ngoạn trên người mình càng thêm nhẹ nhàng, sự ân cần trong ánh mắt không cần phản bác, bất giác mỉm cười nói:" Đau, nhưng có thể chịu được, nhị ca bọn họ đều không kêu tiếng nào, chút xíu này của ta không tính là gì, đừng lo lắng, ta cầm cự được. "
Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên đang mỉm cười, thấy trong đó tràn ngập ý cười, thương tích dường như căn bản không tồn tại, bất giác khẽ gật đầu nói:" Cố kiên trì. "
Cổ Hạo Nhiên không cách nào gật đầu chỉ còn biết chớp chớp mắt nói:" Không vấn đề. "Nói xong nhẹ cắn răng đợi Điệp Y bó thuốc, chỗ lợi hại của Mặc Công này chính là cảm giác đau đớn vô hạn, đau đớn ngày thường vốn hoàn toàn có thể chịu được, bị phóng đại gấp mười lần, sự đau đớn xác thịt lúc đầu có thể chịu được, nhưng càng về sau sự đau đớn đó càng thêm kịch liệt, tới lúc đó muốn sống không được muốn chết không xong, đó mới là thứ so với cái chết còn đáng sợ hơn.
Điệp Y nhẹ nhàng bó thuốc toàn thân cho Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên cũng không nói gì, ngay cả một tiếng rên cũng không có, nhưng trên da thịt đó phủ một tầng mồ hôi mỏng đã lặng lẽ nói lên cảm giác hắn đang trải qua.
Điệp Y biết Cổ Hạo Nhiên có thể chịu được, lúc ở Tình đảo vết thương nặng như vậy nhưng trên mặt cũng không thể hiện gì mà chịu đựng, vẫn cười cợt nhã không đàng hoàng chút nào, lần này nếu không phải đau tới cực điểm thì sao lại không nói câu nào cố chịu đựng, Điệp Y lần đầu tiên có chút hối hận lúc đầu sao không đi sâu vào độc khí thần kinh, bây giờ chỉ biết thành phần và tác dụng, căn bản không biết giải quyết thế nào, không chút công dụng gì.
" Điệp Y, nghĩ gì vậy? Có phải là nghĩ bây giờ nhân lúc ta không cách nào phản kháng, tính cách nào để bắt nạt ta có phải không? "Cổ Hạo Nhiên thấy trong mắt Điệp Y ẩn chứa chút tự trách, bất giác hít sâu một hơi lộ ra nụ cười xán lạn trên mặt lộ ra vẻ tính kế trừng mắt với Điệp Y.
Điệp Y thấy biểu tình sinh động của Cổ Hạo Nhiên, mỉm cười nhàn nhạt nói:" Bắt nạt ngươi, cứ cho là ngươi hoàn hảo không tổn thương ta cũng vẫn bắt nạt ngươi như vậy. "
Cổ Hạo Nhiên liền trợn mắt lườm một cái tựa nộ phi nộ nhìn Điệp Y, Điệp Y từ từ đỡ Cổ Hạo Nhiên dậy cho hắn dựa vào lòng mình, cố gắng không động vào vết thương của hắn, đưa tay nâng cằm Cổ Hạo Nhiên lên thấp giọng nói:" Ta đang nghĩ mùi vị này cũng không tệ. "Nói xong cúi đầu phủ lên đôi môi Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên có chút bất lực đón nhận nụ hôn của Điệp Y, từ lúc nào mình một đại nam nhân lại bị thê tử ôm trong lòng đùa giỡn, nhưng mà cảm giác này chết tiệt cũng thật tuyệt, bất giác kịch liệt đáp lại.
" Sẽ ổn thôi, cố gắng lên. "Sáu từ ngắn ngủi không có an ủi, không có nhu tình mật ý, chỉ có kiên định và có lực, Cổ Hạo Nhiên mỉm cười nhắm đôi mắt lại dựa lên vai Điệp Y, tin tưởng nàng, đây đã là tín niệm kiên định nhất của mình.
Chạy, bạt mạng chạy, thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, lúc đầu bọn Cổ Hạo Viễn thần trí còn tỉnh táo nói chuyện, bây giờ thần trí cũng dần dần không tỉnh táo nữa rồi, mỗi ngày đều hôn mê, trong lúc hôn mê vẫn không ngừng đau đớn nỗi đau không phải ai cũng chịu đựng được, thiếp đi chỉ là chuyện sớm muộn.
Còn Cổ Hạo Nhiên lúc đầu còn có thể thương lượng mọi hành động của Nguyệt đường với Điệp Y, dần dần cũng bắt đầu hôn mê, những lúc hắn tỉnh không phải là vạch kế hoạch từng bước chế định Đông Sở Quân, và Cổ gia làm thế nào để vùng dậy, trải con đường bằng phẳng cho Điệp Y sau này, thì là an ủi và dạy bảo Mộng Tầm và Mộng Tâm đã khóc đỏ cả mắt, hắn cố gắng trải đường bằng phẳng cho Điệp Y sau này, vì tính toán và âm mưu của Điệp Y thật sự không đủ dùng, chỉ còn lại Điệp Y sau này có thể sẽ bại.
