Sau khi cân nhắc kỹ, Tần Dạ vẫn để Tần Nguyệt đi lấy đồ đạc trước đây anh để ở trong phòng khách sạn. Mặc dù anh rất muốn tự mình đi lấy nhưng lúc này anh không thể bước xuống giường, chỉ có thể để Tần Nguyệt đi.

Một giờ sau, Tần Nguyệt trở lại.

“Anh, hành lý của anh thật nặng.” Tần Nguyệt thở dốc phàn nàn, vali nặng như kiểu bên trong đặt toàn vàng quặng.

Tần Dạ dễ dàng tiếp nhận vali, bấm mật mã, cầm một vật ra.

“Anh hai, anh…” Tần Nguyệt khiếp sợ trừng to mắt nhìn vật thể đen kịt Tần Dạ cầm trong tay. Đó là một khẩu súng thật.

“Cậu biết, tôi làm việc gì không?” Tiếng nói dễ nghe của Tần Dạ chậm rãi truyền đến tai Tần Nguyệt khiến cậu run rẩy một chút.

Tần Dạ ngắm nghía khẩu súng trong tay, “Nếu muốn theo tôi, cuộc sống của cậu có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

Tần Nguyệt suy nghĩ một chút, anh trai muốn nói, nếu không muốn chết thì đừng theo anh ấy sao? Anh trai đang lo lắng cho mình sao?

“Không sao, anh hai.” Tần Nguyệt cảm thấy hơi cảm động, anh trai cậu thật sự có quan tâm đến cậu.

Tần Dạ khẽ cắn môi dưới, không hiểu tại sao vẻ mặt Tần Nguyệt lại trở nên cảm động như thế, càng kỳ quái là anh lại cảm thấy khuôn mặt đó của Tần Nguyệt rất ưa nhìn…

Nhiều năm trôi qua như vậy, anh chưa từng gặp lại em trai, hôm nay nhìn kỹ mới phát hiện, em trai không còn là cậu thanh niên thông minh lạnh lùng trong quá khứ, mà đã trở thành một người đàn ông trưởng thành đẹp trai. Một người đàn ông đích thực.

Thời gian có thể xóa đi rất nhiều dấu vết.

Tình cảm mờ nhạt của hai người họ lúc trước đã thật sự chậm rãi lấp đầy vào thời điểm này.

Tần Dạ bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ anh và cậu có thể làm anh em thật sự.

“Anh?”

“Không có việc gì. Ngày kia đi Châu Âu rồi, công việc của cậu thì tính sao?” Tần Dạ bỏ lại khẩu súng vào vali.

“Anh yên tâm, em xin nghỉ phép rồi.” Tần Nguyệt cười cười.

“Vậy… Gia đình bên kia thì sao?”

“Nói một tiếng là được rồi. Kì thật em chỉ về nhà vào ngày tết.” Tần Nguyệt ngập ngừng… “Anh…”

Tần Nguyệt vươn tay ôm chặt Tần Dạ không buông. Tần Dạ chỉ cảm thấy hô hấp ngừng lại.

“Mấy năm nay, anh thật vất vả. Xin lỗi… Anh hai…” Cậu khẽ khàng nói bên cạnh tai anh, cứ thế trong chớp mắt, Tần Dạ cảm thấy nước mắt mình sẽ tràn ra nhưng hai mắt vẫn khô khốc như cũ.

Anh chỉ lặng im thả lỏng trong cái ôm của Tần Nguyệt. Nhiệt độ cơ thể người, quả thật rất ấm áp.

Lái xe, Tần Nguyệt trở về nhà trọ thu dọn đồ đạc. Dọc đường đi, tâm trạng của cậu rất tốt, bởi vì thái độ của Tần Dạ với cậu ngày càng dịu dàng, không còn lãnh đạm hờ hững như ban đầu nữa, khiến cậu vô cùng hạnh phúc. Nhanh chóng sắp xếp hành lý và đồ dùng hàng ngày, Tần Nguyệt ở trong phòng gọi điện thoại về nhà. Cậu nói cậu muốn đi Châu Âu nhưng không nói rõ nguyên nhân, chỉ đơn giản bảo muốn đi ra ngoài vui chơi, bố không nói gì nhưng mẹ lại lảm nhảm không ngừng hỏi Tần Nguyệt bao giờ trở về nhà khiến cậu có chút chán ghét. Chuyện trở về nhà, cậu cố gắng lảng tránh vì hối hận, bởi lẽ từ trước đến nay chưa từng đối xử thật sự tốt với anh trai. Ngắt cuộc gọi, cậu đem hành lý lên xe, định đến lúc đó đi thẳng từ bệnh viện đến sân bay.

