Một giây dường như kéo đến cực kỳ dài, lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân.

Lương Nham vội vã chạy vào, khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, đôi mắt của bà gần như rơi ra ngoài: “Mục nhi, cậu đang làm gì vậy!”

Mất máu khiến cơn buồn ngủ càng lúc càng dữ dội, Mục Phương Sinh không quay đầu lại, vô thức đưa khẩu súng lục về phía Lương Nham, sau khi nhận ra mình chĩa súng vào ai, anh nhanh chóng quay lại chỗ Đồ Ngọc, ổn định khẩu súng lục trong tay: “Trương Cát Bân biết cậu ta!”

Lương Nham sửng sốt.

Tay cầm súng tay bắt đầu không tự chủ được mà run lên, Mục Phương Sinh nhìn chằm chằm Đồ Ngọc: “Làm sao cậu tìm được nơi này?”

Đồ Ngọc: “Em nghe thấy tiếng anh đánh vỡ kính.”

“Chỉ cách thành phố vật liệu xây dựng mấy con đường!” Lương Nham nói, “Tôi chỉ định cậu ấy đến Thành Thôn!”

Vừa nói, bà vừa không quan tâm đến súng trong tay Mục Phương Sinh, sải bước đi tới, giơ tay tát vào gáy anh, “Dám giơ súng vào tôi? Điên, điên, điên à?!”

Mỗi một chữ ‘điên’, bà lại chặt vào gáy Mục Phương Sinh, khiến Mục Phương Sinh trông như gà mổ thóc.

“Là lỗi của tôi,” Đồ Ngọc nói, “Khi Trương Cát Bân nhảy ra khỏi cửa sổ bỏ chạy, lẽ ra tôi phải nhắm vào chân nhưng tôi lại bắn vào lưng.

Tôi không ngờ Trương Cát Bân lại mặc áo chống đạn.”

Lương Nham liếc Đồ Ngọc, rồi nhìn Mục Phương Sinh: “Ai mà biết hắn ta mặc áo chống đạn chứ!”

Khẩu súng trong tay Mục Phương Sinh vẫn chưa được đặt xuống, Lương Nham nhìn vẻ mặt gần như căng thẳng cực độ của anh, lại thấy tiếng bước chân trên hành lang, bà không muốn cảnh sát khác nhìn thấy Mục Phương Sinh như vậy, hạ giọng nói, “Mục nhi, bỏ súng xuống.

Hiện tại cậu đang quá nhạy cảm.”

Nhanh chóng liếc về phía cửa, lại nói: “Uống thuốc gây ra tác dụng phụ à? Cậu nghĩ lại đi, nếu Tiểu Đồ cố ý để Trương Cát Bân đi, cậu ấy sẽ không lập tức nói cho chúng tôi biết biển số xe.”

Do dự một lúc, Mục Phương Sinh cuối cùng cũng đặt súng xuống, Lương Nham lập tức chộp lấy chìa khóa để mở còng tay của Đồ Ngọc trước khi những người khác đến.

Như thể tất cả pin đã được rút ra khỏi cơ thể, Mục Phương Sinh ngã xuống, được một đôi tay đỡ lấy — lại là Đồ Ngọc.

Cảnh sát hình sự lần lượt đi lên lầu, Đồ Ngọc đỡ Mục Phương Sinh, chào hỏi Lương Nham: “Tôi đưa anh ấy đi bệnh viện trước.”

Máu đã ngừng chảy, nhưng đầu óc của Mục Phương Sinh vẫn còn choáng váng.

Không còn sức lực để nói, võng mạc nhói lên đau đớn, anh cảm thấy nếu mở mí mắt thêm một chút nữa, mắt anh sẽ rớt luôn ra ngoài.

Anh dùng tay trái còn lành lặn nhéo sống mũi, nhìn lên thì thấy đèn đỏ ở ngã tư, chiếc Jaguar vẫn bất chấp lao qua.

“Đèn đỏ.” Mục Phương Sinh nói.

Đồ Ngọc không trả lời, tất cả xe đều ngoan ngoãn chờ đèn đỏ, chỉ có một mình cậu lao đi, xung quanh không có chiếc xe nào song song, khiến Mục Phương Sinh có ảo giác mọi thứ trên đại lộ hoàn toàn im lặng.

