Sau khi công công và cung nữ rời đi, Thanh Ngọc nhìn đồ trong đại sảnh, nói: “ Chẳng lẽ trong cung có quy định mới? Nếu không, tại sao đồ ban thưởng đều là 1 cặp? Ha ha, tiểu thư, như vậy có lời nha, bởi vì phần thưởng chúng ta cái gì cũng ban gấp đôi.

”“ Vậy sao, ngươi nghĩ ta có nên chạy đến bên cạnh hoàng thượng, ôm chân hô to tạ chủ long ân không?” Nhược Ly không vui chút nào, ngược lại lòng nàng đang rất loạn.

Thanh Ngọc biết rằng nút thắt trong lòng Nhược Ly lại bắt đầu, thế nên nàng cũng im lặng, trong lòng suy nghĩ ngày mai phải làm gì.

Trước khi nhập cung, Thanh Ngọc đã ghi nhớ tất cả các quy tắc hoàng cung, bởi vì trong cung có một quy tắc: chủ nhân làm sai, nô tài chịu tội, cho nên một khi chủ tử mắc sai lầm, nô tài chắn chắn phải thay nàng chịu phạt.

Vì vậy, làm nô tài luôn luôn phải nhắc nhở chủ nhân những điều họ không được làm.

Đêm lạnh như nước, gió thổi từng đợt, không khí càng như thế, lòng Nhược Ly lại càng đau, Nhược Tinh, ta tới nơi này lâu như vậy rồi, có bao giờ người đã từng nghĩ về ta chưa? Dẫu chỉ 1 chút.

“ Hỡi thế gian, tình ái là chi,Mà đôi lứa thể nguyền sống chết?Trời Nam đất Bắc cùng bayGiờ đây nóng lạnh mấy ngày bên nhauVui hoan lạc, biệt ly sầuCũng đều bởi chữ tình sầu nữ nhi.

” ( Nguyên tác Mộ Ngư Nhi – Nhạn Khâu,Ngocctp dịch)Nước mắt Nhược Ly lặng lẽ rơi, tại sao, tại sao cứ mỗi lần nghĩ đến bài thơ này nước mắt nàng lại rơi?“ Vậy cho hỏi tình yêu là gì? Tại sao phải hứa cùng người sống chết?” một thanh âm nữ tử truyền đến, trong tích tắc, nữ tử có dung nhan kiều diễm, khí chất cao quý xuất hiện trước mặt Nhược Ly, chính là Hoàng hậu: “ Quý phi muội muội thật tài hoa, hôm nay ở tuyển tú điện, suýt chút nữa bị muội muội lừa rồi, suy cho cùng vẫn là Hoàng thượng anh minh.

”Hoàng hậu nói xong liền dựa vào nam nhân bên cạnh, câu nói kia khiến cho Nhược Ly có phần không vui.

Lại nhìn qua nam nhân bên cạnh nàng đang mặc áo choàng rồng, dáng người cùng chiều cao không chệnh lệch hơn Vân Duyên là bao, Nhược Ly lập tức biết người đến là ai.

“ Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.

” Từ lâu đã quen quỳ gối, Nhược Ly không còn ngang bướng như ba năm trước, chẳng qua một câu tham kiến kia không khỏi cứng nhắc: “ Thần thiếp không biết Hoàng thượng, Hoàng hậu giá lâm, xin Hoàng thượng, nương nương thứ lỗi.

”“ Nói gì vậy chứ?” Hoàng hậu cười cười nâng Nhược Ly đứng dậy, sau đó kéo lại tấm áo choàng của Hoàng đế: “ Có điều hôm nay Hoàng thượng sẽ tới chỗ bổn cung.

”Nhược Ly mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, nàng liền ngẩn ra, đúng là một nam nhân anh tuấn, so với Vân Duyên có phần nhỉnh hơn, nhưng trong mắt duy nhất chỉ có tia lãnh đạm, không hề có sự ấm áp.

Đừng làm quá! , Nhược Ly trong lòng cười khổ, vẻ mặt thành khẩn nhìn Hoàng hậu: “ Hoàng thượng sẽ luôn là của Hoàng hậu, không chỉ đêm nay.

”Khi nói câu đó, Hoàng hậu nở miệng cười, tay cầm lấy Hoàng thượng cũng lỏng ra vài phần, như tin tưởng Nhược Ly sẽ không tranh đoạt với mình.

Chỉ là nam nhân bên cạnh tựa hồ không có vẻ cao hứng, ánh mắt rét lạnh nhìn thẳng vào Nhược Ly.

Hoàng hậu không nói gì nữa, có lẽ nàng chỉ muốn lấy Hoàng thượng làm cớ thị uy với Nhược Ly, không lâu sau, nàng dẫn Hoàng đế đến Phượng Loan cung.

Nhưng được hai bước, Hoàng thượng dừng chân, hắn quay đầu nhìn Nhược Ly, ánh mắt có chút phức tạp: “ Quý phi có người trong lòng ư?”Nhược Ly ngẩn ra, nhưng sau đó quay đầu nhìn y mỉm cười; “ Sớm đã cách biệt.

” Sau đó, nàng bước vào đại điện, không để ý sự tức giận đang lan tràn trên mặt hoàng đế.

.