Edit: Tiểu Lăng

Vẫn, vẫn, vẫn, vẫn, vẫn muốn gặp cô?

Tim Tiên Bối bỗng đập nhanh hơn, thình thịch thình thịch, rung động cả màng nhĩ.

Ngẩn cả người ra, Tiên Bối vội nháy mắt, nhìn đi nhìn lại ba tin nhắn ngắn này nhiều lần.

Sau khi tốt nghiệp, cô rụt cổ lại trong phòng lâu như thế, chưa từng có ai chủ động nói muốn gặp cô, muốn nhìn thấy cô.

Bởi trò chuyện với cô rất vất vả, gõ mãi không ra được một chữ, mở miệng nói cũng cứ như muỗi kêu.

Nói như Viên Viên thì là, mỗi lần công việc cần gấp, đến ký hợp đồng một lần, chẳng khác gì độ kiếp*cả.

(*) độ kiếp: vượt qua kiếp nạn để thành tiên (thường là kiếp nạn thiên lôi đánh xuống)

Vì thế nên…

Thật khó khăn…

Cô phải nhắn lại cho anh như thế nào đây?

Anh nói thật xin lỗi, cô phải nói không sao nhỉ?

Anh nói muốn gặp cô, cô phải nói tôi cũng vậy đúng không?

Có phải đồng ý cũng tương đương với việc, sau này anh sẽ đến mỗi ngày?

Nếu, nếu anh không bài xích cách trò chuyện bằng viết chữ, cô cũng có thể…

Nói chuyện với anh…

Nhưng cuối tháng phải trả phòng thuê rồi…

Cũng không biết sẽ chuyển đi đâu ở, có uống được trà sữa của Vừa Ý không…

Bỗng có một ngày, cô không đặt hàng nữa, biến mất không tăm tích.

Hay là chuyển nhà thật…

Lần đầu tiên người ta tới tìm mình, cũng là vì nửa tháng rồi mình không đặt hàng…

Nếu anh lại tới đây, chẳng phải sẽ thất vọng vì bị cho leo cây, hoặc sẽ cảm thấy… mình bị… lừa?

Vả lại nếu mình không uống trà sữa nhà họ nữa…

Cũng sẽ không quan trọng lắm với họ đi…

Đối với anh, sự tồn tại của cô có tất yếu ư?

Hình như không có.

Tiên Bối nghĩ ngàn suy vạn, lòng luống cuống, loạn thành một nùi.

Chẳng biết nên nhắn lại như thế nào.

Tại sao lại có nhiều tình huống không thể nào đoán trước như vậy chứ?

Lo quá…

Nếu không… cắt đứt luôn khả năng phát triển tiếp đi.

Nghĩ vậy, Tiên Bối nắm chặt điện thoại, thoát khung nhắn tin với Trần Chước ra, tìm khung chat với Viên Viên.

Gõ: Ngày mai đừng…

Xóa sạch.

“Mai tớ không uống trà sữa, cậu đừng đặt giúp tớ…”

Tiên Bối cụp đầu xuống, không tài nào gửi đi được.

Như thế cứ như đang trốn tránh vấn đề, lấy người khác làm bia đỡ đạn.

Mệt quá.

Tiên Bối tắt khung chat với biên tập đi, về khung nhắn tin.

Cô cảm thấy mình nhất định phải nói tình huống thật cho người ta.

“Chắc là, tôi”

Ngón tay trắng đến độ gần như trong suốt ngừng một chút:

“sẽ không đặt trà sữa khá lâu, vì một vài nguyên nhân.”

Nhắm vội mắt, lấy tay che đi nửa mặt, không dám nhìn, nhấn nút gửi.

Gửi rồi!

Gửi đi rồi, trời ạ!!

Tiên Bối nhanh chóng đạp góc bàn, để ghế xoay tải mình tháo chạy nhanh như chớp, ra xa khỏi bàn học tám mét*.

(*) chỗ này trong bản tiếng Trung là tám trượng, nhưng 8 trượng = 27.6m (không hợp lý với diện tích phòng), cho nên mạn phép thay là 8m.

Vì để rời xa điện thoại trên bàn…

Nhưng, chớp mắt một cái, Tiên Bối đã thấy màn hình lóe lên lên.

Cô hơi kinh ngạc, anh nhắn lại rất nhanh.

