Nguyệt Nhiễm kinh ngạc, y nhìn đã bao lâu?

Người nọ một thân tử y, trong tay cũng cầm một chiếc quạt. Quạt giấy khẽ lay động, thế nhưng đem Dạ Lai Nhã ra so với y quả thật là một trời một vực.

Người đến ngũ quan thiên hướng tà mị, khóe miệng như có như không mang theo nụ cười trào phúng, mà ánh mắt của hắn càng thêm mị lực câu nhân, *quang hoa vạn chuyển, tựa như cất chứa rất nhiều thứ, rồi lại như cái gì cũng nhìn không đến.

*quang hoa: Ánh sáng rực rỡ chói mắt

Thật sự rất giống Dạ Khuynh Thiên.

- - đôi mắt đào hoa.

Nhìn thoàng qua Dạ Lai Nhã vẫn còn ngốc lăng giữa đám người, Dạ Ảnh Chiếu khí định thần nhàn từ phía sau hòn giả sơn đi ra. "Hoàng đệ thật sự rất lợi hại a."

"Thì ra Tứ hoàng huynh còn có sở thích nhìn lén người khác." Nguyệt Nhiễm hé miệng cười.

Thương mâu dưới ánh mặt trời chiết xạ mảnh quang mang động nhân, tựa như thấy được một màu xanh nguyên thủy của bầu trời, lại giống mặt hồ nước mềm mại nhộn nhạo. Dạ Ảnh Chiếu trong lòng khen thầm không ngớt.

"Cũng không phải, ta là đường đường chính chính nhìn." Dạ Ảnh Chiếu cười nói.

Nguyệt Nhiễm ngưng thần nhìn y, tuy là y không có nói rõ, bất qua hắn tự biết mị lực của chính mình! Tới một Dạ Lai Nhã khiến tâm tình du ngoại cũng không còn, Nguyệt Nhiễm rầu rĩ trở về.

"Nếu như thất đệ không ngại, không bằng đến tẩm điện của ta ngồi một lát."

Nguyệt Nhiễm quay đầu, liếc y.

Dạ Ảnh Chiếu cười, "Thế nào, lẽ nào thất đệ còn sợ ta ăn ngươi sao." nhãn thần ngầm ý khiêu khích.

Nguyệt Nhiễm không phải ngốc tử, hắn lần đầu gặp Dạ Ảnh Chiếu liền cảm giác y là kẻ không đơn giản, hướng hắn khiêu khích? Hành vi ngây thơ như vậy, hắn cũng không tin cặp mắt hoa đào kia sẽ làm ra chuyện gì. Ngược lại cũng nhàn rỗi, trong sinh mệnh có hạn, nhìn nhiều chút náo nhiệt cũng không tệ. Lại nhìn xem mục đích y dẫn hắn đến cung điện của y là gì đi!

Dạ Ảnh Chiếu trụ tại Thính Phong Các.

Nhìn từ bên ngoài, nơi này mang theo chút phong cách cổ xưa, không có trang trí hoa lệ, xem ra có chút niên đại. Đi vào bên trong, tựa hồ lộ ra một cỗ khí tức thần bí, thị nữ thái giám bước đi đều lặng yên không một tiếng động. Ngẫu nhiên có hạ nhân đi ngang qua, nhìn đến một tiểu oa nhi giống như thần tiên hạ phàm cũng không dừng lại bao lâu liền vội vã rời đi.

Nguyệt Nhiễm đối với bày biện nơi này rất có hứng thú, thoạt nhìn kết cấu bình thường, thực tế lại giấu huyền cơ. Có vài nơi thậm chí giống với ma pháp trận. Đang muốn đi đến chỗ sâu trong hoa viên, lại bị Dạ Ảnh Chiếu kéo cánh tay trở về, "Chúng ta vào đây trước, thời điểm cũng không còn sớm, ở lại đây dùng ngọ thiện với ta!"

Nguyệt Nhiễm nhìn y cảm thấy có một xúc giác kỳ lạ chạy dọc từ cánh tay đến đại não, cùng đi ra ngoài thuận thế thoát khỏi tay y, nói: "Tốt."

Dạ Ảnh Chiếu thừa dịp hắn không chú ý lúc nhìn đến tay mình, ánh mắt lóe lên mạt u quang, 'Có ý tứ.'

Trên bàn ăn, hạ nhân đã bày xong ngọ thiện, người không liên quan đều bị Dạ Ảnh Chiếu cho lui xuống. Nguyệt Nhiễm đoan đoan chính chính ngồi vào, nhìn chằm chằm vào mâm đồ ăn thoạt nhìn rất mỹ vị trước mắt.

Dạ Ảnh Chiếu thấy hắn chăm chú nhìn đồ ăn còn cho rằng hắn đói bụng, nhân tiện nói: "Thất đệ khồng cần câu nệ, thích cái gì thì ăn cái đó. Đây là gân của nai con, tươi mới ngon miệng, thất đệ nếm thử." nói rồi đem gân nai phóng đến trong bát Nguyệt Nhiễm.

Những đỗi lâu không thấy Nguyệt Nhiễm di động đũa, Dạ Ảnh Chiếu hỏi: "Có phải thức ăn không hợp khẩu vị thất đệ?"

"Hoàng đệ chắc không phải là không biết dùng đũa chứ?" Dạ Ảnh Chiếu bừng tỉnh đại ngộ, trêu đùa nói.

Nguyệt Nhiễm trợn mắt liếc hắn "Mới không phải đâu."

Đúng lúc này, một tên thái giám tới bẩm báo: "Điện hạ, bên ngoài có cung nữ nói nàng là thị nữ của Thất điện hạ."

"Để nàng đi vào." nói chuyện không phải là Dạ Ảnh Chiếu mà là Nguyệt Nhiễm.

Tiểu thái giám nhìn về phía Dạ Ảnh Chiếu, thấy hắn gật đầu mới lui ra.

Không bao lâu, một thị nữ mặc hồng y tiến đến, chính là người đi lấy hoa quả đã trở lại, Lưu Ly.