“Cậu có muốn ăn không?” Tần Dạ cầm quả táo Tần Nguyệt vừa gọt cho, hơi cúi đầu hỏi. Bởi vì anh cúi đầu nên Tần Nguyệt không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh tuấn của anh.

“Không được, anh ăn đi. Em không thích ăn táo.” Tần Nguyệt cười cười, trả lời. Xem ra đã có tiến bộ, anh trai bắt đầu quan tâm đến cậu rồi.

Tần Dạ yên lặng cắn táo, không nói gì nữa. Tần Nguyệt đứng ở một bên, say mê ngắm nhìn hình ảnh Tần Dạ ăn táo.

Làn môi hồng nhạt mỏng manh chậm rãi cắn lên quả táo trắng nhạt, hai màu sắc hỗ trợ làm nổi bật cho nhau, bờ môi mỏng càng thêm phần ướt át xinh đẹp, rất mê người.

“Cậu đang nhìn gì?” Tần Dạ nghi hoặc hỏi.

“A? Không, không có gì.”

Tần Dạ cũng không hỏi nhiều, tiếp tục ăn táo. Có đôi khi, Tần Nguyệt thật sự rất kỳ quái, Tần Dạ cảm thấy như thế. Bình thường không hiểu tại sao cứ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào một điểm, có đôi khi lại nói vài lời khó hiểu, tuy nhiên, cậu không phải là người xấu. Thỉnh thoảng nghĩ về Tần Nguyệt, anh lại không kìm được sự ấm áp dâng lên trong lòng, có lẽ là bởi vì Tần Nguyệt rất dịu dàng, rất thông minh, và quan tâm chăm sóc anh rất cẩn thận; cũng có thể bởi vì cậu đối xử với anh thật sự rất tốt. Từ trước đến nay, lâu như thế nhưng dường như không ai đối xử với anh như vậy. Hầu như không một ai. Bố lạnh nhạt với anh, mẹ chết sớm, sau khi rời khỏi nhà chật vật kiếm sống, dưới mọi loại hoàn cảnh, không có khả năng có người thật tình đối xử tốt với anh. Cho nên dù là người quen biết lâu năm cũng không thể hoàn toàn tin tưởng. Đó là bi ai do môi trường ác liệt cùng lòng người hiểm ác đáng sợ tạo thành. Nhưng Tần Nguyệt không giống thế, cậu biết thành tâm đối xử tốt với người khác.

Tần Dạ hâm mộ và đồng thời cũng ghen tị với Tần Nguyệt.

Có thể do cô đơn quá lâu, anh dần dần quên mất đối xử tốt với một người là thế nào, cũng có thể cho đến bây giờ anh không biết cách đối xử tốt với người khác. Do sự dịu dàng của Tần Nguyệt, anh chậm rãi nhớ ra trước đây anh cũng có một chút dịu dàng, cho dù không nhiều lắm. Anh biết Tần Nguyệt vui vẻ, cho dù anh chỉ hơi quan tâm đến cậu, thuận miệng trò chuyện với cậu vài câu, chỉ là những chuyện nhỏ nhặt như thế lại khiến cho Tần Nguyệt vui vẻ.

“Cậu ấy đối với anh là chân thật.”

Lúc trước người đàn ông tóc bạch kim có nói với anh, Tần Dạ nghĩ anh đã hiểu hàm ý trong câu nói của cậu ta.

Tần Nguyệt là chân thật đối xử tốt với anh.

Vì thế Tần Dạ cảm thấy vui, mặc dù anh không thể hiện ra ngoài. Giống như nước chảy, mây trôi, gió thổi, sự ràng buộc về huyết thống của họ, bất luận là ai cũng không thể cắt đứt.

