Nguyện Ước Song Song (Phần 1) - Nơi Bắt Đầu Mối Thù Hận

Chương 6: Khởi đầu của đế quốc mới - Kế Hoạch hồi sinh lại Arrow

[Thủ đô Ryart, vương quốc Arrow]

Tại [Lâu đài Ryart], nơi ở của Hoàng gia Arrow. Tòa lâu đài được bao quanh bởi những bức tường thành, gợi lên hình ảnh của một thành phố châu Âu thời Trung Cổ. Các ngôi nhà xung quanh đều lợp bằng ngói màu cam, phù hợp với không khí cổ điển của thành phố.

Các thị trấn xung quanh thủ đô Parnam rất phát triển. Từ lâu đài Ryart, có những con đường chính chạy về bốn hướng đông, tây, nam, bắc với dòng người qua lại tấp nập. Ngoài bốn con đường chính được lát đá chạy từ phía lâu đài, còn có nhiều đường phụ và các con hẻm kết nối chúng lại với nhau. Khi nhìn từ bầu trời, thành phố trông như một cái mạng nhện, hay bông tuyết vậy. Ở hai bên đường phố, nhất là khu mua sắm và khu chế tác, mọi người đang rất thảo luận rất sôi nổi.

Hôm nay là một ngày lễ lớn của đất nước, hơn nữa còn là lễ đăng quang của vị vua mới. Vì thế, khắp nơi đều đang rất nhộn nhịp. Do việc nhường ngôi diễn ra đột ngột, dân chúng nghĩ rằng có đảo chính và thành phố trở nên căng thẳng trong thời gian ngắn.

Nhưng khi biết rằng vị vua mới là người vừa tới thế giới này, còn nhà vua trước đã bị ép tự nhường ngôi theo một cách không thể khốn nạn hơn, dân chúng đã khó vui mừng. Ngoài ra, họ còn lo hơn khi vị vua mới sẽ kết hôn với nữ hoàng Lisa, thế nên nữ vương trước đó sẽ không bị đối xử tệ bạc. Dân chúng có phản ứng như thế là do nữ vương trước đã khá được lòng dân trong thời gian cai trị của mình.

Thế nhưng chủ của toàn bộ sự chú ý lại chẳng thèm quan tâm tới nó, câu chơi bời rong chơi khắp nơi. Trong thành phố, trong [ lâu đài Ryart] (Edit: trước mình có ghi là cung điện nhưng đọc lại không hợp lắm nên sửa thành Lâu đài Ryart nha). Việc đăng cơ, cậu cũng nhờ vả vào Lisa:

- Hãy nói với chúng dân, tôi có việc.

- Mắc gì ta phải nghe ngươi.

- Cô là vợ tôi. - Mozart mặt tỉnh bơ đáp.

- ........ ( Câm lặng, tỉnh vc: v)

- Thế nhé, đi đây. Kệ Lisa, Mozart quay gót bước đi.

Tên này, cứ làm như mình là nhất thế chẳng quan tâm tới mình.

_ Này nhóc, ngươi có cần phũ vậy không hả?

- Cô ta sẽ đuổi theo ngay thôi ý mà.

- Hả?

- Con người là một sinh vật kì lạ. Càng giấu bao nhiêu nó lại càng muốn biết bấy nhiêu. Chỉ cần tôi nói chuyện với cô ấy phũ tí thì chắc chắn cô ta sẽ bực tức mà...

- MOZART, TÊN KIA, ĐỨNG LẠI CHO TÔI... Tiếng nữ vương từ xa vọng tới

- Đấy tôi nói đâu có sai đâu, té đây nha.

- Ken, Anker nhờ hai vị nhé.

Cơ thể của Mozart bay đi hệt như những cảnh bay nhảy trong phim kiếm hiệp. Nhưng đừng nghĩ rằng thật sự như vậy, đây là ma pháp độc nhất, khác với những ma pháp trước đây của Mozart, đều là do đại hiền triết tạo ra. Nên khi cậu mở thanh trạng thái chúng ta không nhìn thấy.Đơn giản, đại hiền triết cũng ở đó:

Độc nhất ma pháp: Sáng tạo: có thể sáng tạo hoặc vận dụng để tạo ra mọi thứ với điều kiện bạn đã biết và đã nhìn thấy.

