Nhớ tới chuyện cũ không phải chỉ có Vương Phúc, Dạ Khuynh Thiên trong nháy mắt đó đã hoảng hốt một chút. Hắn nhìn hài tử trước mắt phảng phất như thấy được chính mình.

Không thể nhẫn nại cùng kiềm nén hưng phấn đang dâng trào, không chờ Nguyệt Nhiễm lên tiếng, Dạ Khuynh Thiên phút chốc đến gần ôm lấy hắn bay về phía Càn Thanh Cung.

Tổng quản nội vụ bị bỏ rơi chỉ phải lưu lại thu dọn tàn cục, còn có cả thiếu niên tử y đang hôn mê cần mang đi cũng bị hai người lãng quên.

Trở lại tẩm cung, Dạ Khuynh Thiên ôm Nguyệt Nhiễm đi thẳng tới *dục thất.

*dục thất: Phòng tắm của người cổ đại.

Ngồi trên chân Dạ Khuynh Thiên, hai cỗ thân thể trần trụi dán sát vào nhau, Nguyệt Nhiễm rất dễ dàng cảm thụ được thân thể nóng như lửa của Dạ Khuynh Thiên.

"Nguyệt nhi, ngươi thật làm cho trẫm cảm thấy rất giật mình." thanh âm trầm thấp từ tính mang theo sung sướng khó kiềm chế được, trong đôi mắt phượng cũng tràn đầy hứng thú.

Nguyệt Nhiễm tươi cười quyến rũ, "Không làm phụ hoàng bất ngờ người sao có thể chú ý tới ta?"

"Nguyệt nhi, ngươi đang câu dẫn trẫm?" Dạ Khuynh Thiên hô hấp chợt nặng nề. Một hài đồng năm tuổi biết cười thành như vậy sao? Ngay cả hoàng đế đã duyệt vô số người cũng đều cảm thấy rất yêu nghiệt.

Cảm giác cự vật kia của y đang dần ngẩng đầu, Nguyệt Nhiễm dùng con ngươi huyết sắc nhìn về phía Dạ Khuynh Thiên nói: "Phải. Ta nghĩ muốn đến tâm của ngươi."

Dạ Khuynh Thiên khêu mi, "Không có khả năng." hắn nhanh chóng phụ định, ngữ khí mang theo một tia không cho là đúng.

Hắn có thể cưng chiều kẻ khác, lại tuyệt đối khổng thể yêu một ai đó. Đối với Dạ Trụy Nguyệt dễ dàng tha thứ, đã vượt qua giới hạn của hắn quá nhiều.

Bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Nhiễm dán lên lồng ngực của y, khóe miệng lộ ra một vẻ châm chọc, ".. Lại nghĩ muồn hung hăn hành hạ." đang khi nói chuyện, đồng mâu tựa như nhỏ máu đi xuống.

Con ngươi Dạ Khuynh Thiên chợt biến trầm, một cơn tức giận thổi quét y. Nếu là người khác nói như vậy, coi như không giết chết cũng phải nhận lấy coi thường từ y, thế nhưng hài tử trước mắt nói như thế, y lại không cách nào khống chế tình cảm của mình. Hai tay của y dùng sức giữ lấy cánh tay hài tử, không khí một trận áp bách.

"Không được phép chống đối trẫm!"

Nguyệt Nhiễm lại tựa như không hề cảm giác, nhếch môi cười, thanh âm như có như không, "Phụ hoàng đại nhân lẽ nào đã quên, Nguyệt nhi vốn dĩ không có tâm."

Dạ Khuynh Thiên bỗng nhiên ngẩn ra, lực đạo trên cánh tay dần buông lỏng. Trên da thịt trắng noãn của Nguyệt Nhiễm đã đỏ lên một mảnh.

Không có tâm..

Chẳng hiểu tại sao, mỗi lần nghĩ đến điều đó, trong lòng y liền cảm thấy phiền muộn cùng.. bi thương.

Lửa giận như lũ chợt bị dập tắt, lúc tỉnh táo lại trong lòng y bao phủ tâm tình phức tạp.

Thở dài, Dạ Khuynh Thiên vuốt ve hai cánh tay của Nguyệt Nhiễm: "Đau không?" trong lòng y nổi lên một tia áy này cùng thương tiếc. Tâm tình xa lạ như vậy, mà hết thảy điều này đều là đứa bé trước mắt mang tới. Dạ Khuynh Thiên đôi khi cảm thấy mê mang, tại sao?

Nguyệt Nhiễm liễm hạ mắt, lông mi cong vút thật dài khẽ lay động, vốn định thuận miệng trả lời không có gì, nhưng nhớ tới lần trước Dạ Khuynh Thiên cố ý dằn vặt, ngoan ngoan nói rắng: "Đau."

Chuyện bất khả tư nghị đã xảy ra tiếp theo, Nguyệt Nhiễm mở to hai mắt nhìn động tác của Dạ Khuynh Thiên.

Đế vương ngông cuồng, tự cao tự đại kia lại có thể nhẹ nhàng, ôn nhu hôn lên cánh tay hắn! Cái hôn này giống như chứa đựng vô hạn thương tiếc, không mang theo chút sắc thái tình dục nào, chỉ đơn thuần là muốn trị hết đau đớn cho hắn, hết sức quý trọng hắn.

Người ôn nhu như vậy lại là Dạ Khuynh Thiên kia sao?

Nguyệt Nhiễm cắn môi dưới biểu tình hoang mang.

Dạ Khuynh Thiên ngẫu nhiên giương mắt, đối mặt với cặp mắt kia y không khỏi khiếp sợ.

Ánh trăng dần lặn về phía tây nhưng lại mang theo tia sáng chói mắt hé lộ mọi thứ trong màn đêm.

Trong mắt Dạ Khuynh Thiên đã xuất hiện một *kỳ quỷ chi cảnh.

*Kỳ quỷ chi cảnh: Cảnh tượng kỳ lạ, hiếm thấy thần bí.

Cặp mắt kia..

Y không nghĩ tới, sinh thời cư nhiên có thể nhìn thấy *trọng đồng ma mị trong truyền thuyết.

*trọng đồng: Trong một con ngươi sinh ra thêm một tròng mắt cùng trung lặp đè lên nhau tạo thành 2 tròng mắt trong một con ngươi.