Tần Nguyệt rất lo lắng. Trong hành lý của anh trai có dấu vài khẩu súng, mà Tần Dạ lại tự nhiên đem hành lý lên máy bay.

“Anh hai, lỡ may…” Lỡ may bị kiểm tra thì phải làm sao? Luật pháp không cho phép mang súng ống.

“Không có việc gì.” Tần Dạ nói, vẻ mặt ung dung nhàn nhã.

Kết quả cậu vẫn luôn nơm nớp lo sợ, trong mười mấy tiếng đồng hồ bay hoàn toàn không dám chợp mắt, nhưng đáng ngạc nhiên là không hề có chuyện gì xảy ra, ngay cả lúc qua hải quan cũng thế, đều yên bình.

“Anh, rốt cuộc anh làm thế nào vậy?” Tần Nguyệt nghiêm túc hỏi.

“Đó là…” Khóe miệng Tần Dạ hơi cong lên một chút, lộ ra một nụ cười nhẹ, “Bí mật thương mại.”

Ở sân bay quốc tế London Heathrow hai người gọi một chiếc tắc xi. Trên xe Tần Dạ nói tên một địa chỉ, chẳng bao lâu sau, xe dừng tại một trong những khu chung cư cao cấp bậc nhất London. Tần Dạ trả tiền, sau đó mang theo hành lý và dẫn Tần Nguyệt quay về nhà của anh.

“Anh, anh ở nơi này sao?” Tần Nguyệt nhìn khung cảnh xung quanh, đặt hành lý xuống trước cửa.

“Ừ.” Tần Dạ nhẹ nhàng trả lời, đi vào phòng khách.

Căn phòng có diện tích rất lớn nhưng bên trong rất ít đồ đạc, có chút mênh mông trống trải, Tần Nguyệt nghĩ, là bởi vì anh trai ở một mình sao? Hoặc là vì chính thời tiết của London… ở đây có vẻ quá mức im lặng và trống rỗng. Tần Nguyệt chậm rãi nhìn quanh căn phòng, dường như muốn biết cuộc sống thường nhật của Tần Dạ thông qua những đồ vật nhưng không có thu hoạch gì hết.

“Thật ra tôi rất ít khi về đây. Hầu hết thời gian tôi dành cho công việc.” Tần Dạ giống như đang giải thích mà nói, khuôn mặt điển trai không có biểu cảm gì.

Tần Nguyệt im lặng. Tần Dạ thấy cậu như thế cũng không nói thêm điều gì.

Một lúc lâu sau, Tần Nguyệt mới nhận ra không khí trầm lặng quái dị của hai người họ, lúc muốn mở miệng nói chuyện thì có một vật cứng dính sát sau lưng cậu.

“Không được di chuyển.” Giọng phụ nữ êm ái vang lên.

Từ hình ảnh phản chiếu trên kính cửa sổ, Tần Nguyệt thấy vật thể tiếp xúc với lưng cậu, đó là một nòng súng màu trắng nhỏ hẹp đang ép vào giữa lưng cậu.

Tần Dạ nhíu mày, “Đừng làm bậy, Igarashi.”

Cô nàng có tên gọi Igarashi bất mãn bĩu môi, cất khẩu súng cầm trong tay vào túi xách.

“A Dạ, anh thật là… sao lâu như thế mới quay về?” Igarashi trề môi dùng tiếng Anh lưu loát hỏi, Tần Nguyệt lúc này mới có thể quay người thấy được diện mạo của cô ta. Đó là một cô gái phương Đông ước chường khoảng hai mươi tuổi có khuôn mặt vui tươi, mái tóc đen thẳng được buộc bởi một dải ruy băng màu đỏ, mặc chiếc váy ren đen phong cách Lolita kèm dây đai spaghetti buộc quanh eo, đeo găng tay ren đen, phía dưới đôi chân trắng nõn là đôi giày cao gót màu đỏ, ấn tượng chung là vừa suy đồi vừa lộng lẫy.

“Có vấn đề rồi.” Tần Dạ qua quýt nói, kéo Tần Nguyệt mờ mịt ra phía sau anh.