Ma pháp cường hoá cậu đưa vào đôi giày là " Phản Lực " ( Tới đây các bác hiểu rồi đúng không.) bằng cách sd ma pháp sáng tạo.

Phía sau Mozart, một thiếu nữ đuổi theo cậu. Trên một con ngựa trắng chạy như bay trên con đường đá xé tan bầu không khí yên tĩnh này.

Người cưỡi nó là một cô gái xinh đẹp mặc bộ quân phục màu trắng đỏ, trang phục của [White Rose of Arrow]. Cô khoảng 16 - 17 tuổi. Mái tóc vàng kim của cô cột thành kiểu đuôi ngựa, đung đưa trong gió. Làn da trắng tuyết và bộ đồng phục bó sát cơ thể cân đối, như thể nhấn mạnh thêm vẻ đẹp hoàn mĩ của cô.Hình ảnh cô gái cưỡi trên con ngựa trắng khá nổi bật trên đường phố. Thấy cô, mọi người đều cảm thấy ngưỡng mộ và lớn tiếng reo hò khi họ nhận ra cô là nữ hoàng của đế quốc.

Lisa đang chạy nhanh qua lâu đài.

Vài ngày trước, cô đã rời lâu đài để làm nhiệm vụ của mình. Nhưng chỉ sau vài ngày về lại nó khiến cô không khỏi tự hỏi nơi đây có gì thay đổi à, bởi có vẻ tất cả mọi người đều đang chạy. Từ những người lính, cho tới các cận vệ, các quan chức, và thậm chí cả các thành viên nội các cũng đều đang chạy. Cảnh một vị bộ trưởng mập mạp chạy trong khi liên tục đổ mồ hôi thở “huff huff” làm Lisa đứng chết lặng.

Điều này chưa từng xảy ra trước đây. Với bầu không khí thoải mái của lâu đài, bạn sẽ nghĩ rằng dường như ở đây thơi gian trôi chậm đi. Những người lính và các bộ trưởng sẽ đi bộ một cách thong thả, và mọi thứ sẽ rất yên tĩnh. Thậm chí dù bạn đang ở đâu, âm thanh duy nhất mà bạn có thể nghe thấy tiếng luyện tập của những người lính. Liecia nhớ rằng lý do cô tham gia học viện quân sự là do cô ghét bầu không khí đó.

Nhưng vào lúc này, dù cô có đi đâu, cô cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân.

Nhìn thấy một người giúp việc đang chạy về hướng này, Lisa gọi anh ta lại.

- Tôi có thể nói chuyện với anh một lát được không?

- A, tại sao lại là nữ vương? Nữ vương cần thần giúp việc gì?

- À, không... trông lâu đài có vẻ bận rộn. Vậy có chuyện gì đã xảy ra?

- Um, không, thưa nữ vương. Không có gì đặc biệt.

- Vậy sao? Dù vậy, tôi cảm thấy nó khá bận rộn...

- Vâng. À, đó có thể là do ảnh hưởng của vị vua mới. Nhìn vào cách người làm việc, thần cảm thấy rất xấu hổ nếu để lại tất cả công việc cho người. Thần cảm thấy mình cần nhanh chóng... a, ngay bây giờ thần đang có việc gấp, vì vậy xin hãy thứ lỗi.

- Thế à? Chúc anh may mắn.

Nhìn vào người giúp việc nhanh chóng chạy đi, Liecia chết lặng. Tại sao vị vua mới làm việc lại có thể khiến một người giúp việc bị ảnh hưởng? Hắn là người như thế nào?... Lisa không thể ngừng suy nghĩ về chuyện đó.

Văn phòng chính phủ Hoàng gia. Khi Lisa mở cửa, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một núi giấy tờ. Các tài liệu được xếp thành từng chồng, đầy trên một chiếc bàn lớn, đủ để hai người đàn ông trưởng thành nằm trên đó. Đó không phải là tất cả. Khi nhìn xung quanh, cô còn thấy vài quan chức khác cũng đang chiến đấu khó khăn với những chồng giấy giống như vậy.

