Nguyện Vì Anh

Chương 26: Bầu trời sao trong đêm

Buổi tối Đàm Vi cũng không có gọi điện lại, Nữu Nữu cũng có bệnh hay quên, xem TV mỏi mắt liền ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau mới nhận được cuộc gọi, hắn nói trong nhà có khách, không ra ngoài chơi được.

Ai......Thực chán ngắt Chạy xuống dưới lầu tám cùng Nhất Nhất, Gia Vũ một lúc lâu, vẫn thấy nhàm chán, về nhà ngủ đã một giấc trưa, bị điện thoại đánh thức, giống như con lật đật lắc lư nhấc ống nghe. “Alo alo a?”

“Là tớ! tối ngày chỉ biết ngóng trai, trọng sắc khinh bạn.”

"Cậu a." Là Tạ Thần, cô nhóc thất vọng ngồi bệt xuống đất. “Chuyện gì?”

"Họp lớp, mau tới đây, Diệp Tử bọn họ đều ở đây."

"Thật hả? ở đâu thế cậu chờ tớ với."

Diệp Tử vài đứa bạn học sơ trung chơi thân cùng cô nhóc, sau khi tốt nghiệp thi vào trường chuyên trung học, có một năm không gặp mặt rồi. Nữu Nữu vội vàng thay giày, lúc ra cửa định đi nhưng nghĩ sao lại quay vào gọi điện thoại cho Đàm Vi biết một tiếng.

"Vậy cậu đi thôi, kết thúc thì gọi cho tớ."

"Không biết tới khi nào, ngày mai mới gọi nhé?"

Đàm Vi trầm xuống im lặng một hồi. “Tớ muốn gặp cậu.”

"Vậy tớ không đi nữa."

"Không sao, chơi vui vẻ chút, nhớ là dù trễ thế nào cũng phải điện thoại cho tớ.

"Uhm. Tớ cúp đây."

"Nhóc......"

Cô ấy vội vàng áp ống nghe vào bên tai. "Chuyện gì?"

"Nhất định phải nhớ gọi điện thoại, mười hai giờ cũng được, một hai giờ cũng không vấn đề gì. Tớ chờ cậu."

Trong lòng đột nhiên thấy yếu mềm một chút."Tớ nhớ mà."

"Nhóc......"

"Cậu kêu tớ mãi làm chi?”

Hắn ha ha cười. "Chỉ muốn gọi thôi. Cúp máy đi."

Hôm nay hắn có chút kỳ quái......Trong lòng có nghi vấn, Nữu Nữu cùng bạn học tụ tập chơi quên trời đất, khi trời tối giống như mèo cào khó thoát. May mà các nam sinh tửu lượng không tốt, mười mấy két bia chưa uống hết đã ngã sấp xuống, nằm trong phòng bao riêng chất thành đống. Mấy nữ sinh sớm đi rồi, cô nhóc lại kiên trì ở lại thêm nửa giờ mới cùng Tạ Thần cùng nhau rút lui.

Đàm Vi xuống xe liền thấy cô nhóc ngồi ở đại sảnh tán gẫu cùng người ta, đầu hướng về phía cửa lớn bên này, khi phát hiện ra hắn hai mắt sáng lên lập tức đứng dậy. Hắn bước nhanh chân hon tới nghênh đón. "Nhanh như vậy!”

"Lái xe tới.” Ngửi thấy trên người cô nhóc có mùi rượu nhàn nhạt, "Uống rượu rồi hả?"

Nữu Nữu vội lấy ngón tay giơ ra ám chi có một đốt ngón tay. "Có một chút, nửa chén."

"Tự cậu lái xe tới?" Tạ Thần hướng ra ngoài cửa nhìn, giống như không tin tưởng lắm kỹ thuật của hắn.

"Sợ cái gì, có tớ ở đây mà." Nữu Nữu một tay khoác cánh tay cô bạn một tay khoác cánh tay Đàm Vi, "Đi thôi.”

Tạ Thần thấy vậy cười nham nhở."Chị gái à chị không sợ bị người ta thấy?"

"Chết cũng không thừa nhận.” Hai người cùng lúc nói ra.

Trước tiên đưa Tạ Thần về nhà, chiếc xe quẹo hướng ngược lại chạy. Bên ngưòi tiếng ríu ra ríu rít dần dần thấp xuống, quay đầu thì thấy, tay lái phụ cùa mình đã ngủ mất tiêu, giương cái miệng nhỏ nhắn ngáy ngủ. Đàm Vi khẽ cười một tiếng, cúi người dịu dàng hôn cô nhóc.

