Bệnh viện của Lâm.

“Tư Nam, mau nhìn, tôi chuẩn bị cho cậu rất tốt nha!” Thấy Tư Nam và A Kha tiến vào, Lâm giống như nhìn thấy khách quý lập tức đứng dậy, nắm tay Tư Nam kéo đến một phòng bệnh khác trên hành lang.

“Gâu!” [Mau buông tay!] chết tiệt, lần trước ôm tôi, nếu không phải Tư Nam thấu tình đoạt lí, chắc chắn sẽ hiểu lầm! Lần này còn dám nắm tay Tư Nam!

“Chỗ này không phải bệnh viện thú y!” Lâm quay lại trừng A Kim, làm mặt quỷ hù hắn.

“Gâu gâu!” [Đáng ghét!]

“A Kim, câm miệng, đây là bệnh viện!” Tư Nam cũng quay qua cảnh cáo A Kim, đồng thời đem cánh tay bị Lâm nắm rút ra.

“Quỷ hẹp hòi, cái tên lưu manh bá đạo kia không có ở đây, cậu khẩn trương như vậy làm gì?” Lâm thấy vọng nhìn tay Tư Nam.

“Cậu cũng biết?” Tư Nam nhìn Lâm, tiếp tục cùng y đi về phía phòng bệnh.

“Xì, ngay cả người mù nhìn cũng biết đấy, được không? Bất quá, chỉ có mấy người bị ngu ngu mới không nghĩ đến chuyện đó thôi.” Lâm quay sang nhìn A Kha “Đúng rồi, A Kha, Tu đã đem thuốc đưa cho cậu chưa?”

“Thuốc gì cơ?” A Kha sửng sốt một chút.

“Thì chính là thuốc dùng ở chỗ đó!” Lâm cố ý lỗ mãng nhìn xuống thắt lưng A Kha.

“Nga, đã dùng rồi, cũng không tệ.” Mặt A Kha đều đã đỏ lên, nhưng vẫn cóo gắng duy trì bình tĩnh.

“Đến đây đi!” Lâm mở cửa, chỉ vào bên trong “Đây là phòng đặc biệt mà tôi chuẩn bị cho cậu đó nha!”

“Có gì đặc biệt?” Tư Nam đánh giá, phòng bệnh này nhìn qua có chút bình thường.

“Đặc biệt ở chỗ……” Lâm cười đắc ý, nhấn một cái nút trên tường, nhìn sơ thì rất giống những thứ để trang trí. Ngay lập tức trên tường có một cánh cửa mở ra.

“Oa?” A Kha ngạc nhiên thốt lên “Thằng nhóc này, cậu ngoài trừ nghiên cứu mấy cái mổ xẻ kia ra, còn nghiên cứu cả mấy loại cơ quan mật thất này nữa sao?”

“Tôi đã nói với Tu, kêu bọn họ mang Uông Phong Lân đến đây, để cho y hồi phục.” Lâm vẻ mặt hiểu rõ.

“Sao cậu biết anh ấy cần hồi phục?” Tư Nam hỏi, khóe mắt liếc qua cẩu cẩu, thấy A Kim cũng đang mờ mịt nhìn mình.

“Từ lúc Phong Lân mượn y tá từ chỗ của tôi, còn nói hai tháng sau sẽ trả lại.” Lâm giải thích “Nằm hai tháng mà không muốn ra ngoài gặp người khác, đương nhiên là đang phục hồi lại thân thể rồi!”

“Như vậy sao!” Tư Nam đối A Kim làm vẻ mặt xem thường.

“Còn cậu nữa” Nhìn thế nào cũng thấy nụ cười của Lâm có chút gian trá “Tôi cung cấp cho cậu toàn là những thiết bị ưu việt để nằm viện đó nha!”

“Có cái gì?” Tư Nam tò mò nhìn hắn.

“Theo giả thiết của chúng tôi, bạn nhỏ Đường Tư Nam bị tai nạn xe, bị thương rất nghiêm trọng” Lâm lôi kéo một vài thiết bị trên giường “Cái này có thể treo hai chân lên, tránh cho chân bị gãy chịu áp lực; Còn cái này thì để treo cánh tay, tránh cho cánh tay bị lệch vị; Đặc biệt, cái này thì để ở hông, có thể nâng hạ tùy ý……” 

“Ha ha, thời gian cậu quen biết Uông tổng nhiều hơn chúng tôi a!” A Kha che miệng cười.