Còn Đông Sở Quân trong thời gian này cũng không xuất hiện trong mắt mọi người, Đông Sở Quân dường như biết thuốc của Cổ gia đủ để cầm cự một thời gian, mà Nguyệt đường ở Thánh Thiên và Ảnh Thúc đều đã bắt đầu bố trí khắp nơi, hắn nếu muốn không cần quan tâm gì mà giết bọn Cổ Hạo Nhiên, có lẽ không vấn đề gì, rốt cuộc so ra mà nói Ảnh Thúc là địa bàn của hắn, nhưng vẫn muốn ngồi vững vị trí Đông Sở Quân này, vẫn có thể trèo cao hơn có lẽ nếu lúc đầu đã hấp tấp cũng không phải là chuyện tốt, càng huống hồ hắn làm việc luôn nắm chắc chín phần mười mới ra tay, mà Điệp Y cược chính là đòn này. Vững, thế giới này không có chuyện gì mà nắm chắc chín phần mười, chỉ cần đi liều lĩnh thì sẽ có biến hóa.
" Khụ, khụ, Điệp Y, lúc này nàng lại làm thế này, khụ.. "
" Qua đây, ta ôm một chút, ta có chút mệt. "Điệp Y lạnh mặt đem Cổ Hạo Nhiên đang dựa vào lòng mình nhẹ nhàng ôm chặt lấy, nhàn nhạt nói, Cổ Hạo Nhiên nghe Điệp Y nói vậy liền ngừng tiếng, nhắm mắt dựa vào lòng nàng nghỉ ngơi.
Điệp Y không ngăn cản Cổ Hạo Nhiên làm như vậy, vì nàng biết một người có tinh thần ký thác so với người không có ký thác gì thì cầm cự được lâu hơn, nhưng không thể quá được, Cổ Hạo Nhiên bây giờ đã thành bộ dạng này rồi, còn cố gắng làm những chuyện này thật sự khiến Điệp Y không thể nhìn nổi nữa.
Điệp Y nhẹ nhàng ôm lấy Cổ Hạo Nhiên, cúi đầu thấy vẻ mặt Cổ Hạo Nhiên đầy vẻ tiều tụy, sắc mặt trắng bệch không có chút huyết sắc, trong lòng Điệp Y bất giác đau đớn, độc này càng về sau càng đau, bây giờ toàn thân Cổ Hạo Nhiên đã đau tới không ăn nổi thứ gì, chỉ có Điệp Y cố bón chút thức ăn lỏng, nhưng sao có thể đáp ứng đủ yêu cầu để một người duy trì được, Cổ Hạo Nhiên ốm đi từng ngày, Điệp Y vốn chỉ thấp hơn Cổ Hạo Nhiên một cái đầu, bây giờ xem ra còn cường tráng hơn Cổ Hạo Nhiên.
Đôi tay ôm chặt lấy Cổ Hạo Nhiên, Điệp Y nhẹ nhàng cởi bỏ y sam Cổ Hạo Nhiên, cơ thể bên trong đã tàn tới không muốn nhìn, đâu đâu cũng là vết bầm đen, da căng chặt, dường như chỉ cần chạm một cái thì sẽ rách ra, vết máu bầm đen vừa mới lau qua, bây giờ lại chảy ra, tản phát ra một mùi xú uế nồng nặc, Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên phong độ tuấn lãng, quan tuyệt thiên hạ, bây giờ là một bộ dạng thế này, sự đau đớn trong tim cùng lúc càng áp chế nộ hỏa thông thiên.
" Đông Sở Quân, ngươi nợ ta ta nhất định sẽ đòi lại, sẽ không dễ bỏ qua như vậy. "Điệp Y toàn thân sát khí cắn răng thống hận nói.
" Ừm, đừng bỏ qua cho hắn, cũng phải.. cho hắn nếm thử mùi vị này. "Cổ Hạo Nhiên mơ mơ hồ hồ, nghe Điệp Y tự mình làu bàu bất giác nhẹ giọng phụ họa.
Điệp Y cúi đầu nhẹ hôn lên đôi môi Cổ Hạo Nhiên thấp giọng nói:" Cố lên, đã tới Lâm quận, sẽ tới kinh thành nhanh thôi. "
Cổ Hạo Nhiên trừng mắt nhìn Điệp Y, gò má hốc hác đã không nhìn ra hình người, nhưng đôi mắt vẫn tỉnh táo, vẫn sáng ngời như xưa, Cổ Hạo Nhiên khó khăn kéo khóe miệng lên gắng sức nói:" Nàng yên tâm.. ta sẽ kiên trì, chắc chắn. "
Ánh mắt Điệp Y chợt lay động, đôi mắt động đậy sự thâm tình khó nói thành lời, đem gò má dán chặt lên mặt Cổ Hạo Nhiên nói:" Đừng nói chuyện, ngủ một giấc dậy mọi thứ đều ổn thôi, tin ta. "
Cổ Hạo Nhiên mấp máy môi in lên mặt Điệp Y một dấu hôn, trên mặt đã không cười nổi, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười chớp chớp mắt, ý nói hắn đã nghe thấy sau đó liền chậm rãi nhắm mắt. Trong thuốc Điệp Y vừa nãy bón cho hắn chắc chắn có thêm thuốc ngủ, lúc ngủ so với lúc tỉnh dễ chịu đựng được sự đau đớn hơn.
Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên đã thiếp đi mở miệng lạnh giọng nói:" Chuẩn bị xong chưa? "Băng Kỳ nãy giờ luôn cầm lái liền trả lời:" Chuẩn bị xong rồi, Đông Sở Quân đã bố trí mai phục phía trước hai mươi dặm muốn tới kinh thành bắt buộc phải đi qua đó, người của chúng ta cũng đã chuẩn bị ổn thỏa. "
Điệp Y lãnh khốc gật đầu, cúi đầu ôm Cổ Hạo Nhiên xuống xe, đổi sang một chiếc xe ngựa khác mà trước giờ chưa từng thấy, trên xe ngựa bọn Cổ Chấn đều đã được đặt trong đó, hơi thở yếu ớt đã nói rõ bọn họ chẳng qua chỉ cố giữ lại chút hơi tàn, tình hình bây giờ đã sắp tới cực hạn của họ rồi.
Điệp Y nhìn sắc trời, cúi đầu vẻ mặt nghiêm túc quét mắt nhìn đám người, lạnh giọng nói:" Chuẩn bị xong chưa? "Người của Âm Nguyệt và tất cả đám hộ vệ đều đồng thanh đáp:" Chuẩn bị xong rồi. "
Điệp Y nhìn Hồng Tịnh và Lâm Dã vốn đã ngồi ở vị trí lái trên xe ngựa, Hồng Tịnh vẻ mặt cười ngọt ngào nói:" Chủ tử người yên tâm Hồng Tịnh không có vấn đề gì, tuyệt đối hoàn thành sự sắp xếp của chủ tử, nhất định sẽ không làm hỏng việc. "
Lâm Dã bên cạnh bình tĩnh nói:" Cứ cho là chết, bọn ta cũng sẽ kéo theo chúng, phu nhân người yên tâm. "
Điệp Y khẽ gật đầu nhìn sang bọn Phong, lần này, theo như tin tức của Nguyệt đường từ phía trước truyền tới, Đông Sở Quân đã đem hết tinh anh ra bố trí ở phía trước, nhưng lần này bọn Cổ Hạo Nhiên căn bản đã không còn thời gian đợi thêm nữa, nhất định phải tới kinh thành trong thời gian sớm nhất, tránh không được, cứng chọi cứng không được, vậy thì rút lửa đáy nồi, lí đại đào cương. (nghĩa là giải quyết tận gốc kế thứ 11 trong 36 kế)
Bọn Phong cũng đều hiểu thương thế của bọn Cổ Hạo Nhiên không thể đợi thêm được, còn bọn họ lần này đi có lẽ cũng không trở về được nữa, nhưng họ không đi không được, không có bọn họ đi bên cạnh, làm sao có thể khiến người ta biết Cổ Hạo Nhiên có ở bên trong, nhưng mà không ai không đồng ý.
Minh Thanh đôi mắt ngấn lệ nói:" Thiếu phu nhân, thiếu gia giao cho người rồi, xin người nhất định phải giải độc cho thiếu gia, nhất định phải. "
Phong hít sâu một hơi nói:" Thời gian không sớm nữa, Minh Thanh, thu lại nước mắt của ngươi, muốn cứu thiếu gia thì bây giờ phải làm những việc chúng ta nên làm. "Hành, Liễu, Linh bên cạnh đều không nói gì cùng lúc gật đầu.
Điệp Y lạnh lùng nhìn họ xoay người lên xe ngựa và yên ngựa, mạnh ai nấy tự tìm vị trí cho mình, nhẹ cắn răng lạnh giọng nói:" Tự bảo vệ chính mình. "Bọn Phong đều cùng lúc gật đầu, roi ngựa vung lên xe ngựa liền chạy như bay về phía trước, trận thế đó không khác gì so với trước đó.
Lần này chỉ còn Điệp Y và Băng Kỳ ở lại chỗ cũ, vì hai người này căn bản đều sẽ không lộ diện bên ngoài xe ngựa, Băng Kỳ nhìn đám người đã đi xa, bất giác hốc mắt hơi đỏ lên, không có tung tích của bọn người Cổ gia Cổ Hạo Nhiên, có thể tưởng tượng thủ đoạn của Đông Sở Quân, chỉ hy vọng người của Nguyệt đường tới trước tiếp ứng không quá vô dụng.
" Đi thôi, thời gian không đợi người."Điệp Y lạnh lùng nhắc nhở Băng Kỳ, hy sinh phải có tác dụng, nếu không có tác dụng gì vậy thì không gọi là hy sinh mà gọi là đi chết, hy không hy sinh phải do động tác của hai người họ quyết định, sau đó Băng Kỳ không nói hai lời nhảy lên xe ngựa, hai người mau chóng vút dây cương lái xe chạy như bay về phía trước.
Còn tiếp