Mười hai bức tường băng của Tần Nhược vừa tự phát ra hơi lạnh kinh người, lại vừa có khả năng tăng lên hiệu quả đóng băng với biên độ lớn, cho nên cũng có thể được xem là một dạng phép thuật có thuộc tính rõ ràng.
Cho dù chúng chỉ là những vật chết, vẫn khiến đám kỵ sĩ xương khô kia phải cảnh giác rất nhiều!
Người chưa tới, đòn đã tới trước.
“Vù! Vù!”
Mười hai bức tường băng kia vừa mới bay được lên tầng ba, đã có bốn tiếng rít đồng thời vang lên, sau đó có những luồng chấn động tựa như có thể xé rách cả không khí cùng lướt đến. Chỉ thoáng chốc, miểng băng văng khắp mọi nơi, có bốn bức tường băng cùng một thời gian bị chém thành hai nửa, phần dưới của chúng không còn sức chống đỡ, cứ thế rớt xuống...
Tường băng bị trúng đòn, Tần Nhược không những không sợ mà còn mừng.
Tần Nhược thuần thục phân ra một bộ phận ma lực, khống chế lấy bốn nửa tường băng đang bị rớt xuống, ngừng thế rơi của chúng lại, đưa chúng một lần nữa trở lại tầng ba, cùng những tường băng khác kết thành một vòng tròn.
Nhất thời, hơi lạnh ùn ùn tăng lên!
Dường như nhận ra được đòn tấn công vừa rồi không giải trừ được nguy cơ, đám kỵ sĩ xương khô không tấn công nữa.
Thoáng sau, bốn con chiến mã xương khô với khí thế khiếp người xuất hiện ở đầu cầu thang, trên lưng chúng ngồi bốn tên kỵ sĩ xương khô cầm theo bốn thanh kiếm bản to màu đen. Mấy cặp mắt của đám kỵ sĩ liếc qua, nhìn thấy thủ phạm tạo ra những bức tường ấy đang đứng đó, bèn không dài dòng, sát khí đằng đằng kẹp vào bụng ngựa, lao thẳng xuống cầu thang ngay.
Có điều đại trận Mười Hai Tường Băng không phải là thứ có thể bỏ qua được, ngay cả một con BOSS bậc bốn như Yêu nhện Huyết Ma mà cũng bị hơi lạnh khiến cho chậm lại, vậy mức ảnh hưởng với đám kỵ sĩ này lại phải càng lớn hơn rất nhiều.
Dưới sự cố gắng khống chế của Tần Nhược, mười sáu bức tường băng hơi tản ra ngoài một chút, nhất thời trên thân đám kỵ sĩ xương khô kia bị phủ lên một tầng băng thật dày ngay, động tác bị chậm đi rất nhiều. Bọn chúng đang định cố sức xông xuống cầu thang thì bất ngờ một tiếng “Păng” vang lên, một mũi tên màu đen đã bùng nổ ngay bên cạnh chúng.
Là màu đen...
Đây là kỹ năng bậc ba mà xạ thủ bóng đen cấp 39 Mèo Nhỏ đã ngưng tụ từ lâu - Mũi Tên Hỗn Loạn, ẩn chứa một mức độ xung kích tinh thần nhất định, phát tán sóng xung kích tinh thần không phân biệt mục tiêu trong phạm vi ba mét, có xác suất nhất định khiến đối phương giảm bớt năng lực hành động.
Nếu đổi lại là lúc thường, cấp 39 đối đầu với cấp 39, xác suất thành công của kỹ năng này chỉ là 5 -5, nhưng dưới tác dụng của đại trận Mười Hai Tường Băng, thuộc tính của đám kỵ sĩ xương khô kia đã bị hạ xuống rất nhiều, cho nên xác suất trúng xung kích tinh thần đã tăng lên rất lớn!
Ánh sáng màu đen lóe lên, hai tên kỵ sĩ xương khô ở giữa cầu thang, và hai tên sắp xuống được hết cầu thang cùng khựng lại.
Một giây sau, một tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Mười sáu bức tường băng cùng bùng nổ!
Trong ánh mắt của Tần Nhược và Mèo Nhỏ, khu vực này như đang bị tận thế bởi băng tuyết vậy, trên bầu trời trừ những bông tuyết trắng xóa ra thì là sương lạnh dày đặc, trong tràng cảnh những miểng băng văng bắn tứ tung, hai người đồng thời nghe được mười hai tiếng nhắc điểm kinh nghiệm vang lên.
Hai người đã lợi dụng khoảng thời gian một giây mà Mũi Tên Hỗn Loạn tranh thủ được, tạo ra cơ hội để đám pháp sư xương khô trên kia cũng bước vào trong cái bẫy chết người...
Tần Nhược cấp tốc uống vào một bình thuốc ma lực cỡ nhỏ hồi phục lại đầy MP. Ánh mắt hắn chằm chằm nhìn vào màn sương đang dần tan đi ở đầu kia của cầu thang, không dám chắc rằng thuật sư vong linh Frand có bị vụ nổ vừa rồi hấp dẫn đi qua hay không.
Có điều công sức bố trí lần này cũng coi như là đáng giá, nếu không thì phải đối phó với bốn tên kỵ sĩ xương khô và tám tên pháp sư xương khô nọ, ba người sẽ phải cực khổ hơn rất nhiều...