Chần chừ, chân sau lại đạp nhẹ một cái.

Tiên Bối ngồi trên ghế, di từng chút từng chút một về vị trí cũ.

Nâng điện thoại lên, khi cô cho rằng người đàn ông sẽ hỏi nguyên nhân cụ thể thì ---

Anh chỉ gửi tới một câu:

“Ngày mai vẫn đặt chứ?”

Tiên Bối ngẩn người, đáp: “Đặt.”

Viên Viên nói đã đặt một tuần cho cô.

“Vậy mai gặp, đi nghỉ sớm đi.”

Tiên Bối đỡ đầu, vẫn hơi choáng với phản ứng ngoài ý muốn của anh, chậm chạp gõ một chữ “Được…” đáp lại.

Vừa đánh chữ, cô vừa cẩn thận lên tiếng thật nhỏ trong lòng.

+++

Trần Chước hỏi như thế không phải không có nguyên do.

So với chất vấn “Vì sao không đặt” một cách đơn giản, trực tiếp, hùng hổ dọa người, cách thăm dò quanh co này càng dễ moi ra đáp án mà anh muốn hơn.

Sau khi tỏ rõ ý muốn gặp vào ngày mai, cô gái nhỏ vẫn cho phép anh đi đưa trà sữa.

Như vậy, hẳn trong những nỗi niềm khó nói vì sao không thể đặt hàng trường kỳ nữa, không có anh.

Thế nên, Trần Chước yên tâm.

Người đàn ông sấy khô tóc, lót gối, dựa vào đầu giường.

Cầm quyển sách bên cạnh lên, đọc mấy trang, không tập trung lắm.

Trần Chước lại cầm di động lên, tìm “Tiên nữ sĩ” trong danh bạ, ấn mở thông tin kỹ càng.

Nghĩ một lúc, anh xóa ghi chú cũ đi.

Con trỏ chớp chớp vài giây, một cái tên ba chữ lạ lùng đã chiếm cứ lãnh địa này:

Bé sò nhỏ. (Tiểu phiến bối)

Bé sò nhỏ thích đóng cửa.

+++

Hôm sau.

Bối – ma cuồng thức đêm, không biết vì sao lại rất ngoan ngoãn ngủ trước 11h, nên dậy rất sớm.

Có hẳn một buổi sáng, nghĩa là có thêm rất nhiều thời giờ để làm rất nhiều chuyện.

Cô dứt khoát dọn dẹp lại nhà, soạn ra hẳn ba túi đầy những đồ cần vứt đi…

Thật nhiều…

Đây là kho thóc mùa đông của chuột sao…

Lặng lẽ phát ói với mình trong lòng, Tiên Bối chuyển từng túi ra cửa.

Chậm rì rì đi ra sau rèm, Tiên Bối vạch một nếp nhỏ lên, ghé mắt dò ra ngoài.

Trời không đẹp, như bị phủ lên một bức màn màu xám mờ vậy.

Ồ, là một bầu trời đầy mây.

Cảm ơn bầu trời đầy mây, cảm ơn mùa mưa, đã làm thơ cho đêm tối.

Tiên Bối vui sướng quay ra cửa, thay giày, lại thấy điện thoại rung.

Mở ra xem, là tin nhắn của Viên Viên: Công ty tổ chức đi chơi xuân, có gì gọi điện cho tớ.

Hẳn là để… phụ trách đăng bản thảo?

Trả lời được, cất di động vào túi quần, Tiên Bối kéo sụp mũ áo ở nhà xuống, che đầu đi.

Điều tra trong mắt mèo trước, mở cửa ra một khe nhỏ, nghiêng tai nghe, để rõ xem lúc này hành lang có ai đi qua không.

Xác nhận xong, Tiên Bối mới hé cửa rộng hơn, đi ra ngoài.

Sau đó xoay người, khom lưng chuyển từng mục tiêu nhiệm vụ hôm nay – túi rác, ra ngoài.

Trong khúc giữa phần đầu của Tòa thành thất lạc - tác phẩm làm nên tên tuổi của cô, có mấy phân đoạn không khác mấy so với cô bây giờ.

Nam chính bị zombie bao vây trong thành, thỉnh thoảng ra ngoài để thu mua đồ dùng sinh hoạt, mặc y như thế này, cảnh giác cao độ suốt hành trình.