"Ngứa......" Nữu Nữu đẩy ra con sâu đang làm phiền kia. Mở mắt ra, chạm phải con ngươi sắng lấp lánh như hai tinh tú trên tròi.

“Tới nhà rồi."

Dán lên tấm kiếng nhìn ra bên ngoài, xe đậu ở trong gara."Đến nhà cậu rồi hả?"

"Uhm." Hắn vòng qua đầu xe dắt cô nhóc xuống xe, chỉ vào chiếc xe đạp địa hình nói. "Đến đây, tớ chở cậu chơi một hồi."

"Sao không đạp xe đón tớ?"

"Muốn sớm một chút nhìn thấy cậu."

"Buồn nôn." Nữu Nữu đỏ mặt nhảy lên yên xe phía sau, hai cánh tay gắt gao quấn trên eo hắn."Đã trễ thế này cũng không gấp lúc này, về sau còn rất nhiều thời gian chở tớ."

"Nhóc......" Thanh âm đột nhiên trầm xuống dưới, "Tớ sợ không có thời gian rồi."

"Cái gì?" Cô nhóc không nghe thấy.

"Tớ nói là thật lâu rồi không chở cậu.” Hắn đề cao âm lượng.

Chiếc xe đạp trực tiếp lao xuống mặt cỏ, vòng quanh tòa nhà chạy vài vòng. Nữu Nữu đem lỗ tai dán tại phía sau lưng hắn, nghe được tiếng tim đập trầm ổn, thùng thùng, thùng thùng."Ba cậu có ở nhà không?" Đột nhiên nhớ tới vấn đề lớn này, vội vã thu tay lại.

"Không có." Hắn nói ra, một bàn tay sờ soạng mặt cô nhóc.

Hai bàn tay nhỏ bé lại quấn đến eo hắn."Người mù sờ tượng." Cô nhóc cười nham nhở, hắn vuốt ve chiếc mũi cô nhóc.

Ngón tay mang theo mùi khói thuốc nhàn nhạt chậm rãi mơn trớn lông mày, mi mắt của cô nhóc, cái mũi xinh xắn cong cong, cánh môi mềm mại, chiếc cằm khéo léo, một lần lại một lần dường như sờ mãi vẫn không thấy đủ.

"Cậu rửa tay chưa?" Cô nhóc sát phong cảnh hỏi.

Hắn cười ra tiếng: “Chưa."

Phi phi......Mất vệ sinh!

Đàm Vi đến phòng bếp mở tủ lạnh ra lấy đồ uống, Nữu Nữu quăng giày xăng đan đi chân không lên lầu xuống lầu chạy loạn lên."Cái này muốn mang theo không?” Cô nhóc đứng ở trong phòng ngủ chỉ vào cái đầu lâu trâu treo trên tường, "Trước kia tớ sợ nhất cái này, hiện tại một chút cũng không sợ nữa rồi."Sprite. Cậu muốn cái gì đều cho cậu hết.”

"Uống không?" Hắn dương dương tự đắc cầm trong tay lon nước.

"Tớ thích cậu, đem cậu đóng gói lại cho tớ mang đi đi." Nhảy bật xuống lầu, đứng ở cửa cầu thang ôm lấy cổ hắn nghịch chiếc dây chữ Thập kia."Vài ngày nữa cậu đi rồi, làm sao bây giờ, ngay cả nho cũng chưa được ăn.”

"Bây giờ vẫn không thể ăn, chua." Cây nho kia được mọi người chăm sóc tỉ mỉ đã dần dần lớn lên, qua hai năm rốt cuộc cũng đơm hoa kết quả, nhưng đôi khi cũng bị chim cùng những đứa trẻ khác ăn vụng chút.

"Đợi nho chín tớ gửi chút sang cho cậu nếm."

"Ưhm." Hắn mở lon nước.

"Chờ thêm một chút nữa không được sao, không dễ dàng gì cây nho đơm trái thì cậu lại muốn đi rồi......"Cô ấy thì thào oán giận, liền đón lấy lon nước trên tay hắn uống lên vài hớp, bị sặc đến cay mũi, đến khi ợ lên.

