“Gâu gâu!” Cẩu cẩu lại kêu, bất quá, tiếng kêu của nó chả có ý nghĩa gì.

“Phong Lân!” Tu tiến vào, Mạnh Tam và Kiệt Nhĩ đi phía sau y “Có việc gì?”

“Tư Nam, A Kim không sao chứ?” Mạnh Tam nhìn Tư Nam, khóe mắt vẫn còn hồng hồng, vừa nãy mình còn nghĩ là A Kim đi đời rồi ấy chứ! Nhớ lại hình ảnh Tư nam ôm A Kim, trong lòng Mạnh Tam có chút thương tâm.

“Ân, ngồi đi!” Uông Phong Lân chỉ ghế dựa bên giường “Cũng may là nhờ có trực giác của Tư Nam, không thì A Kim đã đi luôn rồi.”

“Gâu gâu!”

“Phải nga! Tư Nam và A Kim đúng là tâm linh tương thông!” Tu ái muội liếc Tư Nam một cái, Đường Tư Viễn đã từng nói qua, Tư Nam xem A Kim như vợ của mình, nếu Phong Lân thích Tư Nam, xem ra lần này Phong Lân vất vả rồi.

“Xử lí An Chi Huyến như thế nào?” Uông Phong Lân mỉm cười, trên mặt hiện lên một tia lãnh khốc.

“Vài bảo vệ đã đưa y đến sở cảnh sát.” Mạnh ba đáp lời “Tôi nghĩ là y bị điên rồi!”

“Đúng vậy!” Tu cũng gật đầu “Lúc chúng tôi cùng Tư Nam xuống dưới lầu, thái độ của y đối với A Kim rất không bình thường.”

“Khi tôi khóa tay y lại, còn nghĩ y sẽ nóng nảy giãy dụa, ai ngờ y lại như cái kinh khí cầu, cả người uể oải. Vẫn luôn lầm bần lầu bầu, cái gì mà, thực xin lỗi, tôi không muốn làm tổn thương cậu.” Mạnh Tam cười lạnh một chút “Tôi thực không hiểu là xảy ra chuyện gì nữa?”

“Không cần biết xảy ra chuyện gì!” Uông Phong Lân cười lạnh nheo mắt lại “Tôi không muốn nhìn thấy y xuất hiện ở Uông thị.”

“Đã biết!” Tu lập tức gật đầu.

“Cái kia” Tư Nam đột nhiên lên tiếng “Em có thể đi nhìn y một chút không?”

“Đi nhìn y?” Âm thanh của Uông Phong Lân lập tức cao lên một trăm tám mươi độ.

“Anh lớn tiếng với em làm gì?” Tư Nam bỉu môi “Dù sao thì mọi chuyện cũng có liên quan đến em, em đến gặp y, cũng là chuyện nên làm thôi mà.”

“Anh không phải là đang lớn tiếng với em!” Âm thanh của Uông Phong Lân lập tức ôn nhu “Nhưng mà, em cũng nghe Mạnh Tam và Tu nói rồi đó, y bị điên rồi, anh sợ em sẽ gặp nguy hiểm.”

“Có nhiều bảo vệ ở đó mà, không cần sợ.” Tư Nam nhìn vài người trong phòng “Em đi nhìn y.”

“Tiểu Nam……” Uông Phong Lân muốn gọi cậu lại, nhưng lại không có tác dụng gì “Quên đi, em cẩn thận một chút!” Bất đắc dĩ lắc đầu, bảo bối quật cường của mình, mình căn bản không thể ngăn cản em ấy.

“Phong Lân, tôi đã điều tra được. An Chi Huyến tuy là đồng học với Từng Khải Ninh. Nhưng y lúc trước không có đáp ứng yêu cầu của Từng Khải Ninh. Hình như y chỉ mới ra tay gần đây thôi.” Tu nói “Tôi nghĩ An Chi Huyến sẽ làm ra những chuyện bất lợi với công ty, nhưng mà chuyện hôm nay, quả thực là ngoài ý muốn!”

“Trừ bỏ câu: An Chi Huyến bị điên rồi. Thì tôi còn không tìm ra cách nói nào khác!” Uông Phong Lân nhún nhún vai “Lúc trước tôi bảo cậu đi điều tra Lí Khiếu, thế nào rồi?”

“Lí Khiếu là con của Lí thẩm, cậu biết việc này chứ?” Tu hỏi.

