Sau khi cung yến kết thúc, các Hoàng tử ngủ lại trong cung, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác được an bài ở Đông Thiên điện của Nhã Khôn cung.

- Lạnh không? - Tiêu Chiến cởi áo khoác trên người Vương Nhất Bác giao lại cho người hầu.

- Trên đường đi có một chút, trong điện thì ấm áp hơn rồi. Năm nay ít tuyết, nếu sang năm có thể hạ mấy đợt tuyết lớn, đối với thu hoạch mùa vụ sẽ có ưu thế hơn. - Vương Nhất Bác đốt lửa để xua tan đi cảm giác lạnh lẽo trên người vừa nói.

- Ngươi tỉnh rượu rồi à? Lại còn lo chuyện xa như vậy.

Nghĩ đến lúc Vương Nhất Bác ra khỏi Hợp Tương cung còn dựa vào mình đi lảo đảo, Tiêu Chiến liền cảm thấy rất thú vị, cũng thấy rất đáng yêu.

- Cũng không phải rượu nặng gì, gió thổi tự nhiên sẽ tỉnh.

Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn y, đôi mắt không có khí thế lại còn có chút thẳng thắn khờ dại.

- Ngươi nếu hôm nay say ngã, lần tới ta chỉ dám cho ngươi uống trà. - Tiêu Chiến nói.

- Hôm nay là ta sơ suất, nếu ăn chút dược giải rượu trước thì tốt rồi. - Hôm nay có chút vội nên hắn không dùng.

- Trước giờ chỉ nghe sau khi uống rượu mới giải men, chưa từng nghe qua còn ăn trước khi uống.

Nghe Vương Nhất Bác nói mà y biết được một ít chuyện trước đây bản thân không biết, đối với Tiêu Chiến mà nói cũng là một thú vui.

- Tất nhiên có, còn có dược khiến người ta say trước khi uống rượu. Mặc kệ là thuốc gì thì đều tổn hại sức khỏe.

Hắn là y giả, tự nhiên hiểu dược này chỉ có công hiệu nhất thời, kết quả chịu đựng vẫn là thân thể của chính mình.

- Ra thế. Nếu hôm nay cho Hoàng Quý phi các nàng ăn dược say rượu để sớm rời đi, cung yến này hẳn là càng thú vị. Đây là hậu cung, nhìn ngoài mặt thì tôn quý, thực tế lại âm u nặng nề. Muốn sống sót ở trong cung phải dùng đầu óc, cho dù thân là Hoàng hậu cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Nhớ lại đủ chuyện xảy ra trong yến tiệc hôm nay, Tiêu Chiến rốt cuộc vẫn có chút không thoải mái. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, nhẹ giọng nói:

- Mọi nhà đều có chuyện riêng, huống gì Hoàng gia.

- Ừm. Cũng may chúng ta ở trong Lân Vương phủ, không cần thường xuyên thấy những chuyện này. - Tiêu Chiến nói.

Người hầu đưa tới điểm tâm cùng trà, rồi ra ngoài gác đêm cho hai người nhằm nâng cao tinh thần. Tiêu Chiến rảnh rỗi không có việc gì làm, liền kéo Vương Nhất Bác cùng hắn chơi cờ. Y biết Vương Nhất Bác biết chơi cờ, nhưng vẫn chưa rảnh rỗi đánh một ván, thời gian cùng nhau đọc sách nhiều hơn. Hôm nay vừa lúc thử một lần. Hai người vừa đánh cờ vừa tán gẫu, Vương Nhất Bác hỏi:

- Đêm nay sao lại không thấy Nhị Hoàng tử?

- Thân mẫu của Nhị ca chỉ là một quý nhân, địa vị không cao lại sớm từ trần, thêm nữa Nhị ca tính tình ôn hòa, sau khi thành niên Phụ hoàng phong Thân Vương, ở phía tây tìm đất phong, hắn liền rời kinh thành đến đó. Từ đất phong đến kinh thành đường không gần, hiện tại trời đông lạnh, Phụ hoàng liền miễn cho hắn về kinh thành. Còn nói hàng năm vào cuối xuân đầu hạ quay về kinh yết kiến là được. - Tiêu Chiến vừa hí khúc Liên Hoa Lạc vừa nói.

- Thì ra là thế.

Vị Nhị Hoàng tử này cũng là một người không tranh đấu, nếu không sao lại có thể cam tâm ở lại đất phong? Hắn ở lại đất phong, coi như là chặt đứt khả năng kế thừa hoàng vị.

