Nguyệt Hàn

Chương 38: 38 Khách Nhân Không Mời Mà Tới

Giang Hàn Du cũng không hiểu Thẩm Nguyệt Hy gọi cậu về bế quan là vì sao, nhưng hắn lại bị đối phương ấn ngã vào linh tuyền ấp áp, y phục ướt sũng nhìn lên trên.

Thẩm Nguyệt Hy ánh mắt lãnh đạm nhìn đối phương, sau đó y cởi giày ra , chân trần bước xuống nước.

Giang Hàn Du: "...".

Thẩm Nguyệt Hy: ^ ^

Y đi tới tay siết nhẹ cổ áo của hắn giọng có hơi mềm mại "A Du, ta khó chịu".

Y ủ rũ nói "Tay đau, khi nãy sư đệ bóp tay ta đau".

Giang Hàn Du cầm tay y, khẽ hôn nhẹ lên "Không đau đâu sư tôn, người ướt hết rồi".

Y nhìn tay mình, sau đó lại nhìn hắn, hắn không biết nên làm gì luôn rồi, sư tôn là ý tứ thế kia hả...

Trong 2 năm qua thì cả 2 đều không song tu, cùng lắm chỉ là ôm nhau mà thôi, bây giờ mỹ thực dâng tận miệng, không ăn thì phí.

Giang Hàn Du nhẹ nhàng cởi ra áo bào của y, lộ ra da thịt trắng mịn tinh xảo ở cổ, xương quai quanh rồi đi xuống.

Hắn cởi đai lưng của y ra "Sư tôn, người ướt hết rồi, con cởi đồ giúp người".

Thẩm Nguyệt Hy nhìn đối phương lột đồ mình xong xuôi, y chớp mắt phượng, dưới nước không rõ ràng gì cả, y bị cởi sạch mà đối phương chưa cởi gì...

Không vui.

Giang Hàn Du nhận ra ánh mắt không hài lòng kia thì bất lực cười khổ "Sư tôn, người ngồi trên người của A Du, A Du không cởi được".

Y nhìn đối phương rồi lại lùi lại, Giang Hàn Du cảm thấy sư tôn có hơi lạ, hình như dính người hơn rất nhiều a, rốt cuộc là chuyện gì vậy nhỉ.

Cởi hết đồ xong, Thẩm Nguyệt Hy nhanh chóng dán qua bên kia, y lộ ra đuôi của mình, hắn nhìn đuôi hồ ly ướt đẫm kia, hm...!9 cái? Không phải 8 sao.

Thẩm Nguyệt Hy cụp tai, giọng mềm mại "Đuôi ngứa".

Giang Hàn Du nghe giọng y mà có phản ứng, tay hắn vươn tay sờ lên lưng y, rồi sờ tới xương cụt rồi đến đuôi mềm ướt sũng kia, nhẹ nhàng vuốt ve "Sư tôn không sao đâu, người bị sao vậy".

Y vùi đầu vào cổ của hắn, răng nanh cọ nhẹ cổ hắn, khẽ nỉ non "Um...!Tới kỳ giao phối".

Giang Hàn Du: "..." Nha.

Bị răng nanh cọ vào cổ khiến gân xanh trên trán hắn nổi lên, tử huyệt bị chạm vào khiến hắn tay hơi siết nhe người trong lòng lại hơi run lên.

Hắn cố gắng thả lỏng tay, nhẹ nhàng sờ tai cáo trên đầu của y đang cọ vào mặt mình "Sư tôn, con giúp người giải tỏa vậy".

Thẩm Nguyệt Hy gật đầu, sau đó yên tĩnh, tay của Giang Hàn Du dịu dàng an ủi đuôi của y xong rồi lại sờ xuống, thâm nhập bên trong, hắn khẽ cau mày, là do thời kỳ sao, cho vào khá dễ.

Thẩm Nguyệt Hy giật mình, y vùi đầu vào cổ hắn, tay ôm cổ hắn bám sát hắn vô cùng.

Sau 1 chút nghịch ngợm.

Giang Hàn Du mới cho vào 3 ngón tay, dọa Thẩm Nguyệt Hy dựng cả đuôi, y cắn nhẹ môi giả chết.

Giang Hàn Du bây giờ cũng khó chịu vô cùng, bên dưới cứng rồi, cọ vào nhau như vậy thật không chịu nổi.

Sau đó thì Thẩm Nguyệt Hy không nhớ nổi bắt đầu từ đâu, nhưng khi y lấy lại ý thức cũng là khi linh ngọc rơi ra ngoài, nó cứ rung rồi sáng trên đá.

Thẩm Nguyệt Hy thở nhẹ, Giang Hàn Du giữ eo của y, một tay nắn nhẹ mông y "Sư tôn, người không xem sao?".