Một lần nữa, Lisa lại trở nên chết lặng. Bỗng, có giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi quen thuộc phát ra từ phía sau núi giấy tờ.

- Oi, đến rồi à.

- ...................... Ae!? Gì!?

Do bất ngờ, Lisa phát ra một âm thanh kỳ lạ. Nhưng người sở hữu giọng nói kia dường như không để ý.

- Cô… cô có thể đọc không? Biết làm phép tính không?

- Đ…đừng biến tôi thành kẻ ngốc! Tôi đã được giáo dục một cách đàng hoàng!

- Tốt rồi. Hãy đến đây và giúp tôi làm việc.

- Giúp ngươi!? Ngươi nghĩ mình là ai...

- Chồng cô. Hơn nữa đây là một ‘Mệnh lệnh Hoàng gia".

Sau lời nói, người phía sau núi giấy tờ đứng lên và cho thấy khuôn mặt của mình.

Sau này, Lisa sẽ kể lại ấn tượng đầu tiên của cô về Mozart là “một cậu thiếu niên tinh quái với đôi mắt mệt mỏi.”

( Edit: Thề luôn, main tỉnh vcl)

- So sánh hai văn bản và khi cô nhìn thấy có số liệu không đúng hoặc có nhầm lẫn giữa các mục, đánh dấu nó lại.

- Hả, sao? Việc này để làm gì?

- Cô không hiểu sao...? Chúng ta đang đào kho báu.

Khi Mozat vô tình nói, khuôn mặt của Lisa trở nên lẫn lộn.

- Kho báu?

“Chính xác hơn, là [Những mục chi tiêu ngoài dự kiến]. Một chồng giấy là [Yêu cầu chi] và cái còn lại là [Báo cáo thu và chi]. Thậm chí nếu số tiền yêu cầu phù hợp với chi, nhưng nếu có nhiều mục chi hơn so với kế hoạch thì họ đã làm vài việc vô dụng để sử dụng hết ngân sách, hoặc biển thủ riêng và sử dụng các mục để che đậy. Chúng ta sẽ kiểm tra và nếu có bất kỳ mục nào ngoài dự kiến, chúng ta sẽ buộc các bên liên quan trả lại. Nếu chúng ta phát hiện việc biển thủ riêng, chúng ta sẽ bắt họ trả lại tiền, và nếu họ không thể trả tiền chúng ta sẽ tống họ vào tù và tịch thu tài sản của họ.”

- À, được rồi.

Hoá ra trong những ngày vừa qua cậu ta không rong chơi, vậy mà. Nhưng khi cầm một cuộn giấy lên thì khuôn mặt của Lisa cứng đờ

Đống giấy tờ này, đâu phải là chữ viết của đế quốc. Tại sao?

_ À, đừng động vào đống đó, đó là giấy tờ của mấy đế quốc khác đấy. Cô không đọc được đâu.

- Ngươi đọc được ư.

- Ừ!...

Điên à, những chữ viết này được cất giấu trong hoàng gia, chỉ những người được chọn làm sứ giả mới được quyền xem nó mà thôi. Họ sẽ đọc nó trong năm năm để có thể nắm chắc toàn bộ. Tên này vào đây còn chưa tới một tháng làm cách nào mà hắn học được tới bảy ngôn ngữ này chứ.

_ Kể thì cũng lâu đấy mất tới gần một ngày mới xong được hết. Đống ngôn ngữ này khó phết đấy....

!!!!

Mô...Một ngày, học toàn bộ ngôn ngữ của 7 đế chế ư. Đùa à...

- B... Bằng cách nào?

- Ngôn ngữ phát âm thì giống nhau duy chỉ duy có chữ viết là khác nhau mà thôi nên cũng khá đơn giản. Mỗi tội dài quá, nên lâu hơn mà thôi.

!!!

C..Cái này không gọi là học nữa rồi. Là phân tích thì đúng hơn. Tên này là quái vật à.