- Nhị ca cũng từ nhỏ lớn lên bên người Hoàng nương, tuy rằng có thể cùng phe với bên Hoàng Quý phi, nhưng cũng gần gũi cùng ba huynh đệ bọn ta. Sau này nếu có cơ hội, ta đưa ngươi đến đất phong của hắn thăm quan, nghe nói dân chúng an cư, dân sinh hậu đãi, rất tốt.

- Được.

Hai người đánh cờ một lúc lâu, cuối cùng Tiêu Chiến thắng một ván. Vương Nhất Bác thua cũng không xấu lắm.

- Là ai dạy ngươi chơi cờ? Sư phụ ngươi?

- Là cha dạy, sư phụ không kiên nhẫn cùng ta chơi cờ, chê ta học không tinh. - Vương Nhất Bác nói.

- Cũng là cha ngươi tài hoa, mới có thể nuôi ra một hài tử như ngươi.

- Ừm.

Cha đúng là tài hoa hơn người, toàn bộ kiến thức của hắn không theo kịp một nửa của cha, chỉ là cha trời sinh tính hướng nội, không thích khoe khoang với người ngoài. Nói đến cha, Vương Nhất Bác không khỏi có chút phân tâm, năm nay Người phải làm sao mới không còn cô độc.

- Năm ngoái ngươi ở nhà mừng năm mới như thế nào? - Tiêu Chiến cầm chén trà lên hỏi.

- Cũng không có gì đặc biệt. Đại phu nhân không thích tiểu thiếp cùng thiếp thất ngồi cùng bàn, cho nên cơm tất niên đều là phụ thân, đại phu nhân và muội muội cùng nhau ăn. Ta cùng cha, với Chu di nương và đại ca ngồi trong tiểu viện ăn. Dùng bữa xong liền quay về viện của mình đón giao thừa. Cha rất mộc mạc, thời điểm mừng năm mới đều may thêm y phục mới cho ta, còn Người một năm cũng không thêm được mấy bộ, dù sao mức độ ăn mặc trong phủ Vọng Dương Bá hữu hạn, tiền tiêu vặt hàng tháng của cha cũng không nhiều, như thế cũng coi như không tồi.

Phương thức mừng năm mới như vậy ở Nghiệp quốc cũng không hiếm, đại phu nhân không hiền, hoặc là mẫu gia có chút quyền thế, đương gia sẽ nhìn sắc mặt phu nhân để dùng thái độ khác nhau với thê thiếp. Cũng chỉ là giả vờ mà thôi, nếu thật sự tôn trọng thê tử, sẽ không nạp thiếp, cần gì phải làm bộ làm tịch như thế.

- Về sau mỗi tháng trong phủ may đồ mới, cũng làm hai bộ cho cha đi. Chất vải đưa đến quý phủ không tệ, đông ấm hạ mát. Dựa theo chất liệu cũng không tính là phá quy củ. - Tiêu Chiến nói.

- Ta gả vào Vương phủ là để chia sẻ việc vặt trong phủ cùng ngươi, chuyện ở mẫu gia không nên quan tâm, tránh để người ngoài biết sẽ chê cười ngươi. - Vương Nhất Bác nhìn y, do dự.

- Trong hoàng cung rộng lớn này, người đáng để ta chú tâm cũng không nhiều lắm, Hoàng nương, Tam ca, Lục ca. Ngay cả Phụ hoàng cũng chưa chắc cần ta quan tâm. Ngươi ở trong phủ Vọng Dương Bá chắc hẳn cũng vậy, đáng quan tâm chỉ có cha ngươi mà thôi. Nếu người chúng ta lo lắng đã không nhiều, vậy cứ vì đối phương mà lo lắng thêm một phần cho nhau cũng là chuyện nên làm. Tài năng của ngươi dụng tâm vì Hoàng nương, ta tự nhiên cũng muốn dụng tâm vì cha. Về phần người bên ngoài nghĩ như thế nào, căn bản không cần để ý. Nếu không chẳng phải sẽ sống rất vất vả sao? - Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác an ủi.

- Ừm, đa tạ. - Vương Nhất Bác cảm động tâm ý của y, mỉm cười vui vẻ.

- Ngươi và ta không cần nói tiếng 'tạ ơn'. - Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác vui vẻ, trong lòng cũng thấy thỏa mãn.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Trác Hồ trực đêm bên ngoài nhẹ nhàng đi vào tẩm điện, ở bên giường nhẹ giọng gọi.

- Vương gia, Vương gia...

Tiêu Chiến đang mơ màng thì nghe tiếng gọi liền tỉnh giấc, thấy Vương Nhất Bác bên người không bị đánh thức, mới thấp giọng hỏi nói.

- Giờ nào rồi?

- Vương gia, đã sắp canh ba giờ Mão. - Trác Hồ nói.