Nên chỉ có thể nói, nghệ thuật bắt nguồn từ chính đời sống thường ngày.

Chuyển túi rác cuối cùng ra ngoài, Tiên Bối thở dài một hơi, vỗ vỗ tay, đứng dậy tìm chìa.

Cắm chìa vào, chuông móc treo khóa vang lanh lảnh.

Đang định khóa cửa, Tiên Bối bỗng nghe thấy có người gọi mình.

Hai chữ rất rõ.

“Tiên Bối.”

Ai?

Như bị một bàn tay lạnh như băng sờ vào gáy, người Tiên Bối lập tức đờ ra.

Có thể ngửi thấy hương vị của người đó ngay gần.

Trên thân người đó có hương vị ngọt ngào quen thuộc, là trà sữa?

Phải đắm chìm trong một hoàn cảnh nào đó rất lâu, mới có thể lưu lại hương vị như thế trên người…

Quả nhiên, ngay sau đó, người đàn ông lên tiếng lần nữa, “Em muốn ra ngoài à?”

Giọng anh, đương nhiên là Tiên Bối nhớ, ô, tại sao lại là anh?

Sao hôm nay anh lại tới sớm vậy?

Tiên Bối đứng nguyên tại chỗ, vỗ trán trong lòng.

Là vì Viên Viên muốn đi chơi xuân, nên cậu ấy mới đặt trước sao…?

Tiên Bối nhanh chóng cụp đầu xuống, cúi người, bày tư thế phòng vệ.

Mất rất nhiều công sức, Tiên Bối mới ép được mình xoay người lại, nhưng cô thực sự không dám dùng ánh mắt tiếp xúc với người tới.

Chôn mặt xuống, Tiên Bối gật gật đầu.

Được phép để ý đến đồ trên đất, người đàn ông hỏi: “Muốn xuống tầng đổ rác sao?”

Tiên Bối tiếp tục gật đầu. Tay không biết để ở đâu, đành giấu vào túi áo.

Người đàn ông cười tươi, trêu chọc: “Hôm nay đặt sớm như thế, tôi còn tưởng là em muốn gặp tôi sớm, còn đặc biệt ra đón tôi cơ.”

Tai nóng lên, nhất định mặt cũng đỏ rực rồi, đầu Tiên Bối càng cúi sâu hơn, thấp hơn.

Trần Chước cúi đầu, thấy cô bé hận không thể chôn hẳn cái đầu nhỏ vào lòng.

Vai cô rụt lại, đúc nên một tấm chắn vô hình quanh mình.

Trần Chước nhìn cô hồi lâu, chẳng biết sao nụ cười ấy lại không dỡ xuống được.

Anh không khỏi hỏi nên lời: “Không phải là gặp mặt sao, chỉ cho tôi xem mỗi cái ót thôi à?”

Anh đứng rất gần, tông giọng trầm thấp, xen lẫn chút vui vẻ tự nhiên.

Tiên Bối nghe vậy, da đầu run lên, ngón chân cuộn lại. Cả người cũng vì thế mà bối rối, rụt lại chặt hơn.

Tim đập mạnh trong lồng ngực, hai tròng mắt trốn dưới cái mũ áo nho nhỏ cũng nhảy đi khắp nơi, không biết nên hướng về đâu.

Sau một giây, ánh mắt Tiên Bối cứng đờ.

Bởi vì, người đàn ông đột nhiên ngồi xổm xuống!

Sau đó giương mắt nhìn cô, nhíu mày, nghiêm túc quan sát.

Ánh mắt hai người đụng nhau được vài giây, anh lại cong môi, đuôi mắt cũng nhếch lên thành một nụ cười.

Aaaaaaaaaaa!

Tiên Bối ngơ xong mới phản ứng được!

Bị nhìn thấy rồi!!

Mặt đỏ lựng, như lăn trên chảo dầu.

Song anh đã đứng dậy, như gió nhẹ mây bay, trở về tư thế cũ.

Mắt nhìn…

Cái ót của cái đầu đã gục vào lòng, và đang không biết nên chuyển động như thế nào của cô gái nhỏ, vẫn thấy buồn cười.

Ngay sau đó, Tiên Bối nghe thấy anh, đang nhìn xuống từ trên cao, lại chính thức tự giới thiệu: “Lần đầu gặp mặt, tôi là Trần Chước, nhĩ đông Trần, chước thiêu Chước.”