Ngón cái lau đi khóe mắt sắp ra lệ của cô nhóc, hắn đem Sprite đặt sang một bên. "Đêm nay đừng về, ở bên cạnh tớ."

"Cô nam quả nữ chung sống một nhà.” Nói xong khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, che miệng cười hì hì, tròng mắt lăn lông lốc khắp trên mặt hắn xoay một vòng. "Nè nè cậu hôm nay có chút kỳ quái.”

Đàm Vi ghì chặt, cằm đặt ở đỉnh đầu cô nhóc."Tớ có lời muốn nói cùng cậu?"

"Gì vậy?"'

"Nhóc.” Hắn đem tay cô nhóc đặt tại ngực trái, thanh âm nặng nề từ đỉnh đầu truyền đến, "Cậu hãy nghe tớ nói, lúc tớ đi rồi về sau nếu cậu cảm thấy nhàm chán, có thể tìm bạn trai khác."

Cô nhóc đẩy hắn ra liền chạy ra cổng.

"Đi đâu?” Bàn tay móc lại kéo cô nhóc trở vào, "Thả tớ ra!" Cô nhóc đập lên chiếc tay đang đặt trên eo mình, tức giận đến nổi lông mày, chiếc mũi vo thành một nắm. “Cậu không phải nói nếu cảm thấy nhàm chán có thể tìm người khác sao, tớ bây giờ liền cảm thấy nhàm chán."

"Tớ hối hận rồi." Hắn cười kéo cô nhóc ngồi vào sofa, con ngươi màu đen ngòm thẳng tắp tiến vào tận sâu trong mắt cô nhóc.

Lưng tê rần, Nữu Nữu che kín mắt của hắn. "Đừng nhìn tớ như vậy." Khó trách trong tiểu thuyết thường xuyên miêu tả nam chủ nữ chủ khi cứ nhìn thẳng vào mắt nhau sẽ xảy ra màn hôn hít kịch liệt, thì ra là thật, cô nhóc hiện tại đã rất muốn hôn hắn rồi.

Kéo tay cô nhóc xuống, tầm mắt cùa hắn giằng co ở trên mặt cô nhóc. “Tớ hát cho cậu nghe.”

Đầu lập tức lắc không ngừng. "Không cần đâu!”

"Tớ muốn hát cho cậu nghe." Đàm Vi nhẫn nại dỗ dành nói, đem hai tay của cô nhóc nắm ở lòng bàn tay mình. "Tôi từ trong núi ra, mang theo hoa lan thảo, trồng tại trong vườn trường, hi vọng hoa nở sớm..... ”

Nữu Nữu sống chết cắn môi, chống đỡ khuôn mặt đựoc chiếu dưới đèn quang nhẹ nhàng run run.

"......Được rồi không hát nữa.” Lại hát tiếp cánh môi sẽ bị cắn nát mất. Hắn cũng biết bản thân ngũ âm không được đầy đủ, cúi đầu hôn lên môi của cô nhóc. "Cậu nói cậu muốn làm gì đi.”

Nhìn xung quanh khắp nơi, phát hiện quầy tủ ở cạnh tường tủ bày không ít rượu. "Chúng ta uống rượu đi?"

"Ách......Một chút.” Đàm Vi đi qua mở một chai rượu nho có nồng độ cồn thấp nhất, thật sự là sợ cô nhóc này lại say khướt. Lấy hai cái ly rót một nửa non của ly. "Chỉ cho uống chỗ này thôi."

"Được......Gia Vũ hôm sinh nhật cậu bảo chúng ta uống chén rượu giao bôi, uống thế nào?"

Hắn nhéo cái mũi cô nhóc."Không đỏ mặt a?"

"Đỏ mặt làm chi, chúng ta là muốn kết hôn."

Con gái có đứa có mười mấy tuổi đầu mà đem từ kết hôn treo trên miệng trôi chảy thế chứ. Hắn ha ha cười, giơ chén rượu lên dạy cô nhóc uống bằng cách hai cánh tay quấn vào nhau.

Cô cố gắng đưa miệng đến miệng ly để uống, khóe mắt liếc lên hai chiếc bóng phản chiếu trên tường, bật ra một tiếng cười, một ngụm rượu toàn bộ phun ra trước ngực hắn, không chút nghĩ ngợi kéo áo hắn vén lên.