Y rũ mi, khẽ hôn lên môi của hắn, giọng đáp rất chậm "Không sao".

Giang Hàn Du cảm nhận được bên trong siết chặt hơn, hắn hôn y một cách mạnh mẽ, tay siết giữ eo di chuyển đi lên ngực y, nụ hôn sâu thẳm lại triền miên.

Giang Hàn Du tu vi tăng lên Dung Hợp sơ kỳ, thiên kiếp cũng chẳng giáng xuống làm hắn bất ngờ.

Trên đỉnh Tàng Tuyết là mây đen cuồn cuộn, thiên kiếp trên kia không dám đánh xuống, nó sợ hãi nếu đánh xuống thì bản thân sẽ bị đánh nên cứ án binh bất động trên kia.

Bên này Thẩm Nguyệt Hy khẽ run nhẹ, y hô hấp dồn dập hơn, tên nhóc này tại sao lại hung vậy chứ, lý trí gần tán rồi.

Linh ngọc cứ rung, y che đậy hình ảnh sau đó bên kia sáng lên, giọng của Thẩm Dư Quân vang lên "Ca ca, anh ở đâu sao tối vậy?".

Thẩm Nguyệt Hy thở nhẹ, giọng rút đi sự mềm mại, y lên tiếng "Ta đang đi tắm".

Giang Hàn Du hôn lên cổ y, khẽ cắn nhẹ, tay nâng y lên rồi hạ xuống mạnh, Thẩm Nguyệt Hy mắt hơi mở to, xém chút bật ra tiếng rên, y búng trán của hắn, thấp giọng nói "Đừng quậy".

Giang Hàn Du hôn lên má của y rồi cười "Xin lỗi sư tôn, nó thoải mái quá".

Thẩm Nguyệt Hy: "...".

Giang Hàn Du sau đó cắn má y "Sư tôn, con làm tệ lắm sao? Người không rên lên một tiếng nào cả."

Thẩm Nguyệt Hy: "..." Con bảo ta rên á? Ta cũng cần mặt mũi.

Thẩm Nguyệt Hy nãy giờ kiềm chế vô cùng, dù sao thì y rất giỏi kiểm soát, y nhéo eo của hắn một cái rồi thấp giọng nói "Con nằm mơ rồi".

Thẩm Nguyệt Hy an tĩnh nghe Thẩm Dư Thần nói chuyện, sau đó y cũng tắt đi, chủ yếu bên kia là than thở chuyện bị người yêu đá.

Thẩm Nguyệt Hy không hứng thú nên tiếp tục công chuyện với Giang Hàn Du.

Y sờ đầu cậu "A Du, con thấy thiếu gì không?".

Giang Hàn Du hôn nhẹ cổ y "Thiếu gì vậy sư tôn?".

Thẩm Nguyệt Hy chậm rãi nói "Thiếu đánh, làm nhanh đi, ta muốn đi nghỉ".

Giang Hàn Du: "..." Lão nam nhân.

Thẩm Nguyệt Hy già rồi, chơi nãy giờ cũng đủ mệt tinh thần rồi, không dám chơi tiếp với tiểu nãi cẩu này đâu.

Y rũ mi xuống, bao giờ y mới có thể bồi bổ tốt linh hồn cho đứa trẻ này đây...!Còn thiếu nhiều quá.

................

Sau khi Trần Lăng Diên lên vị trí tông chủ, cậu nhận ra, bản thân ngu mới nhận cái chức vị này, nhiều việc quá.

Trần Lăng Diên phải vất vả làm việc, Thẩm Nguyệt Hy vừa đột phá nên rảnh rỗi qua giúp đỡ cho sư huynh việc xử lý.

Ngũ sư đệ Thẩm Trì cũng giúp đỡ.

Trần Lăng Diên cao hứng vô cùng, mắt sáng lấp lánh "Đa tạ hai đệ, không có hai đệ ta chắc không làm xong mất".

Thẩm Nguyệt Hy đã sớm quen việc này nên khẽ gật đầu, sau đó có vị đệ tử gõ cửa rồi tiến vào "Bẩm tông chủ, Tiên đế, đại hội Xiển Vi lần này sẽ được cử hành tại bản tông".

Trần Lăng Diên tay cầm thư án lỡ tay bóp vụn bàn: "..." Lại công việc à!?

Trần Lăng Diên cảm thấy sống không còn gì lưu luyến vội vàng nói "Đưa hết tài liệu lên luôn đi, ta không tin hôm nay ta không thể nghỉ ngơi!".