“Gì?” Lần này đến phiên Uông Phong Lân kinh ngạc, sao lại thế được? Lí thẩm đã giúp việc cho nhà mình rất lâu rồi, cho tới bây giờ vẫn chưa nghe dì ấy nói là mình có con!

“Lí thẩm ly hôn với chồng, sau đó mới đến nhà cậu làm việc.” Tu nhìn thấy hắn kinh ngạc, lập tức giải thích “Mà Lí Khiếu thì ở cùng với cha, lúc cha y về hưu cũng chỉ là một viên chức bình thường. Mà Lí Khiếu, ngoại trừ nhận tiền lương của công ty, mỗi tháng y đều nhận được một khoảng tiền nhiều hơn gấp ba lần”

“Từ đâu đến?” Uông Phong Lân nhíu mày.

“Không biết, hình như là tiền chuyển từ bản địa, nhưng mỗi lần đều là một ngân hàng khác nhau, quan trọng hơn, tất cả đều là tiền mặt.” Ở góc độ không ai nhìn thấy, Tu hơi co rút khóe miệng, phải biết rằng A Kha vì chuyện này mà thân thiết với chủ ngân hàng, vứt mình ra một xó không thèm để ý!

“Làm việc rất dụng tâm a!” Uông Phong Lân một lần nữa cười lạnh “Còn việc kia đã tra rõ rồi chứ?”

Tu gật gật đầu: “Ăn hối lộ cũng là cùng một người.”

“Lại là y sao?” Uông Phong Lân tựa hồ vô cùng khinh thường khi nhắc tới người nọ.

“Phải.” Tu gật đầu.

“Tôi muốn hai người để ý một chút.” Uông Phong Lân chuyển hướng sang Mạnh Tam và Kiệt Nhĩ “Phiền hai người, mấy ngày này tôi hôn mê, phải đặc biệt chú ý những người đến gần tôi. Ngoài Tu cùng Tư Nam ra, những người khác đến nhìn tôi, hai người thì phải có một người ở đây.”

“Tôi cũng vậy sao?” Một âm thanh cười khẽ từ ngoài cửa vang lên, một cậu bé đáng yêu đứng dựa vào cửa, lông mi dài vụt sáng, khóe miệng mỉm cười.

“Lâm?” Bốn người trong phòng đều đồng thời kêu lên.

“Ha ha, hình như tôi đến không đúng lúc ha?” Ngô Chỉ Lâm cười đi vào, khóe mắt liếc qua cẩu cẩu đang nằm trên sô pha “Linh hồn trống rỗng a!”

“Vừa mới bị người khác bóp cổ, xém chút nữa là chết rồi, cho dù có linh hồn cũng chưa kịp đầy đâu!” Uông Phong Lân phản ứng cực nhanh đáp lại.

“Ân, chủ nhân của cẩu cẩu này đối với cậu rất quan trọng nhỉ!?.” Lâm đối Uông Phong Lân le lưỡi, đây đúng là một nhân vậy rất khó tưởng tượng. Người trước mắt này, mặc cái áo hình hoạt hình, khuôn mặt đáng yêu, lại chính là bác sĩ nổi danh Ngô Chỉ Lâm, chỉ cần y nói không cứu ai, cũng giống như là kí giấy chứng tử cho ngừời đó.

“Đúng vậy!” Uông Phong Lân thẳng thắn thừa nhận.

“Hơn nữa, tôi đã gặp qua cậu ấy rồi” Lâm có chút đắc ý đối Uông Phong Lân cười to “Trông rất là khả ái nga!”

“Chú ý hình tượng chút đi” Tu cười y “Thân là bác sĩ đại nhân vạn người kính ngưỡng, vậy mà lại làm ra bộ dáng hài tử nhận được kẹo, đúng là phá hủy hình tượng mà!”

“Ể? Rõ ràng như vậy sao?” Cười đáp lại Tu, ánh mắt lại nhìn về phía Uông phong Lân đang dần dần đen mặt.

“Phi thường rõ ràng!” Uông Phong Lân đen mặt toàn bộ “Có nhiều người chờ cậu cứu mạng như vậy, đến đây làm chi?”

“Kỳ thật tôi đến đây không phải để thăm cậu đâu.” Lâm dương lông mi cười cười “Tôi đến đây muốn xem biểu muội của mình có bị mệt chết không, có bị người nào khi dễ hay không thôi……”

“Anh họ, em tốt lắm!” Phan Già lãnh nghiêm mặt tựa vào cửa “Lần này anh đừng hòng đem em ra để chống lưng cho anh!”