- Đứng hình rồi kìa.

- Thú thật, lần đầu bọn ta thấy tên nhóc này học một ngày xong tới bảy ngôn ngữ thì bọn ta cũng chả khác cô nhóc kia là mấy.

Các tinh linh trao đổi với nhau

- Sao ngươi lại không bộc lộ ra chứ.

- Vì tôi chán.

- Chán...

- Cô không nhìn thấy à. Cô càng thông minh, càng tài năng thì càng có nhiều người muốn nó. Cô sẽ đau đầu cho lựa chọn của mình. Nên thôi thì cứ im lặng đi cho nó đỡ phiền.

- Ngoài ra, đừng lo lắng về việc đính hôn. Tôi chỉ cai trị vương quốc vào lúc này. Vài năm sau, có lẽ tôi sẽ thoái vị.

- Ể, tại sao!?

- Ban đầu, tôi không có ý định làm gì nhiều hơn việc thực hiện yêu cầu [Hỗ trợ tiền] của đế chế. Bây giờ tôi đã được nhường ngôi, nên ít nhất tôi sẽ đưa nền kinh tế của đất nước vào con đường phù hợp, nhưng những gì sẽ xảy ra tiếp theo thì tôi sẽ để cho vương quốc tự quyết định. Vì thế, không có vấn đề gì nếu cô muốn huỷ hôn ước.Tôi bây giờ chỉ muốn đất nước này phát triển, vào quỹ đạo tôi sẽ rời đi, hai cái điều kiên kia chắc tôi có thể chẳng dùng tới đâu. Khi nhận ra âm mưu đảo chính thì tôi nghĩ rằng tôi sẽ đưa đất nước này quay lại. Có thể một điều kiện trong số đó là khi rời khỏi đâyhãy quay lại cuộc song bình thường của mọi người.

- ----------------------------------------

(Góc nhìn Lisa)

Lisa mở to mắt nhìn Mozart, người nói những lời đó mà không một chút biến sắc.

(Không, không. Tuy cậu có thể nói một cách dễ dàng nhưng sẽ không dễ thực hiện như vậy.)

Thậm chí cả quân đội - không biết nhiều về chính trị cũng hiểu tình hình hiện tại của đế quốc. Nó đang nằm trên bờ vực bị [Chiếu tướng]. Rất nhiều vấn đề như lương thực, suy thoái kinh tế, dòng người tị nạn từ cuộc xâm lược của Quỷ Vương, áp lực từ Chén Thánh.... tất cả đều khiến đất nước phải gồng mình chịu đựng. Rất có khả năng, nếu" cô" trước đây tiếp tục cai trị thì triều đại của ông cũng sẽ chỉ kéo dài thêm vài năm nữa. Đúng như dự đoán, Lisa có thể nhìn thấy những điều này với một đôi mắt bình tĩnh.

Nhưng, liệu Mozart sẽ làm cách nào để vực dậy nền kinh tế của đất nước? Giả sử cậu có thể, sau đó liệu dân chúng có thể để cho vị vua thực hiện một kỳ tích như thế thoái vị chỉ trong vài năm?

- ....Nếu vậy, làm sao Ngươi có thể kiếm đủ tiền hỗ trợ?

_ Hm? À, tôi đã kiếm đủ tiền để hỗ trợ cho đế chế.

- ..............................Ể?

- Hiện tại tôi đang kiếm tiền cho việc cải cách. Thành thật mà nói, nó còn cao hơn số tiền phải trả cho đế chế.

(Khoan…. Chờ đã!Hắn ta nói gì cơ? Đế chế đòi số tiền lớn bằng một phần ba ngân sách hàng năm của đất nước. Nó bằng với tổng ngân sách hàng năm của các quốc gia nhỏ hơn và hắn ta nói rằng hắn đã có số tiền đó?)

- Ở đâu mà ngươi lại có thể kiếm đủ...

- Tôi đã bán khoảng một phần ba kho báu trong phòng kho báu.( đù, máu đấy)

- Phòng kho báu...? Phòng kho báu quốc gia!?