Tiêu Chiến ngày thường vào triều đã rời giường vào giờ này, nhưng hôm nay là ngày lễ, cho dù buổi sáng phải đến chỗ Hoàng Thượng Hoàng hậu chúc tết cũng không cần dậy sớm như vậy.

- Canh giờ còn sớm, chuyện gì?

- Phi Hồ bên người Lục Hoàng tử đến, nói là theo Lục Hoàng tử phân phó, thỉnh ngài hôm nay cần phải sớm dậy, đợi Hoàng Thượng Hoàng hậu rời giường liền đến thỉnh an, sau đó nhanh chóng xuất cung. Hiện tại người đang ở bên ngoài chờ quay về. - Trác Hồ thuật lại một chữ không thiếu lời Phi Hồ nói cho Tiêu Chiến.

Phi Hồ là tiểu thị bên người Lục Hoàng tử, bình thường Hoàng tử mang theo bên người đều là người hầu, chỉ có Tiêu Thanh một ngọn cờ riêng dẫn theo một Khanh tử. Vốn nghĩ Phi Hồ cuối cùng sẽ được Tiêu Thanh nạp phòng, nhưng chưa từng nghĩ Tiêu Thanh vẫn luôn giữ chủ tớ chi lễ, Phi Hồ này cũng là người chân thành, thay Tiêu Thanh làm việc cũng không hàm hồ.

Hôm nay nếu không phải có sự tình trọng đại, Tiêu Thanh cũng sẽ không sai Phi Hồ đến chuyển lời vào lúc trời lạnh thế này. Suy nghĩ một lúc, Tiêu Chiến đứng dậy mặc y phục, chỉnh lại màn rồi nói với Trác Hồ.

- Nói với hắn bổn vương đã biết, sẵn tiện ngươi lấy lò sưởi tay cho hắn ôm về, đừng để lạnh rồi sinh bệnh, Lục ca sẽ lo lắng.

- Vâng, tiểu nhân đi làm ngay. - Trác Hồ nhận lệnh rồi lui ra ngoài.

Tiêu Chiến đi vào gian sau, nơi đó có nước ôn tuyền (suối nước nóng) riêng dẫn vào, tùy thời tắm rửa. Ôn tuyền như vậy trừ tẩm điện của Hoàng Thượng, cũng chỉ có ở Nhã Khôn cung.

Chờ y tắm xong, toàn thân cũng ấm hơn rất nhiều, y liền thay y phục mới, lại thấm một cái khăn nóng đi đến bên giường. Vương Nhất Bác còn đang say ngủ, hắn ngủ rất thành thật, luôn giữ một tư thế đến hừng đông. Tiêu Chiến không muốn quấy rầy giấc mộng đẹp của hắn, nhưng hôm nay đặc biệt, y cũng không thể không quấy nhiễu.

Khăn ấm lau qua hai gò má, đôi mắt của Vương Nhất Bác khẽ run rồi mở mắt tỉnh lại, mơ mơ màng màng hỏi.

- Làm sao vậy?

- Có chút việc. Chúng ta đến sớm một chút chúc tết Phụ hoàng Hoàng nương, sau đó trực tiếp hồi phủ.

Nguyên nhân cụ thể y cũng không rõ, nên không có cách nào giải thích cho Vương Nhất Bác.

- Ừm.

Vương Nhất Bác ngồi dậy, tự làm mình thanh tỉnh một chút.

- Đợi lát nữa hồi phủ rồi tiếp tục ngủ.

- Được.

Hai người chuẩn bị xong, vội vàng đến chính điện chờ, không bao lâu Hoàng Thượng Hoàng hậu cũng rửa mặt xong, hai người liền vào cửa bái niên.

- Cung chúc Phụ hoàng, Hoàng nương khoẻ mạnh an khang, phúc trạch kéo dài. - Hai người quỳ xuống cùng nói.

- Hai con đến sớm vậy, mau đứng dậy đi.

Hoàng Thượng cười hiền từ rồi lấy ra tiền mừng tuổi đã chuẩn bị từ trước chia cho hai người, Hoàng hậu sau đó cũng chia phần của mình.

- Tạ ơn Phụ hoàng, tạ ơn Hoàng nương. Vừa lúc ở lại Thiên điện, tất nhiên là đến đầu tiên ạ. - Tiêu Chiến nói

- Ừm, sáng sớm tân niên là điềm tốt. Hôm qua trẫm cũng ngủ rất yên giấc, đã lâu không ngủ sâu như vậy. - Hoàng Thượng nói.

- Đêm qua lễ mừng, cao hứng nhiều sẽ cực kỳ mệt. - Tiêu Chiến nói.

- Ừm, các con cũng không ngủ được mấy canh giờ, ở lại dùng tảo thiện rồi hồi phủ nghỉ ngơi đi.