Tư Nam quăng cho hai người cái ánh mắt hiểu rõ: “Lâm, tôi nghĩ là cậu lầm vị trí của chúng tôi rồi.”

“Hả?” Khó tin nhìn Tư Nam, miệng của Lâm há to đến nỗi có thể nhét được một quả trứng gà.

“Về vấn đề vị trí, các người có thể đi hỏi Tu, tôi và y giống nhau.” Tư Nam cười lạnh, khinh thường dùng chân đạp A Kim đang chảy nước miếng một cái. 

Lâm và A Kha vô cùng kinh ngạc.

“Sao có thể? Cậu làm thế nào mà hay vậy?” A Kha vội vàng hỏi.

“Này……” Tư Nam dương dương tự đắc “Thì, thuận theo tự nhiên thôi!”

“Quên đi,” Lâm xem thường, không thể tưởng tượng được một Uông Phong Lân lưu manh bá đạo mà mình quen biết từ nhỏ lại nằm dưới, đành bó tay không quản vấn đề này nữa “Tôi muốn đến Uông thị đón Tiểu Luyến tan tầm! Hai người các cậu chậm rãi nói chuyện!”

“Tiểu Luyến?” Tư Nam nhìn Lâm,“Cậu nói nhân viên tiếp tân của Uông thị?”

“Đúng vậy, đó là bạn gái mới của tôi!” Lâm rung đùi đắc ý đi ra ngoài.

“Gặp phải người này, ai, đáng thương cho Tiểu Luyến, hy vọng lúc ăn gan ngỗng, cô ấy sẽ không phải nghe Lâm thuyết trình thế nào là gan bị nhiễm mỡ!” Tư Nam làm bộ than thở nhìn A Kim rồi lại nhìn A Kha.

“Ha ha, rất có khả năng nha!” A Kha cười.

A Kim cười bò trên mặt đất.

Tư Nam ngồi xổm xuống, một tay ôn nhu xoa lưng A Kim, nói nhỏ bên tai hắn, nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn: “Anh tốt nhất là đừng có nhìn cái giường kia rồi nghĩ bậy!”

“Cậu nói gì với A Kim vậy?” A Kha hỏi.

“Không có gì, tở bảo A Kim ở trong bệnh viện phải cẩn thận một chút, đừng để bị mấy người kia xem thành chuột bạch mà đem đi thí nghiệm.” Tư Nam trả lời.

“Chuột bạch? Cũng chỉ có cậu mới nghĩ ra được cái đó” A kha lắc đầu “A Kim thoạt nhìn rất hung dữ, tớ còn sợ mấy cô y tá nhìn nó thành ác lang luôn ấy!?”

“Ác lang?” Tư Nam bĩu môi “Chó dữ thôi chứ.” Lời còn chưa dứt, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên. Tư Nam mở điện thoại “Uy, Tu? Tôi đang ở cùng A Kha……. Cái gì? Anh nói bọn họ muốn mang Phong Lân đi?”

Điện thoại truyền ra giọng nói lo lắng của Tu: “Đúng vậy! Lão tổng nói muốn mang Phong Lân về nhà tĩnh dưỡng.”

“Sao lại đúng vào lúc này?” Tư Nam nhìn cẩu cẩu “Phong Lân tạm thời không thể tỉnh lại, nếu bây giờ bị bọn họ mang về nhà, lỡ như nửa đường xảy ra chuyện gì thì nguy to!”

“Đúng vậy!” Tu ở bên kia thở dài “Nhưng mà, đây là lệnh của lão tổng, không thể làm trái được!”

“Anh câu giờ một chút đi!” Tư Nam tiếp tục nhìn A Kim “Lâm đang trên đường đến công ty, để y ra mặt giúp chúng ta,  đem Phong Lân về bệnh viện!”

“Hảo!” Tu ở bên kia gật đầu “Cậu cố gắng ẩn thân cho tốt nha, tôi nghĩ lão tổng lần này bắt Phong Lân trở về, hẳn là do ả Tỉnh Thượng Đam nói nhảm!”

“Ân, tôi sẽ ở trong bệnh viện.” Tư Nam đáp lời “Anh yên tâm, đã có A Kha giúp đỡ tôi!”

“Chú ý an toàn!” Tu hừ một tiếng.

“Hảo, đã biết.” Tư Nam cúp máy, lại gọi điện điện Lâm, đem mọi chuyện nói qua rồi dặn dò y.

Thấy Tư Nam rốt cục cũng cúp máy, A Kha cười cười: “Vậy thì tiếp tân muội muội ở công ty các cậu may mắn đấy, không cần vừa ăn cơm vừa nghe phân tích.”