(Hắn ta thực sự đã bán kho báu quốc gia!? Hắn ta đã nghĩ gì!)

Cô hỏi Mozart, người đang thắc mắc ‘bộ việc đó kỳ quặc lắm sao?’.

- Ngươi có biết kho báu quốc gia là sở hữu của toàn đất nước! Việc bán chúng là đủ để ngươi bị kết tội phản quốc rồi, biết không?

- K...khoan đã, bình tĩnh lại. Cô nói nó thuộc về đất nước, vậy sẽ không hợp lý nếu bán nó vì lợi ích của toàn dân tộc?

- Cũng được, nhưng.... Có những món mang ý nghĩa văn hóa và lịch sử.

- À - tôi đã loại trừ những thứ như vậy. Những món tôi đã bán là tài sản như đá quý và đồ trang trí.

Mozart tìm kiếm và lấy ra một danh mục về kho báu quốc gia từ đống tài liệu.

- Tôi đã chia kho báu quốc gia thành 3 nhóm: [Nhóm A: những món có giá trị văn hóa], [Nhóm B: những món không có giá trị văn hóa nhưng có giá trị vật chất], và [Nhóm C: những món khác], tôi chỉ bán nhóm B thôi. Thay vì bán nhóm A, sẽ tốt hơn nếu đặt chúng tại một nơi như phòng trưng bày hay bảo tàng đều đặn để thu lợi nhuận.

- Điều đó cũng đúng, nhưng... nhóm C là sao?

- Trang bị ma thuật, các loại sách ma thuật và các vật dụng. Tôi thực sự không biết phải làm gì với chúng. Chúng là một cái gì đó giống như vũ khí, vì thế rất khó để nói rõ được. Tôi không thể chỉ bán chúng đi hoặc đặt chúng tại phòng trưng bày. Mặc dù [Bộ trang bị của anh hùng] trông như có vẻ sẽ bán được với giá cao.

- Xin dừng lại...

- Nhưng, nếu chúng ta có tiền, không tốt hơn nếu chúng ta tăng cường quân đội để chuẩn bị chống lại đế chế? Tôi đã được dạy để [Sẽ tốt hơn nếu đem 10 đồng vàng để tăng cường quốc phòng thay vì đem một phần mười của một một đồng vàng trắng ( bạch kim) để cống nạp khi thua trận.] ( 1 đồng bạc trắng = 100 đồng vàng, 1 đồng vàng= 100 đồng bạc, 1 đồng bạc = 100 đồng, 1 đồng= 100 xu,1 xu = 10000 việt nam đồng)

- Tôi hiểu câu tục ngữ đó và tôi sẽ nói cho cô biết một câu: [Thời gian là tiền bạc]. Chúng ta phải xem cuộc hỗ trợ tiền bạc cho đế chế là một sự hy sinh cần thiết để tranh thủ thêm thời gian cho đất nước này.

- Cách nói của ngươi hình như có vấn đề gì?

- Đừng quan tâm về điều đó. Dù sao, ngay cả khi chúng ta gia tăng sức mạnh quân đội sẽ chẳng giúp ích được gì nếu chúng ta không giải quyết các vấn đề trong nước. Nếu những vấn đề về lương thực và người tị nạn không được giải quyết, chúng ta sẽ tiếp tục mất niềm tin của dân chúng. Nếu điều đó xảy ra, chúng ta sẽ như ngồi trên đống lửa. Và đế chế chỉ cần quạt ngọn lửa một ít là một cuộc nổi dậy sẽ nổ ra.

- Không thể nào... Người dân phải nhận ra hiểm hoạ từ đế chế…

- Đấy chỉ là cách nhìn duy tâm. [Người nghèo không đủ khả năng nhận thức đúng đắn]. Sau tất cả, người dân không thể có lòng yêu nước nếu họ mang một dạ dày trống rỗng. Nếu họ vẫn đang sinh sống một cách chật vật, họ đời nào lại quan tâm đến vấn đề của người khác làm gì. Kẻ thù của chúng ta hiện tại là cái đói đấy cô hiểu không.

