Nguyệt Nguyệt Luân Hồi

Chương 43: 43 Hồi Ii Quy Khứ Xuất Cung 1

Chim hót ríu rít...

Biển xô sóng trào...

Lõng bõng vài giọt đỏ trên mặt nước sớm đã loang màu rồi tan rã hết.

Đôi ba hơi thở sục làn nước rung rinh cũng đã lặng thinh.

....

Kinh thành triều Chu hai mươi năm trước.

"Con nói cái gì?"

Một tiếng đập bàn rầm vang lên, một nam nhân trung niên với khuôn mặt nhăn nhó hết sức khó coi.

Người này một thân long bào màu hoàng kim chói sáng, mão ngọc chạm rồng đội trên đỉnh đầu, đích thị là hoàng đế bệ hạ.

Bất quá, bệ hạ nhìn qua rất tức giận, còn có chút ngạc nhiên.

Dưới chân thiên tử có hai nam nhân đương độ thiếu niên đang quỳ rạp hai gối, tay còn chắp lễ chưa thu.

Tuy quỳ, nhưng cả hai đều ngẩng mặt nhìn vào bệ hạ, ánh mắt rạng ngời mà đầy kiên quyết.

Một người trong số đó thưa:

- "Nhi tử thỉnh cầu phụ hoàng chấp thuận cho."

- "Con...!Con muốn trẫm tức chết sao?"

- "Phụ hoàng, nhi tử và tiểu đệ chỉ muốn ra ngoài lịch luyện mấy năm, sau đó sẽ trở về mà."

Thì ra, sáng hôm nay hai vị hoàng tử xuất sắc nhất trong số rất nhiều đứa con của triều Chu năm đó đồng thời thỉnh cầu thánh ý cho xuất cung.

Người thưa chí lớn không để trong nhà, thiên hạ chúng sinh còn cần tương trợ.

Người rằng biển rộng trời cao lòng này chưa thấu, thiên hạ thâm sâu con cần tôi luyện.

Ai nấy đều đưa ra lý do hết sức thuyết phục làm bệ hạ giận không thể tả.

Tin này vừa đến thánh điện đã truyền ra khắp trung cung, hoàng hậu nương nương thế mà vội vàng chạy đến đây rồi.

Hoàng hậu đã vào độ tứ tuần* nhưng dung mạo vẫn còn diễm lệ lắm.

Người là sinh mẫu của Lục hoàng tử Chu Minh Hiên, đồng thời là dưỡng mẫu của Nhị hoàng tử Chu Minh Duẫn, chính là nhị vị đang quỳ trong điện đây.

*độ tứ tuần: độ tuổi bốn mươi

Phượng bào vừa hiện hữu trong thánh điện, kim khẩu đã khai ngôn:

- "Bệ hạ, bệ hạ không thể để hai tiểu hài xuất cung."

Thế nào mà khóe mắt hai vị hoàng tử không hẹn lại cùng giật giật đôi ba cái, tư thế đồng thời đổi, từ quỳ liền đứng dậy.

Trong lúc đó thì lời đáp của hoàng đế đã phát ra rồi:

- "Dĩ nhiên trẫm không để hai đứa nó đi.

Sao nàng lại đến đây?"

- "Thần thiếp lo bệ hạ duyệt ý."

- "Sao có thể? Nó còn kế thừa giang sơn của trẫm, sao mà xuất cung đi làm giang hồ kiếm khách gì đó được."

Nghe hoàng đế nhắc đến chính sự, Nhị hoàng tử muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Trong câu này, bệ hạ còn nhắc đến việc truyền ngôi vị, tất nhiên không thể trả lời bừa được.

Còn Lục hoàng tử thì không nghĩ nhiều như vậy, chàng thiếu niên vừa qua tuổi thập bát lên tiếng ngay:

- "Giang sơn không phải còn có Nhị ca lo sao? Con xuất cung thì có vấn đề gì?"

Hoàng đế bệ hạ vừa nghe thì mắt như nổi lửa, ngài cầm cuộn tấu chương hầm hố đi đến trước mặt Chu Minh Hiên, giơ tay lên hòng đập y.

May mà hoàng hậu nhanh tay cản ngài lại, bất quá bệ hạ vẫn lớn tiếng mắng:

- "Tạo phản phải không? Ngai vàng trẫm dâng hai tay cho con con không chịu, cứ khăng khăng cầm kiếm chạy ra ngoài kia thì có tích sự gì?"

Quả thực, tuy nói nhị vị hoàng tử này đều là trân bảo trong tay bệ hạ, nhưng hoàng vị thì ai cũng biết ngài sẽ trao cho Chu Minh Hiên.

Ngỡ tưởng chuyện này sẽ khiến huynh đệ bất hòa, nào ngờ hai vị hoàng tử vẫn thân thiết y như ngày bé, không chút hiềm khích.