Thẩm Nguyệt Hy: -_-

Đại hội Xiển Vi được tổ chức lần nữa, lần này các tông môn và yêu giới đều tới, còn có nhân giới.

Thẩm Nguyệt Hy an tĩnh ở Tàng Tuyết Phong uống trà ngắm cá, Giang Hàn Du đứng luyện kiếm, tu vi của hắn đem đi đánh mọi người thì không ổn.

Chủ yếu tu vi Nguyên Anh là cao nhất mới nên tham gia.

Thẩm Nguyệt Hy lười biếng ngồi gánh bánh, y ổn định bình cảnh hơi lâu.

Thẩm Nguyệt Hy bây giờ có 3 việc, tu luyện, luyện kiếm, giúp tông chủ làm việc kiếm ít tiền.

Giang Hàn Du kiếm thuật được nâng cao hơn vì Thẩm Nguyệt Hy dạy rất tốt.

Đôi khi y sẽ tiến hành đánh đàn, dùng tiếng đàn thúc đẩy tu luyện khắp Vân Bách Thánh Tông, dùng tu vi giúp mọi người nhập đạo dễ dàng nhận cảm ngộ.

Thẩm Nguyệt Hy bây giờ cực kỳ hoang mang rốt cuộc y quên mất gì? Y không rõ, cũng không biết nữa rồi.

Y nằm ngồi uống trà, bàn đá lạnh cùng gốc hàn mai sau lưng, y tùy ý nghỉ ngơi, tay đỡ cằm nhắm mắt tĩnh thần.

Đại hội Xiển Vi bắt đầu, Thẩm Nguyệt Hy mang theo nhóc nhà mình xuống xem, vào phòng nghỉ nhìn 2 sư đệ, Lâm Tùng Viễn còn đang sợ hãi và oán hận y nhưng không có cơ hội trả thù.

Y rũ mi an tĩnh uống trà.

4 trưởng lão không nói gì mà nhắm mắt tĩnh thần.

Sau 1 chút thì mọi người đi lên, lần này vị trí trên có thêm vài vị tông chủ lớn và Yêu Chủ, là cái Kim Hồ năm xưa cùng một người mà Thẩm Nguyệt Hy quen thuộc, Tiêu Dư Quân.

Tiêu Dư Quân nhìn thấy Thẩm Nguyệt Hy và Giang Hàn Du thì nhận ra, dù sao diện mạo của y không thay đổi gì cả, Giang Hàn Du cũng vậy.

Thẩm Nguyệt Hy đảm mạc vô cùng, y rũ mi xuống, Trần Lăng Diên mỉm cười "Sư đệ, nếu chán thì có thể không cần ngồi đây đâu".

Thẩm Nguyệt Hy khẽ lắc đầu "Không sao".

Thẩm Nguyệt Hy ghế hàng trước, bên cạnh 2 vị đế, Nhân, Yêu, Tiên đế ngồi bên cạnh, Thẩm Nguyệt Hy ngồi giữ, có hơi căng thẳng.

Bên cạnh Nhân đế là ghế của Trần Lăng Diên, xếp như vậy là do tránh đánh nhau.

Thẩm Nguyệt Hy và Yêu đế nhìn nhau, 2 người nhìn nhau sau đó bắt tay hợp tác.

Không hiểu gì cơ mà cũng vui.

Tiêu Dư Quân tay siết chặt ghế, khó chịu thật, người muốn tìm ở bên cạnh nhưng không thể với tới.

Trần Lăng Diên đi tổ chức, lên đọc hết khai mạc rồi đi xuống.

Thẩm Nguyệt Hy tuỳ tiện xem, Giang Hàn Du ở ghế sau cầm hạt sen đưa cho y.

Thẩm Nguyệt Hy ngồi bóc hạt sen ăn, an tĩnh xem thi đấu, ánh mắt tùy ý xem bên dưới, vô vị.

Xem hết thi đấu, y đứng lên rời đi.

Sau đó mấy hôm qua y không đến xem.

Ngày cuối cùng y mới tới xem cho có, dù sao không có hứng thú.

Người thắng là Vân Bách Thánh Tông, là Ninh Xuyên, đệ tử của Minh Ngự thắng.

Thẩm Nguyệt Hy đứng lên đang muốn quay về thì Tiêu Dư Quân cầm tay y "Chúng ta nói chuyện được không?".

Thẩm Nguyệt Hy khẽ nói "Không, ta muốn quay về, Nhân Đế nên bỏ tay ra".

Tiêu Dư Quân khó xử nhìn y, y lạnh lùng rút tay lại rồi bỏ đi.

Dù sao y không quan tâm lắm, đến là duyên, đi là phận, không có hứng thú để xem, nói lại chuyện xưa chỉ là chuyện mây mù..