“Phải đó!” Tư Nam cười rộ lên “Xem ra tớ phải thay đồng phục bệnh nhân rồi.”

“Lâm cũng thật là, chuẩn bị phòng tốt như vậy cho cậu, mà lại không thèm sắp xếp y tá cho cậu!” A Kha chung quanh nhìn xung quanh “Nơi này hẳn là phòng bệnh siêu cấp vip, một bóng người cũng không có!”

“Lâm đúng là quỷ hẹp hòi, ngay cả em họ của mình mà cũng phái đi chăm sóc Uông Phong Lân, y còn có thể thỉnh ai nữa đây?” Tư Nam cười “Đành tự thân vận động thôi! Vậy là phải phiền cậu ra ngoài mua ít thức ăn về đây rồi!”

“Được rồi!” A Kha bất đắc dĩ nhún nhún vai “Tớ đi mua đồ ăn, cậu lo giả vờ bị thương cho tốt đi!”

“Ân!” Tư Nam gật đầu, thấy A Kha đi ra ngoài, đem cẩu cẩu cùng ngồi lên giường, nhìn vẻ mặt chờ mong của A Kim, Tư Nam lộ ra vẻ bực mình “Em nhắc lại, không được ở trên cái giường này nghĩ bậy!”

“Gâu gâu!” [Nghĩ thôi mà cũng không được sao?] A Kim đối cậu le lưỡi, theo như Lâm nói, chỉ cần đặt Tư Nam lên cái giường này, muốn làm gì thì làm, nhất định là thích muốn chết luôn!

“Nhìn cái mặt háo sắc của anh kìa!” Tư Nam đem đầu hắn ôm vào “Coi chừng em thừa lúc anh chưa khôi phục hẳn, đem anh áp lên cái giường này đó.”

“Gâu!” [Đừng mà!]

“Hừ!” Tư Nam hừ một tiếng, dựa vào đầu giường, ngón tay ôn nhu lộng bộ lông của A Kim “Không nghĩ tới, đêm cuối cùng chúng ta phải cùng nhau vượt qua trên giường bệnh.”

“Gâu gâu!” [Giường bệnh gợi tình.]

“Em vẫn có chút không yên lòng?” Tư Nam nhìn cẩu cẩu đang nằm trong lòng mình “Vẫn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó phát sinh.”

“Gâu!” [Không có việc gì đâu!]

“Hy vọng không có chuyện gì xảy ra!” Tư Nam nheo mắt, gắt gao ôm A Kim “Chắc là lát nữa Lâm sẽ đem thên thể của anh về đây!”

“Ẳng!” [Ân.]

“Ăn thôi!” A Kha từ bên ngoài trở về “Chỉ có thức ăn nhanh, ăn đỡ đi!”

Bày thức ăn lên bàn, Tư Nam ôm A Kim  lại ghế, sau đó cũng ngồi xuống, nhìn A Kha ở đối diện: “Bây giờ chúng ta ăn nhiều một chút, có thể ăn đến lúc Lâm mang Phong Lân trở về không nhỉ?”

“Tớ nghĩ là có thể!” A Kha há miệng cắn một miếng pizza.

“Tu cũng sẽ đến đây?” Tư Nam đem pizza cắt thành mấy miếng nhỏ, đặt ở trên bàn, đưa tới trước mặt A Kim, sau đó mới cầm pizza bỏ vào miệng.

“Ai quản anh ta!” A Kha nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía cái giường “Tư Nam, sao cậu có thể thu phục được Uông tổng hay vậy, nhìn Uông tổng kiểu nào cũng không thấy giống tớ……” Ngượng ngùng nói tiếp, A Kha cúi đầu ăn đùi gà.

“Ha ha, hay là tớ đem cái giường tặng cho cậu nha” Tư Nam cũng nhìn về phía cái giường “Cậu có thể lợi dụng cái giường này!”

A Kim vừa ăn đùi gà vừa nhịn cười, tưởng tượng nếu Tu bị A Kha áp lên giường thì sẽ có bộ dáng gì nhỉ.

“Ai!” A Kha thở dài, tuy rằng mình rất mong muốn đè Tu ở trên giường. Nhưng mà nghĩ đến ngay cả cơ hội mình còn chẳng có, lúc cái tên thối tha kia biến thành sắc lang, mình hoàn toàn không phải đối thủ của anh ta! Hơn nữa, bực nhất là, chỉ cần anh ta ôm eo, đôi môi mỏng kia kề sát cổ mình, là tất cả xương cốt khí lực của mình đều rã rời.