“Thật không? Dù sao anh phải tự mình giải thích với ông chủ đi.” Igarashi nói, bỗng nhiên mở to mắt nhìn Tần Nguyệt, “Anh chàng đẹp trai này là ai vậy? Là tình nhân mới của anh sao?”

“Cậu ấy là em trai ruột của tôi.” Tần Dạ lạnh lùng nói, “Không được động đến cậu ấy.”

“Yo yo, em nào dám? Người ta mặc dù có hứng thú với những anh đẹp trai nhưng vẫn quý trọng cái mạng nhỏ hơn mà!” Trên khuôn mặt dễ thương của Igarashi lộ ra một nụ cười xảo quyệt, “Người anh phải lo lắng phải là ông chủ? Cái gì ông chủ thích thì đừng mơ thoát khỏi tay ổng.”

“Không mượn cô lo.” Giọng nói của Tần Dạ vẫn lạnh lùng như trước. “Cô phải đi.”

“Được thôi, đi thì đi.” Igarashi quả thật xoay người rời đi, “Anh đẹp trai, em ở phòng đối diện với anh, lúc rảnh rỗi nhớ tìm em nhé.” Cô quay đầu lại liếc mắt đưa tình, sau đó đóng cửa lại.

“Anh, anh và cô ta là…” Tần Nguyệt quay đầu nhìn Tần Dạ.

“Igarashi và tôi làm việc cho cùng một người.” Tần Dạ nhàn nhạt nói, vẻ mặt vẫn bình thường, “Chúng tôi đã từng hẹn hò.”

Đã từng hẹn hò? Vậy có nghĩa là…

“Bây giờ đã chia tay?” Tần Nguyệt không dám xác định mà hỏi lại, tim dường như bị vật nhọn đâm vào, đau âm ỉ.

“Ừ.” Tần Dạ dường như nhớ đến cái gì đó, “Đem hành lý đặt vào phòng khách, chúng ta đi ăn thôi.”

“A, vâng.”

Tần Dạ lái một chiếc Ferrari đỏ rực ra khỏi gara, từ cửa sổ xe ló đầu ra, “Lên xe đi.”

Tần Nguyệt ngồi lên xe, yên lặng thắt dây an toàn.

“Có chuyện gì với cậu vậy?” Tần Dạ hỏi. Người từ trước đến nay luôn im lặng là anh, mà người hay nói thường là Tần Nguyệt; chính vì thế anh cảm thấy cậu im lặng như vậy là do có điều gì đó bất thường.

“Không sao.” Vẻ mặt Tần Nguyệt như có điều suy nghĩ nhưng không nói ra gì hết.

Nếu như cậu thú nhận cậu ghen tị với cô gái phương Đông kia, như thế anh trai sẽ phản ứng ra sao? Dù thế nào, cũng sẽ không ôm hôn cậu đúng không? Anh trai không phải đồng tính luyến ái, tình cảm đối với cậu chỉ là tình anh em mà thôi. Nghĩ thế khiến cậu rất đau lòng. Tần Nguyệt vô thức siết chặt nắm tay.

Sẽ có một ngày anh trai yêu cậu chứ? Nếu thật sự có ngày đó, chắc là mặt trời mọc ở đằng tây.

Nói tiếp cũng thật sự rất buồn cười, chính mình thích anh trai lâu như thế, nhưng trước nay lại không hề nghĩ đến phản ứng của anh trai khi biết tình cảm của cậu. Đến bây giờ anh trai chưa từng muốn gặp cậu, mà chỉ bất ngờ xuất hiện trong cuộc sống của cậu một lần nữa. Cậu yêu anh trai mình, tuy nhiên thứ tình cảm này không thể nói ra, trên thế giới này bất kỳ người nào cũng có thể lớn tiếng tuyên bố họ yêu Tần Dạ, nhưng duy nhất một người không thể thẳng thắn nói ra tình yêu của mình đối với anh.

Họ là anh em có quan hệ huyết thống.

Họ là anh em ruột.

Hiếm khi hai người lại chìm vào sự yên lặng, Tần Dạ vẫn yên tĩnh như mọi ngày, chỉ có Tần Nguyệt là trầm lặng một cách khác thường.

Hai người lặng lẽ bước vào một nhà hàng cao cấp, uống rượu vang Bordeaux, nhưng không ai lên tiếng trước.