- Tạ ơn Phụ hoàng. Nhi thần cũng không định dùng bữa ở trong cung, nghe nói Hoài Anh lâu trong kinh điểm tâm mỹ vị, nhi thần muốn đưa Vương phi đi nếm thử chút. - Tiêu Chiến tìm cớ rời đi trước.

- Nếu như thế, vậy hai đứa mau đi đi. Khó thấy có nơi mùng một còn buôn bán, các con đi sớm có thể không phải xếp hàng.

Điểm tâm của Hoài Anh lâu Hoàng Thượng cũng nếm qua một lần, rất mỹ vị. Chỉ là không tiện thường xuyên xuất cung, cũng chỉ có thể nhớ lại thôi.

- Vâng, nhi thần cáo lui.

Ra khỏi Nhã Khôn cung, hai người đi ra phía ngoài hoàng cung. Mới vừa ra khỏi chưa được bao xa, liền gặp Tiêu Hoàng chuẩn bị tiến vào chúc tết. Thấy hai người đã chuẩn bị trở về, Tiêu Hoàng nói.

- Các đệ động tác thật nhanh.

- Tam ca tân niên hảo. - Hai người đồng thanh chúc tết hắn.

- Tân niên hảo.

Sau đó, Tiêu Hoàng cầm tiền mừng tuổi đưa cho Vương Nhất Bác.

- Đệ năm đầu nhập phủ, đây là tiền mừng tuổi tân niên. Ta từ lâu đã không cho Tiêu Chiến nữa, nhưng đệ thì phải cho.

- Cám ơn Tam ca. - Vương Nhất Bác mỉm cười thu tiền mừng tuổi.

Tiêu Chiến tiến lên một bước, thấp giọng hỏi nói:

- Tam ca cũng biết xảy ra chuyện gì phải không?

Tiêu Hoàng nhìn quanh, nói người hầu chờ tại chỗ, hắn kéo Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đi xa hai bước, nhỏ giọng nói.

- Tiêu Thanh nhận được tin, giữa trưa hôm qua Hàn Quan thành xảy ra chiến loạn. Năm trước không ít người Thát Mã đã cải trang rồi lẫn vào Hàn Quan thành đợi, sau này Thát Mã lấy lý do chiến lực không đủ giả vờ triệt binh. Vì là ngày Tết, Đại Hoàng tử sốt ruột hồi cung nên sơ suất, trước khi hồi kinh chỉ để lại nhân mã thủ thành ở biên quan, không có biện pháp gì để đề phòng. Hôm qua đang mừng tết, nhà nào cũng vội vàng mừng năm mới, canh gác cũng lỏng lẻo đi rất nhiều. Người Thát Mã nhân cơ hội nội ứng ngoại hợp, ở bên trong Hàn Quan thành trục hộ cướp bóc đả thương người, ai phản kháng liền dứt khoát giết chết. Hiện giờ dân chúng ở biên quan lầm than, Hàn Quan thành đã bị người Thát Mã khống chế, xem ra năm này sẽ không được bình yên.

Nghe được nguyên do, Tiêu Chiến nhíu mày, nghĩ đến lúc nhà nhà đoàn viên, dân chúng biên quan đang phải trải qua nỗi khổ ly tán, trong lòng có chút tức giận.

- Lục ca tin tức nhanh thật.

- Lão Lục vẫn luôn có cách riêng. Chuyện nghiêm trọng như vậy không đến giữa trưa sẽ đến tai Phụ hoàng. Chúng ta sớm trở về chờ đợi tin tức đi, tránh Phụ hoàng tức giận. - Tiêu Hoàng nói.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Hoàng không e ngại mình mà nói thẳng, hắn rất bất ngờ, cũng thấy được Hoàng gia thâm thuý. Đồng thời cũng thấy thật vui vẻ, ít nhất họ không xem hắn là người ngoài, điểm này cũng đã rất khó có được.

- Ta biết nên làm gì, Tam ca yên tâm. - Tiêu Chiến nói.

- Tất nhiên ta biết. Hơn nữa có Nhất Bác ở bên cạnh, đệ cũng sẽ lo chu toàn hơn.

Đệ đệ này của hắn từ trước đến nay luôn có chủ kiến, lại thông minh, tự nhiên biết nên làm gì mới có lợi nhất đối với mình, Tiêu Hoàng vội vã từ biệt hai người rời đi.

- Ta đến Nhã Khôn cung trước, lão Lục lát nữa qua. Chúng ta tách ra hành động mới không khiến Phụ hoàng nghi ngờ.

- Vâng, bọn đệ đi trước.

- Đi đi. - Tiêu Hoàng gật gật đầu.

Ba người tách ra đi về hai hướng khác nhau.