Sau trăm mét, đến ngã tư giao thông, Mục Phương Sinh lại nhắc nhở trước: “Đèn đỏ.”

Mười hai giờ trưa, ra ngoài là bị phơi cho cháy nên không có ai trên lối băng qua đường.

Đồ Ngọc đạp ga phóng đi đầy khiêu khích.

Chiếc Jaguar lao thẳng, thân trên của Mục Phương Sinh theo quán tính nghiêng về phía trước, bị dây an toàn kéo trở lại ghế ngồi.

“Anh uống thuốc gì vậy?”

Giọng điệu của câu này không hề nhẹ nhàng dễ chịu như cậu thường thể hiện với mọi người mà mang hàm ý hung hăng.

Mục Phương Sinh tựa vào ghế: “Tôi không uống thuốc.” Không để Đồ Ngọc nói tiếp, anh cau mày chuyển đề tài, “Cậu có thuốc lá không?”

Phía trước lại xuất hiện đèn đỏ, lần này Đồ Ngọc đạp phanh nói: “Em còn tưởng anh không hút thuốc.” Cậu lấy ra một bao thuốc lá đã mở từ trong hộc xe, rút một cây đưa thẳng vào miệng Mục Phương Sinh..

“Không biết hút.” Sau khi Mục Phương Sinh trả lời, há miệng ngậm điếu thuốc.

Đồ Ngọc sờ bật lửa đi tới châm lửa, anh híp mắt rít một hơi, ngọn lửa ở đầu điếu thuốc đột nhiên sáng lên, nicotin truyền qua phổi, khói thuốc nhàn nhạt mờ ảo phả ra.

Anh vươn tay ấn nút ở cửa xe, cửa sổ ong ong hạ xuống.

Nói không hút thuốc mà tư thế phun khói vô cùng điệu nghệ, rõ ràng là cao thủ, Đồ Ngọc cười nói: “Hút thuốc cho tỉnh táo, sợ đang ngủ bị em đem đi chôn trong núi hoang à?”

“Đúng rồi.”

Mục Phương Sinh cười nửa miệng nhìn Đồ Ngọc, từ góc độ này nhìn một bên mặt, anh đột nhiên phát hiện ở đuôi mắt Đồ Ngọc có một vết sẹo nhỏ, chỉ là một đốm nhỏ, hơi trắng hơn vùng da xung quanh, nhìn kỹ mới biết là vết sẹo.

Một cảm giác kỳ dị chạy xuyên qua trái tim, theo huyết mạch lan tràn ra toàn thân, không thể phân biệt là do tác dụng phụ của mất máu hay là do trực giác ban đầu.

Bác sĩ nói vết cắt quá sâu, cần phải khâu lại.

Chắc phải khâu đến bốn năm mũi kim, bác sĩ hỏi Mục Phương Sinh có cần gây mê không.

Anh nói không.

Bác sĩ đưa anh vào phòng điều trị và bắt đầu băng bó vết thương.

Cảnh sát hình sự nhặt được điện thoại của Mục Phương Sinh dọc đường đã đưa lại cho anh, màn hình không bị hỏng, WeChat hiển thị tin nhắn nhóm chưa đọc.

Thành thật mà nói, anh không tò mò về những tin nhắn đấy.

Anh hầu như không bao giờ lướt qua vòng kết nối bạn bè và cũng không đọc nội dung trong nhóm.

Nếu nhóm làm việc gửi thông báo tổ chức họp, chủ nhóm @Mọi người anh sẽ nhận được.

Nhưng bây giờ nếu anh ấy không nhìn xuống và quẹt điện thoại như đang bận, anh sẽ phải nói chuyện với bác sĩ.

Anh cảm thấy không thoải mái khi nói chuyện với người lạ.

Mọi người trong nhóm công ty đều lo lắng cho mắt cá chân bị bong gân của Lưu Viện Viện, vuốt màn hình lên, anh thấy Lưu Viện Viện gửi tin nhắn thoại.

Nhấp giữ giọng nói để chuyển đổi thành văn bản, từng từ hiện ra: “Ở cửa hàng đồ tắm Bầu Trời Xanh, em bị bong gân, anh Mục đến phố Vật liệu xây dựng Thạch Trung một mình.”

Anh chợt thấy lòng chùng xuống.

Cho dù có nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình bao nhiêu đi chăng nữa, sẽ luôn có một bác sĩ nhiệt tình nói: “Sao, đang cãi nhau với bạn gái à?”