“Ai đó phát xuân rồi, không cần để ý đến cậu ấy. Ngoan, ăn thêm miếng nữa!” Tư Nam nói với A Kim, tái gắp cho A Kim thêm một cái đùi gà nữa.

“Ẳng!” [Hảo!] A Kim nghe lời ăn đùi gà.

A Kha nghe thấy tiếng kêu của A Kim mới hoàn hồn, tai nổi lên một mạt ửng hồng.

“Mau ăn!” Tư Nam cười cười với A Kha “Lát nữa Tu tới rồi! Cậu còn không ăn no, tí nữa coi chừng bị ăn đến không còn xương luôn đó!”

“Tớ thao!” A Kha lườm cậu một cái “Cậu thực sự giống Tu sao?” 

“Ha ha.” Tư Nam cười mà không đáp, lại gấp một miếng pizza cho A Kim.

“Không phải cậu lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đấy chứ?” A Kha vẫn không tin Tư Nam có thể đè được Uông tổng cường tráng kia “Chờ Uông tổng khôi phục lại bình thường, có khi nào cậu sẽ bị……”

“Cậu muốn nghĩ gì thì mặc kệ!” Tư Nam cười.

Điện thoại của A Kha vang lên, là tin nhắn của Lâm: “Chúng tôi còn một con đường nữa là tới bệnh viện.”

“Tư Nam, mau, mau dọn dẹp lại, đi trốn nào.” A Kha dọn dẹp đồ ăn trên bàn “Nhớ đừng để A Kim kêu bậy nha.”

A Kim cho A Kha cái xem thường.

“Cậu nói bậy A Kim cũng không kêu bậy đâu!” Tư Nam bĩu môi, nói xong còn xoa xoa bộ lông của A Kim.

“Tớ cảm thấy” A Kha dừng một chút “Cậu thực sự rất yêu A Kim!”

“Đúng vậy,” Tư Nam gật đầu “A Kim là vợ của tớ mà!”

“Vậy Uông tổng thì sao?” A Kha truy vấn.

“Ha ha, thì là……” Mắt Tư Nam chuyển động nhìn A Kim “Vợ nhỏ của tớ!”

“Gâu gâu!” [Anh là chồng mà!]

“Không được kêu!” Tư Nam ấn đầu A Kim, sau đó dùng mũi mình cọ cọ mũi hắn “Ngoan nha, chúng ta ở đây chờ Uông tổng được đưa đến.”

Cẩu cẩu gật đầu.

A Kha nhìn cái màn một người một cẩu này, bất đắc dĩ lắc đầu: “Tớ đi ra ngoài trước.”

Tư Nam đối hắn gật đầu, sau đó lên giường nằm, kéo mền trùm người lại.

A Kim cũng nhảy lên trên giường, trực tiếp chui vào ổ chăn, nằm vào lòng Tư Nam, kéo vạt áo của cậu lên, đầu lưỡi liếm loạn lên da thịt trơn mềm trắng nõn kia.

“Đừng nháo!” Tư Nam nhịn cười gõ đầu hắn “Lắng nghe bên ngoài nào”

A Kim nghe lời dừng lại, cẩn thận nghe.

“Nhẹ tay một chút, làm Phong Lân bị thương, các người có đền nổi không?” Là âm thanh kiêu ngạo của Tỉnh Thượng Đan.

“Tỉnh Thượng tiểu thư” Giọng Lâm trong trẻo nhưng lại rất lạnh lùng “Y tá của chúng tôi đều được đào tạo chuyên nghiệp.”

“Thực xin lỗi, bác sĩ Ngô” Giọng nói lại bắt đầu nhão nhẹt “Tôi lo lắng cho Phong Lân!”

“Tôi sẽ làm kiểm tra cho Uông tổng, nên hôm nay các người đừng làm phiền tôi, về trước đi, ngày mai hẳn đến.” Giọng nói uy quyền của Lâm không cho phép người khác làm ngược lại.

“Kia, anh ấy……” Tỉnh Thượng Đan tựa hồ không nguyện rời đi.

“Yên tâm, Uông tổng chỉ ở đây hai tháng.” Lâm nói cứ như Uông Phong Lân thực sự chỉ sống được hai tháng.

“Được rồi!” Tỉnh Thượng Đan cuối cùng cũng rời đi “Phong Lân, ngày mai em lại đến!”

Đáng tiếc, người trên giường không có khả năng trả lời ả.