“Đừng làm như vậy chứ! Anh họ sẽ rất thương tâm đó!” Khuôn mặt đáng yêu của Lâm làm ra vẻ ủy khuất, thật sự là chọc người ta yêu mến.

“Đi chết đi!” Đáng tiếc là không có tác dụng với Phan Già, cô xoay người đi ra ngoài.

“Nữ nhân bây giờ thật là tàn nhẫn!” Lâm ngồi bên giường Uông Phong Lân, đầu dựa vào dựa vào người đang nằm trên giường “Phong Lân, cũng chỉ có cậu là tốt với tôi nhất!”

“Tôi……” Uông Phong Lân vừa định trả lời, lại thấy Tư Nam tiến vào cửa.

“A Kim, đi nào!” Tư Nam cũng không thèm nhìn phía bên này, trực tiếp dẫn A Kim đi.

A Kim nghe lời nhảy xuống sô pha, đi theo phía sau Tư Nam, một người một cẩu đi ra ngoài, không thèm quay đầu lại.

“Cậu!” Uông Phong Lân rất muốn đem Ngô Chỉ Lâm quăng ra xa, nhưng hiện tại hắn là bệnh nhân nên đành bất lực.

Nhìn thấy lão bản của mình nghẹn một cục tức, tâm tình của Tu lập tức tốt lên, nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt: “Cậu đến tìm Phiên Gia muội muội làm gì?”

“Còn không phải tại mẹ của tôi?” Mặt của Lâm đã muốn đen hơn đáy nồi “Lúc nào cũng bắt tôi đi xem mắt, mà mỗi lần đó, tôi có cảm giác mình sắp rơi vào miệng cọp tới nơi rồi. Cho nên tôi muốn tìm Phiên Gia giả làm bạn gái tôi!”

“Cậu quen bạn gái chẳng phải sẽ tốt hơn sao?” Uông Phong Lân thét lớn.

“Cậu có ý gì đây? Bọn họ da thịt trắng bóc, chả khác gì mấy cái tiêu bản xinh đẹp của tôi cả!? Ngoại trừ bọn họ có thể thở, tim còn đập. Mà tiêu bản của tôi sẽ không nhớ thương túi tiền của tôi, cũng sẽ không nghĩ đến việc nhổ lông mi của tôi xem là thật hay giả!” Lâm thở dài một tiếng.

“Biến thái.” Bốn người trăm miệng một lời.

“Bất quá, Phong Lân, mấy nhân viên tiếp tân của cậu cũng rất xinh đẹp nha!”

“Tất nhiên!” Bốn người một lần nữa trăm miệng một lời.

“Phải rồi, cậu vào đây bằng cách nào?” Kiệt Nhĩ đột nhiên nhớ đến, người này không có hẹn trước, nhân viên tiếp tân cũng không quen biết y, vậy tại sao y có thể thuận lợi lên tới tầng mười tám được?.

“Ai, chẳng lẽ các người không biết, nhan sắc xinh đẹp của tôi chính là giấy thông hành sao?” Lâm đắc ý vuốt ve mặt mình, lúc này khuôn mặt kia đang lộ ra biểu tình vô cùng khiếm nhã.

“Tôi đã gặp qua những người không biết xấu hổ, nhưng lại không có ai mặt dày như cậu cả!” Uông Phong Lân thở dài lắc đầu.

Tu gật gật đầu: “Đồng cảm!” Lần này Tu đương nhiên sẽ đứng về phía lão bản đại nhân.

“Các người đều là máu lạnh!” Lâm đứng lên “Lười cùng các cậu nói nhảm.” Tựa hồ là chuẩn bị chạy đi tìm người, nhưng sau đó lại đến bên tai Uông Phong Lân nói nhỏ “Thân thể của cậu vốn không có vấn đề gì, cho nên, hôn mê không phải là bệnh. Ha ha.” Nói xong, đứng dậy kéo áo lại, chạy đi tìm người.

“Người này tới quấy rối sao?” Uông Phong Lân thất sự rất muốn lật bàn.

“Nhưng cậu ta cũng cho chúng ta biết, hệ thống bảo an của công ty này có lỗ hổng.” Không biết từ khi nào mà Mạnh Tam đã cầm Notebook trên tay “Người này vào đây không phải dựa vào nhan sắc của mình!”