Tiếng mở đồ y tế sột soạt cọ vào lỗ tai, Mục Phương Sinh cau mày, anh nghe thấy bác sĩ tiếp tục nói: “Đau lắm đúng không? May là bạn của cậu kịp thời phát hiện ra, thanh niên trẻ, vài năm nữa nhớ lại cậu sẽ tự cười mình đấy!”

Cửa phòng điều trị bị đẩy ra, mắt kính của bác sĩ từ sống mũi trượt xuống một chút, liếc mắt qua kính nhìn người tới cửa.

——Một người đàn ông trung niên với đôi lông mày cau lại sải bước vào phòng, dừng lại trước mặt người thanh niên có ý định tự tử rồi tát anh một cái thật mạnh vào mặt!

“Này!” Bác sĩ đột nhiên đứng lên, “Ông làm sao vậy? Vừa bước vào đã đánh người khác?”

Đối phương làm như không nghe thấy, lại giơ tay lên.

Người thanh niên cao lớn đưa người bị thương lao vào phòng điều trị, túm lấy cổ áo người đàn ông trung niên kéo ông loạng choạng hai bước, phải đỡ bàn điều trị bên tường mới không bị ngã xuống đất.

“Thị trưởng Mục!”

Thư ký theo sát vào trong phòng, vội vàng muốn đỡ ông, lại phát hiện ông còn chưa ngã xuống, liền quay ngoắt đầu nhìn về phía thanh niên đẩy Mục Khang Thư, hung hăng nói: “Cậu làm gì vậy?”

Người thanh niên khách sáo: “Đội điều tra hình sự Thành Bắc, Đồ Ngọc.”

Mặc dù thư ký không nói bất cứ điều gì giống như “tên cảnh sát hình sự quèn” này nọ nhưng anh ta cố gắng hết sức để thể hiện những gì anh ta muốn nói trên mặt, cố quá thành ra mặt méo xệch như trúng gió.

Căn phòng xử lý rộng mười mét vuông có vẻ rất chật chội.

Một bên má của Mục Phương Sinh vừa nóng vừa đau, đầu thì vừa nặng vừa nhẹ, nhưng vẫn cười phá lên.

Không có lý do gì, chỉ nghĩ rằng nó thật buồn cười.

Mục Khang Thư nhìn cổ tay phải của anh nằm úp sấp trên bàn, lại liếc anh một cái, quay lưng đi ra ngoài.

Thư ký lập tức đi theo, xuyên qua cửa còn nghe thấy anh ta nói chuyện điện thoại trong hành lang: “Hả? Bị người cắt cổ tay chứ không phải tự cắt cổ tay?! Sao nói không rõ ràng gì hết vậy, có biết Thị trưởng Mục của chúng tôi bận rộn như thế nào không? Từ rất xa chạy về đây đấy?”

Mục Khang Thư vội vàng đến, tát anh rồi vội vàng rời đi.

Cười đủ rồi, anh nhìn Đồ Ngọc vẫn đứng ở một bên: “Nhìn bố tôi xem, ông ấy có giống mẹ Từ Hiểu Vũ không?”

Đồ Ngọc chưa kịp trả lời, nữ bác sĩ đã hét lên: “Là bố của cậu à?”

“Con cái có gì sai mà xuống tay đánh như thế! Thậm chí đến mức tự tử… Tôi nói cho các cậu biết, những người thế hệ trước rất bảo thủ, cảm thấy thế hệ trẻ bây giờ ăn không ngồi rồi, chỉ có một chút chuyện cũng đòi tự tử, lại còn hay đòn roi đánh mắng!”

Mục Phương Sinh nhìn bà: “Ngài còn chưa khâu cho tôi đâu.”

Thanh niên mỉm cười, nữ bác sĩ mới nhận thấy anh rất đẹp trai.

Không giống các cô gái trẻ, bà nghiêng về thương tiếc những đứa trẻ xinh xắn hơn, ngay cả những đường kim mũi chỉ cũng khâu cẩn thận cho anh.

Nhưng dù có khâu cẩn thận đến đâu, không gây mê thì vẫn đau.

Ánh mắt Mục Phương Sinh rơi xuống chiếc đồng hồ trên cổ tay Đồ Ngọc, mặt số màu lam đậm, rõ ràng là đậm hơn so với lần trước nhìn thấy, hẳn là nó có thể đổi màu theo nhiệt độ.