Tim đập rồi đột nhiên ngừng lại một cái, hắn khàn giọng hỏi: "Làm gì thế?”

"Đau không?" Ngón trỏ đặt nhẹ tại ngực nơi có vết sẹo mờ mờ. "Không đau, lành từ lâu rồi."

"Tớ chỉ sợ cậu đau." Phản ứng lại thì hắn đã để trần nửa thân trên, cô nhóc cười nham nhở một tay che mắt, lại vụng trộm mở ra khe hở, tay kia thì ấn vào hạt đậu đỏ của hắn, nhảy đến cái rốn nghịch ngợm chọc vào.

"Cứng, khác hẳn với con gái."

Đàm Vi tóm chặt lấy bàn tay nhỏ bé đang đi hoang, trước mắt có sự mê luyến không rời của hai má lúm đồng tiền, ánh mắt đen lay láy chiếu lên cho hắn cảm giác giống như bị bóp cổ vậy, không thở nổi. Huyết khí trào dâng tăng tốc lưu chuyển khắp tứ chi, lòng bàn tay hắn xuất đầy mồ hôi, nắm chặt tay cô nhóc chậm rãi trượt lên trên làn da của nhóc, khàn giọng dạy cô nhóc: "Đây là thân thể đàn ông, đưong nhiên khác cậu.”

Trái tim đập thùng thùng như muốn nhảy ra ngoài, Nữu Nữu dè dặt cẩn trọng ôm lấy cổ hắn, nửa như sợ hãi nửa như mới lạ, nhắm mắt lại sợ hãi không từ bỏ. Cảm giác thân mình bị nhấc bổng lên, sau đó bị ôm lên lầu vào phòng nằm trên giường, một nụ hôn hạ xuống trán, theo sau là gò má, môi, cằm, dọc theo cái cổ trần trụi rồi chuyển động tới bộ ngực. "Nè, nè....." Cô nhóc kinh hoảng mở mắt ra.

"Kêu tên tớ.” Hắn tiến vào nơi sâu thẳm trong con mắt của cô nhóc.

"Đàm Vi......Tớ sợ......"

Hắn cười ấm áp: "Đừng sợ. Cậu tin tớ không, Nhóc?”

Tin, nếu như ngay cả hắn cũng không thể tin tưởng, trên đời này còn có thể tin tưởng ai?

Cả bầu trời đầy sao dường như đang nhấp nháy trên đỉnh đầu, Nữu Nữu nhắm mắt lại khẩn trương mà lại chờ mong.

Loại cảm giác này chưa từng thể nghiệm qua, tay của hắn, môi của hắn mang theo độ nóng cháy người, giống như lửa, lan đến đâu đốt cháy đến đó, thân thể giống như bị vứt vào trong hồ nước nóng lạnh luân phiên thay đổi, dẫn ra từng đợt run rẩy. Cô nhóc thử thăm dò vuơn tay ra vuốt ve cánh tay hắn, lưng hắn, những giọt mồ hôi của hắn đã cổ vũ cô nhóc, dẫn đường cho cô nhóc mò mẫm. Hô hấp càng thêm nặng nề, hắn không khống chế được bóp mạnh eo cô nhóc, sau khi khẩn trương đột nhiên thả lỏng.

"Sao vậy?” Mờ mắt ra không hiểu nổi phản ứng của hắn.

Trên khuôn mặt rịn ra lấm tấm những giọt mồ hôi, Đàm Vi hôn lên mặt cô nhóc, lấy chăn che cô nhóc lại, đứng dậy vội vàng đi vào toilet. Chỉ trong chốc lát thay đổi bộ quần áo khác đi ra ôm cô nhóc một lần nữa nằm xuống.

Gối đầu lên trong khuỷu tay của hắn, cô nhóc nghe thấy tiếng tim đập của hắn, thùng thùng thùng hỗn độn cấp bách. "Cậu, vừa rồi......”

"Đừng nói chuyện."

"Tớ......"

"Xuy......" Môi rê xuống, dùng sự ôn nhu chưa bao giờ có, chóp mũi chạm vào chóp mũi, lông mi chạm vào lông mi.

Cô nhóc hơi cách ra một khoảng, nghẹn cười chọc vào mũi hắn. "Vừa rồi cậu có phải là......" Nhớ được giờ học sinh lí thầy giáo có đề cập qua, không phải là......A, không phải là......

"Ngủ!" Hắn tắt đèn.