Màn sương tan đi, tình cảnh trên cầu thang bừa bộn vô cùng: hai bộ hài cốt của hai tên kỵ sĩ xương khô và hai con ngựa chiến thê lương nằm vắt ngang ở trên cầu thang, xen lẫn với những miểng băng tán loạn. Bên cạnh chúng là hai món trang bị và một ít tiền.
Tần Nhược không để ý đến những thứ đó, hắn vẫn không chút lơi lỏng nhìn chằm chằm vào đầu kia của cầu thang, lẳng lặng nghe ngóng chung quanh. Mãi đến nửa phút sau, khi xác định tầng ba đã khôi phục sự yên lặng lúc trước, đồng thời không có bất cứ động tĩnh gì khác, hắn mới bước qua thu thập chiến lợi phẩm.
Hai món trang bị, một món là một bao tay có dây xích màu đồng thau, là đồ lam, một món là một thanh kiếm bản to giống như những thanh kiếm trong tay những tên kỵ sĩ xương khô kia, nó là một món đồ tím.
Đây là lần đầu tiên Tần Nhược đánh tiểu quái mà rớt được đồ tím, cho nên hắn không nhịn được sinh ra chút kích động, túm lấy thanh kiếm màu đen ấy ngắm nghía một chút. Nhưng vừa cầm lấy thì... Nặng thật đấy! Nếu sức mạnh không đủ 80, chỉ sợ sẽ rất khó huơ được thanh kiếm này. Tần Nhược nhíu nhíu mày, sau đó bất giác cúi đầu nhìn thanh kiếm này thêm một lúc nữa, chỉ thấy thân thanh kiếm này trơn nhẵn vô cùng, tựa như một tấm gương vậy, nơi tiếp nối giữa chuôi kiếm và thân kiếm còn điêu khắc một hình phượng hoàng nữa, trông sống động như thật, tựa như một tác phẩm của một nhà điêu khắc bậc thầy, nhìn bắt mắt vô cùng.
“Thanh kiếm này nhìn ngầu thật đó nha, ơ, là đồ tím này, có khả năng là cực phẩm đó.” Không biết từ khi nào, MM Thối Tiền đã đi đến bên cạnh Tần Nhược, cô bé nhìn vào hình phượng hoàng màu đỏ sậm trên thân kiếm, nói.
Suy nghĩ này cũng giống với suy nghĩ của Tần Nhược...
Hình phượng hoàng này trông rất giống với một hình vật tổ thời viễn cổ nào đó. Thời viễn cổ, có rất nhiều anh hùng thích điêu khắc hình vật tổ trong gia tộc của mình lên vũ khí, người sử dụng thanh kiếm này rất có khả năng đã bị tên Frand tà ác kia biến thành nô bộc rồi. Nếu mình đoán không sai, rất có khả năng đây là một thanh vũ khí không tệ.
Có điều...
Nghĩ lại vận khí của mình hai ngày nay, Tần Nhược bật cười:
“Làm gì có nhiều đồ cực phẩm như vậy chứ?”
Nói xong hắn ném vũ khí qua cho MM Thối Tiền, nói: “Em thích thì cứ cầm đi, coi như để cảm ơn việc em giúp đỡ lần này.”
Nghe vậy, MM Thối Tiền vội vàng quăng trả lại thanh kiếm cho Tần Nhược, tựa như quăng đi một củ khoai lang nóng bỏng vậy: “Xì! Một cây kiếm ghẻ mà đã đòi trả xong nợ cho bổn tiểu thư á?”
Mới rồi con bé còn nói có khả năng là cực phẩm, vậy mà bây giờ đã là ‘kiếm ghẻ’ rồi. Nhất thời Tần Nhược không biết phải nói gì cả.
Nhún nhún vai, Tần Nhược đành thu lại thanh kiếm này: “Không lấy thì thôi vậy, đến lúc đó giám định ra thuộc tính cực phẩm thì đừng có mà hối hận à...”
“Xí, đồ của kỵ sĩ xương khô cấp 38 mà còn muốn giám định ra thuộc tính cực phẩm, anh cho rằng anh là GM à?” Câu nguyền rủa của MM Thối Tiền khiến Tần Nhược phải ho sù sụ, con bé này, ngay cả cái danh từ trong game online N năm trước kia mà cũng vác ra cơ đấy...
“...”
Có điều đối với suy nghĩ này của con bé, Tần Nhược cũng không cho là đúng, dù sao thì đây cũng là không gian trong nhiệm vụ ẩn, xác suất rớt đồ tốt phải cao hơn bên ngoài rất nhiều. Có điều hắn cũng lười tranh chấp với con bé. Chỉ còn lại một mình BOSS thôi, giải quyết xong là hoàn thành được nhiệm vụ rồi.
Ngưng thần lại, Tần Nhược một lần nữa mở màng nước và lá chắn nước ra, sau đó lại ngưng tụ ra một bức tường băng, điều chỉnh lại góc độ của nó để thông qua hình ảnh phản xạ xác định vị trí của BOSS.
Nhìn thấy phương pháp Tần Nhược khống chế và ứng dụng nguyên tố nước, hai cô gái sau lưng hắn một lần nữa nhìn nhau kinh hãi. Quái tài đúng là quái tài, ngay cả phương pháp ‘tiên tiến’ như thế mà cũng nghĩ ra nữa...