Anh ngắm nghía chiếc đồng hồ của Đồ Ngọc, còn đối phương thì chăm chú vào cổ tay phải đang được khâu lại của anh.

Bắt lấy ánh mắt của anh, Đồ Ngọc ngoan ngoãn nói: “Anh Sinh, sao vậy?”

“Tôi luôn cảm thấy trên đời không có chuyện anh Sinh mà không có lý do.” Giọng Mục Phương Sinh vì mệt mỏi mà khàn đi, “Cho nên, lúc trước tôi đã làm gì cậu?”

“Em chỉ muốn giúp thôi.” Đồ Ngọc nhìn chằm chằm Mục Phương Sinh.

Mục Phương Sinh cười híp mắt, mí mắt dưới nổi lên một nét dài cong vút, làm cho con ngươi trong như nước, hỏi: “Giúp thế nào?”

Người đàn ông quay lưng lại với cậu, hình ảnh chiếc thắt lưng quất xuống lần nữa dội vào não cậu một cách dữ dội, không thể kiềm chế, không thể chối từ.

Cổ họng thắt lại, theo bản năng có cảm giác khát nước, Đồ Ngọc quay đầu nhìn đi chỗ khác.

Sau khi ra khỏi bệnh viện đã là hai giờ chiều, Đồ Ngọc lái chiếc Jaguar đưa Mục Phương Sinh trở về khu dưới lầu của chung cư Cảnh Viên, đỗ xe lại, nhưng không tắt máy: “Anh Sinh, anh đến ở nhà em được không? Anh như vậy không tiện.”

Mục Phương Sinh vừa định từ chối, đối phương liền như ăn mày vươn tay về phía anh: “Đưa chìa khóa cho em, em mang chó của anh xuống.”

—— Con golden retriever ngoan ngoãn nằm xuống băng ghế sau.

Nằm xuống một phút, nó ngập ngừng vươn cổ háo hức nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đồ Ngọc cố ý hạ kính xe cho golden, chỉ đủ rộng cho con chó có thể ngửi thấy gió nhưng không thể thò đầu ra ngoài.

Đồ Ngọc hỏi: “Tên nó là gì?”

Mục Phương Sinh quay đầu lại nhìn con Golden: “Mày tên gì?”

Golden xấu hổ trừng to mắt nhìn anh, anh nghiêm túc lấy thẻ cảnh sát ra: “Vui lòng hợp tác, mày tên là gì?”

Con Golden không biết có phải bị cảnh sát nhân dân uy hiếp hay không mà ngửa cổ “quẩu quẩu” hai tiếng.

Mục Phương Sinh: “Phiền mày sử dụng tiếng phổ thông tiêu chuẩn.”

Đồ Ngọc ngồi ở ghế lái không nhịn được cười, quay đầu nhìn con chó, dừng một chút, nói: “Nó tên là bánh mì.”

Cái tên rất phù hợp với nó, con chó này có màu sẫm hơn giống chó golden thông thường, giống như bánh mì nướng.

Chiếc Jaguar chậm rãi lái vào tầng hầm Vịnh Hải Lam, Mục Phương Sinh nhìn thấy một chiếc xe địa hình từ xa.

Mặt xe với lưới tản nhiệt dạng ô vuông, thân xe mạ điện ánh kim cực chất, mặt xe nổi bật với logo nữ hoàng bay lấp lánh.

Rolls-Royce Cullinan.

Xe tám triệu tệ mà cứ đậu bừa bãi ở đây, cũng không thèm mua gara riêng hay gì.

Cho đến khi Đồ Ngọc đỗ xe cạnh Cullinan và tắt máy, mắt anh vẫn dán vào chiếc xe không thể rời mắt: “Đẹp quá”.

Tiếng kéo hộc xe truyền đến bên tai, anh vô thức liếc nhìn Đồ Ngọc, đúng lúc cậu tìm được thứ muốn lấy — một chiếc chìa khóa xe Rolls-Royce Cullinan mới toanh.

Đồ Ngọc cầm nó, quăng đến trước mặt Mục Phương Sinh: “Thích thì lái xe đi.”

“…”

Rolls-Royce Cullinan ~ 35,6 tỷ VNĐ

./..