Từ sau ngày đó, Dạ Khuynh Thiên vậy mà không ở Càn Thanh cung triệu hoán qua thị sủng, đương nhiên, tính phúc của hắn cũng không có đoạn, chỉ là di chuyển sang nơi khác để mà phát tiết thôi.

Nguyệt Nhiễm cảm thấy thật ngoài ý muốn. Cái tên Đế vương kia mà sẽ vì một câu nói của đứa trẻ như hắn đi cải biến chính mình sao? Không đúng, hắn cũng không tin.

Mặc kệ thế nào, hắn cũng được chút thanh tĩnh, ngoại trừ mỗi ngày buổi tối bồi cái sắc hoàng đế kia đi ngủ.

Dạ Khuynh Thiên cũng không hạn chế hành động của hắn, Nguyệt Nhiễm sỡ hữu thời gian để làm chuyện của mình. Mỗi ngày, hắn đều trốn tại trong Thiên Điện của mình, bọn hạ nhân cũng không biết hắn đang làm gì, thế nhưng không có ai hội ngu ngốc đi hỏi. Càn Thanh cung thị nữ cùng thái giám bên trong coi như không phải người thông minh nhất Thần Uyển cung, thì cũng tuyệt đối là người hiểu biết nguyên tắc nhất.

Nguyệt Nhiễm tại trong tẩm điện chính mình cũng không làm cái gì, chỉ là tìm đến một ít tài liệu để làm *nhân ngẫu mà thôi.

*nhân ngẫu: Tượng người, con rối hình người

Nghĩ đến hắn một người văn võ đều kém, như thế nào bảo vệ chính mình. Dạ Khuynh Thiên? Đương nhiên không có khả năng

Nguyệt Nhiễm không có khả năng đặc biệt, nhưng hắn vẫn có ba loại năng lực. Trong ba loại này bất kỳ một loại nào đều đủ để hắn tự bảo vệ mình.

Nhân ngẫu chính là một trong số đó.

Chỉ bất quá làm một nhân ngẫu tương đối mất sức, ít nhất phải mấy tháng mới có thể hoàn thành một con, hơn nữa còn muốn bỏ ra nhiều tinh lực, tập trung tinh thần.

Nguyệt Nhiễm cau mày nhìn đống bán thành phẩm bày đầy trên đất. Không có biện pháp, muốn hắn chuyên tâm với một sự vật thật sử quá khó khăn.

"Tiểu điện hạ, đã đến giờ dùng vãn thiện." thanh âm Hổ Phách ở ngoài cửa vang lên.

Nguyệt Nhiễm chân trần đi ra. Dù sao trên nền đất đều trái thảm, chân cũng sẽ không thụ thương. Hắn chán ghét thân thể bị đồ vật này nọ trói buộc, bình thường y phục cũng chỉ là khoác một kiện ngoại sam rộng rãi.

Nếu như đổi thành người khác, đơn độc cùng Dạ Khuynh Thiên dùng thiện hội sẽ hoặc nhiều hoặc ít cảm thấy áp lực, bất quá Nguyệt Nhiễm thì không. Người khác sợ y là bởi vì muốn sống, Nguyệt Nhiễm cũng sẽ không sợ mất đi sinh mệnh. Mỗi thời không, hắn cũng chỉ có thể sống đến mười sáu tuổi mà thôi.

Ngồi trên băng ghế được cố ý làm cao hơn bình thường, tuy rằng không có học qua lễ nghi cung đình, Nguyệt Nhiễm khi ăn vẫn dùng động tác hết sức cao quý, ưu nhã, hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo, non nớt, cảm giác rất kỳ quái nhưng lại không nói ra được là quái dị chỗ nào. Mà hơn thế có Dạ Khuynh Thiên cùng nhau, bức tranh trước mắt này liền càng quái dị hơn. Người nào có thể nghĩ rằng sẽ có một ngày vị Đế vương này lại dùng 'bữa tối gia đình' cùng đứa trẻ một cách hài hòa như vậy? Chưa nói đến việc có người nào vinh hạnh cùng dùng bữa với Hoàng đế mà cũng không ai có can đảm này.

Nguyệt Nhiễm cực kỳ kiêng ăn, Dạ Khuynh Thiên sau khi biết tự mình phân phó Ngự Thiện phòng làm chút đồ ăn hắn thích. Ngoại trừ lưu ý hắn có hay không mang đến bất ngờ cho mình, vì cuộc sống tẻ nhạt thêm chút thay đổi, Dạ Khuynh Thiên cũng không chú ý hắn ở những phương diện khác. Ít nhất cho đến bây giờ ý tưởng của Dạ Khuynh Thiên chính là như vậy. Dĩ nhiên, đối với những đứa con khác, sợ rằng có muốn y cũng không để ý đến.

Mà Nguyệt Nhiễm cũng được lúc thanh nhàn. Hắn cũng không để ý Dạ Khuynh Thiên coi hắn thành cái gì, chỉ cần không xem hắn như a miêu a cẩu để đùa giỡn thì cái gì cũng được, chỉ cần không chạm đến giới hạn cuối cùng của hắn, hắn có thể khoan dung lựa chọn không nhìn đến.

Đương nhiên, ban đêm lúc ngủ, chung quy vẫn chịu đựng Dạ Khuynh Thiên quấy rầy. Nếu như là hắn sau khi lớn lên thì không có gì, có thể xem như là tán tỉnh, nhưng hắn bây giờ còn là cái tiểu oa nhi, cũng không muốn bị y thúc.

Nguyệt Nhiễm sau khi ăn xong, cũng không cùng Dạ Khuynh Thiên đánh tiếng, trực tiếp ly khai bàn ăn hướng gian phòng của mình chạy đi. Hổ Phách, Lưu Ly cùng Vương phúc nhìn mà toát mồ hôi.

"Trở về." Dạ Khuynh Thiên nói.

Nguyệt Nhiễm dừng cước bộ, xoay người, "Ta ăn no."

"Bồi Trẫm ăn." Dạ Khuynh Thiên ra lệnh.

"Không muốn." tiếng nói trong vắt của Nguyệt Nhiễm vang lên người cũng chạy mất, không để ý đến sắc mặt của Dạ Khuynh Thiên phía sau hắn.

Nhìn Đế vương thần sắc âm trầm, đám người Vương phúc mồ hôi lạnh trực rơi xuống, nghĩ thầm, 'hôm nay khả năng trời sập, hoàng thượng cư nhiên có thể dễ dàng tha thứ có người làm trái ý hắn..'

* * *

Đương nhiên khi đêm xuống, Nguyệt Nhiễm là không được dễ chịu.