“A?” Ba người kia lập tức chú ý tới Mạnh Tam.

“Cậu ta đưa thẻ thông hành cho nhân viên tiếp tân, tôi nghĩ, đây là giấp thông hành cho phép lên thẳng tầng mười tám.” Mạnh Tam chỉ vào hình ảnh mà camera bảo an chụp được, sau đó ngẩn đầu nhìn Uông Phong Lân.

Uông Phong Lân nhíu mày nhìn Tu: “Năm ngoái có người muốn giết tôi, không phải đã ngừng việc sao chép thẻ thông hành rồi sao?”

“Tất cả đều được thu lại” Tu suy nghĩ một chút “Bao gồm cả Lâm.”

“Tôi nghĩ không chỉ có thẻ thông hành, ngay cả công chứng của công ty, cũng được phục chế.” Mạnh Tam nhìn màn hình “Tôi nghĩ phải đẩy mạnh hệ thống bảo an, chắc là phải đổi một hệ thống mới.”

“Các người cứ tiếp tục nghiên cứu đi!” Uông Phong Lân đứng dậy, hướng ngoài cửa gọi “Phiên Gia muội muội, đỡ tôi đến phòng Tư Nam được không?”

“Hảo!” Phan Già từ bên ngoài tiến vào, thuận tay đưa cho Tu một cái thẻ “Cái tên kia để lại cái này!”

Uông Phong Lân xoay người xuống giường, đỡ vai Phan Già, cũng chẳng thèm để ý đến ba người kia, một mạch đi vào phòng Tư Nam.

Tu cầm lấy tấm thẻ mà Phan Già đưa cho mình, quả nhiên là giấy thông hành lúc trước: “Này……”

“Làm sao vậy?” Kiệt Nhĩ hỏi.

“Này không phải là bản sao chép, mà là bản gốc!” Tu đưa tấm thẻ cho Kiệt Nhĩ.

“Còn những cái mà cậu thu lại đâu rồi?” Mạnh Tam hỏi.

“Sợ bị lấy trộm, nên tôi đã tiêu hủy hết rồi!” Tu nhíu chặt mày.

“Tôi nghĩ, lúc trước trong lúc chế tác, bọn họ không chỉ sao chép thôi đâu.” Kiệt Nhĩ lật mặt sau của tấm thẻ, đây không phải là một cái thẻ bình thường, mà còn có một số thứ đặc biệt bên trong tấm thẻ này, cho nên, khi xoát thẻ ở hệ thống bảo an mới có hiệu lực.

“Sao lại như vậy được?” Tu cảm thấy sau lưng mình đang bị gió lạnh thổi vào.

“Tôi cũng không hiểu được, cái này là do Đặng Tấn tự mình giám chế mà.” Mạnh Tam nhìn tấm thẻ.

“Tấm thẻ không thể nhưng mà bên trong nó lại có thể! Việ chế tác hình dáng bên ngoài giống nhau không phải là chuyện khó, nhưng bên trong tấm thẻ này chắc chắn đã được phục chế.” Kiệt Nhĩ suy nghĩ một chút “Tu, bên trong tấm thẻ này được ai thiết kế?”

“Lúc đây công ty có sản phẩm mới, thẻ này vốn chỉ là vật thử nghiệm, sau đó cũng không có sao chép……” Tu đột nhiên dừng lại “Bộ phận kỹ thuật!”

Mạnh Tam gật gật đầu.

“Shit!” Tu bật dây.

“Hình như mười năm qua chưa thấy Tu tức giận như vậy nhỉ?” Kiệt Nhĩ nhìn về phía Mạnh Tam.

Mạnh Tam gật gật đầu.

“Mau, Kiệt Nhĩ, cậu thông báo cho bộ phận bảo an, nếu có người dùng thẻ thông hành này, phải lập tức mời vào phòng bảo vệ ngay!” Tu phất tay.

“Vâng.” Kiệt Nhĩ gật đầu, đứng dậy đi làm.

“Nôn di nôn di nôn……” Điện thoại của Tu vang lên, y liền đứng lên tiếp: “Uy?”

“Tu, có muốn biết thẻ thông hành kia từ đâu ra không?” Cư nhiên là âm thanh của Lâm.

“Từ đâu?”

“Là tiểu thân ái của cậu – A Kha cho tôi đó.” Nói xong, liền tắt máy.

Tu ngạc nhiên trừng di động của mình, cứ như kia không phải là di động mà là lựu đạn!