Ánh mắt Mozart quá lạnh lùng khi cậu nói những lời đó.

Đó là một cái nhìn vô cùng thực tế. Tôi nghĩ rằng nó khá chính xác.

Chỉ là... tôi đã không biết.

- Vậy, bây giờ, chúng ta nên trở lại làm việc chứ?

- ....

Tôi cảm thấy ngực tôi như thắt lại từ cái nhìn của cậu.

- ------------------------

(Góc nhìn Mozart)

Chúng tôi tiếp tục làm việc và cuối cùng, vào hôm sau, chúng tôi cũng đã kiếm được một số tiền nhất định. Mặc dù không thể lập tức đưa đất nước phát triển nhưng nó có thể trở thành quỹ để trang trải cho cuộc cải cách. Có thể kiểm soát trực tiếp các quỹ từ nhiều vùng lãnh thổ, tôi nghĩ rằng việc này đáng khen ngợi.

Xung quanh phòng mọi người trông như các xác chết đang nằm rải rác khắp nơi. Trong số các quan chức, có người ngủ khi đang úp mặt xuống bàn, cũng có những người ngủ ngay tại ghế, ngước mặt lên trần nhà. Đối với bản thân tôi đã thức suốt sáu đêm, may mắn là tôi có tinh linh ánh sáng. Vì vậy tinh thần tôi không cảm thấy mệt mỏi (mặc dù cảm giác vẫn rất mệt mỏi)

Trong khi đó, trên chiếc ghế sofa, Lisa đang nằm ngủ. Tôi lặng lẽ đến gần và ngồi trên tay vịn, nhìn chằm chằm vào Lisa. Rốt cuộc cô đã giúp tôi làm việc cho đến khi gần như bình minh. Cô hẳn phải có rất nhiều điều để nói khi tôi bất ngờ nói vậy, cô đã bình tĩnh giải quyết công việc cùng tôi. Tôi rất biết ơn cô về điều đó. Tôi không hề phũ với bất cứ cô gái nào, trước đây tôi cũng đã có bạn gái rồi,nói trắng ra thì tính cách cô ta chắc phải nói là i hệt cô gái này. Tôi cũng muốn quay về "bình thường". "Bình thường" nghĩa là đi phiêu lưu, thám hiểm các Dungeon, bởi vì tôi đã hứa với các vị tinh linh rồi mà.( Edit: Vâng, rất bình thường)

Tôi xoa đầu Lisa đang ngủ. Mái tóc óng mượt của cô lướt qua bàn tay tôi.

Sau những ngày làm việc vất vả, điều này khiến tôi có một cảm giác thú vị. Tuy nhiên, tôi đã khá lúng túng khi làm cô tỉnh giấc.

“Mu-...”

Lisa rên rỉ và tôi rời bàn tay ra khỏi mái tóc của cô. Một lúc sau, Lisa mở mắt ra và đột nhiên ngồi thẳng dậy, quan sát xung quanh. Trông cô vẫn còn buồn ngủ. Tôi mỉm cười khi tôi gọi cô ấy. Chết thật... cô ta dễ thương quá.

- Chào buổi sáng Liecia

- A, chào buổi sáng... hở? Ta đã ngủ...

- Công việc đã hoàn tất. Cô muốn ngủ thêm một chút không?

- À, không. Tôi ổn. Thay vào đó, Mozart, cậu thấy như thế nào? Cậu đã 6 ngày không ngủ rồi, đúng không?

Sao cô ta biết thế nhỉ? Khả năng của con gái à?

Có vẻ như cô ấy đã hoàn toàn tỉnh táo, và tôi thật sự hạnh phúc khi cô ấy lo lắng cho tôi. Mà, có chắc cô ta đang lo cho tôi không thế.

Tôi đứng dậy khỏi tay vịn và vươn vai.

- Tôi sẽ có kế hoạch nghỉ ngơi sau việc này, nhưng... ồ, phải rồi. Cô có thể đi với tôi một lúc không?

- Hm? Đi đâu?

- Một chuyến đi bộ trước khi đi ngủ.