Chu Minh Hiên một lòng tin tưởng Nhị ca của y sẽ thượng vị, mà Chu Minh Duẫn lại nguyện ý xưng thần trợ giúp Lục đệ lên ngôi.

- "Phụ hoàng, hoàng vị của người thực sự hợp với nhị ca hơn con đó."

Cuộn tấu chương thẳng thừng đâm sầm vào trán Chu Minh Hiên rồi rơi xuống đất.

Thế mà y chẳng mảy may dao động gì, chỉ đưa tay xoa xoa vùng trán một chút rồi thôi.

Vị hoàng tử này trước giờ luôn chọc giận bệ hạ đến mức rợn người.

Chu Minh Duẫn biết phụ tử hai người này nói chuyện với nhau chẳng được mấy câu là sẽ cãi vã ngay.

Y giải vây:

- "Phụ hoàng, thực ra A Hiên cũng chỉ muốn ra ngoài lịch luyện một thời gian thôi.

Người xem, đệ ấy tư chất cao hơn người thường mấy bậc, diện mạo lại khôi ngô tuấn tú như vậy, văn chương đã tường rồi, nếu thêm võ công cao cường nữa thì chẳng phải càng thích hợp làm minh quân sao? Hơn nữa còn có nhi tử đi cùng mà, sẽ không để đệ ấy chạy mất đâu."

- "Nhị ca..."

- "Im miệng." - Chu Minh Duẫn quát khẽ bên tai tiểu đệ, ngăn y nói ra điều gì không hay.

Mà những lời Nhị hoàng tử nói rất vừa lòng hoàng đế.

Một là khẳng định y công nhận tiểu Lục làm thái tử, hai là thể hiện huynh đệ tình thâm, ba là cũng có thể trau dồi văn võ.

Tất cả những lý do này đều có sức nặng trong việc thuyết phục hoàng đế cho xuất cung.

Ngài thở dài, nói:

- "Duẫn nhi nói cũng không sai.

Nhưng trẫm chỉ cho hai đứa thời hạn hai năm, khi tên nghịch tử kia tròn nhị thập tuế thì phải cút về đây."

Hoàng hậu không nỡ xa con nhưng cũng là người thông suốt, người chỉ dìu tay hoàng đế chứ không chen lời.

Tuy Chu Minh Hiên có vẻ không bằng lòng lắm nhưng chỉ cần hoàng đế cho xuất cung là được rồi, bao lâu không quan trọng.

Nghĩ vậy, y đột nhiên cười tươi mà chắp tay cúi đầu với hoàng đế.

- "Đa tạ phụ hoàng cho toại nguyện."

Chẳng hiểu sao, chỉ cần thấy y vui vẻ thì bao nhiêu tức giận trong người bệ hạ đều nguôi ngoai đi cả.

Ngài ngồi xuống bảo tọa, làm bộ mặt nghiêm nghị mà dặn dò:

- "Khi hai con xuất cung trẫm sẽ cho một đội binh lính tinh nhuệ đi theo bảo vệ."

Hoàng hậu gật đầu lia lịa, nhị vị hoàng tử lại tròn mắt giật mình.

Chu Minh Hiên đến bên bảo tọa, ngồi bịch xuống đất, song thủ ôm chặt lấy cánh tay của hoàng đế mà rằng:

- "Phụ hoàng à, đi xông pha giang hồ mà mang theo quân lính triều đình gì chứ.

Con không cần, con chỉ cần nhị ca đi cùng là đủ rồi.

Phụ hoàng, con trưởng thành rồi mà.

Người đồng ý đi mà, đừng thêm điều kiện nữa được không?"

- "Không được, thế thì không an toàn."

Chu Minh Hiên liếc mắt nhìn Nhị ca của y, trong mắt còn lóe lên một tia sáng.

Thấy thế, Chu Minh Duẫn chạy ào đến bảo tọa, ở một bên tay ghế còn lại mà ngồi bịch xuống, ôm nốt tả thủ của hoàng đế.

Nhị vị hoàng tử đồng thanh:

- "Phụ hoàng, thỉnh cầu người phê chuẩn."

- "Con...!Con...!Hai đứa nghịch tử này!!"

Hoàng đế lại nóng cả người lên, nhưng muốn đánh cũng không được vì hai tay đều bị hai hài tử ôm cứng ngắc.

Bất lực, ngài giậm chân bồm bộp xuống đất cho xả giận, rồi hậm hực quát:

- "Cút, cút đi càng xa càng tốt.

Hai đứa ở lại ngày nào trẫm thấy cũng phiền lòng."

- "Dạ.

Nhi thần cáo lui."

Thế là hai bóng dáng thiếu niên hớn hở đi ra khỏi thánh điện..