*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Solid Lunsar là một Kantus cực kỳ đáng tin cậy, điểm ấy, tất cả mọi người chúng ta đều biết.

Từ lúc thấy cháu trai cõng cô con gái nhỏ rồi không cách nào di chuyển được, hắn liền một tay vác đứa cháu gái nặng trĩu lên, từ đầu đến cuối gần như chưa hề thả xuống.

Dọc đường, nhiều lần hắn sắp không vác nổi nữa, thế nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng đến cùng.

Người đàn ông cứng – rắn ấy mà, có khổ cũng không thể thốt ra thành lời được!

Sau khi rời khỏi cái hồ kia, đoạn đường phía sau vô cùng thuận lợi, chẳng những thực vật vô cùng hợp với quy luật tự nhiên, mà còn có hoa của Tiểu Hoa chỉ lối dẫn đường. Bọn họ băng sông vượt rừng, nhanh chóng thấy được vách núi dựng đứng ở phía xa xa.

Đó chính là vách núi đám con non chia tay với ba ba của mình!

Trước cảnh tượng đó, tất cả Kantus đều kích động không gì sánh được, bọn chúng nhao nhao dang cánh bay lên đỉnh núi —

Solid Lunsar cũng rất kích động, hắn cũng dang cánh bay lên, thế nhưng… gần đây Alice ăn uống rất được (khi Mạnh Cửu Chiêu phát hiện Alice tăng cân, sợ bác cả không cõng nổi nên cố ý bảo con bé phải ăn ít đi một chút, song Solid Lunsar có thói quen nuông chiều trẻ con, nên đã lén nhét cho nó rất nhiều đồ ăn thức uống ==///), cuối cùng, Alice phì ra một vòng, Solid Lunsar bay được nửa đường thì kiệt sức, nhưng lại ngại không muốn gọi đám nhỏ non trẻ hơn mình nên mới cắn răng chống đỡ, kết quả là —

Hắn bay bay bay… rồi rớt xuống.

Orz

Cũng may dưới vách núi là một con sông, nhưng hai con Kantus có trọng lượng quá kinh người, khoảnh khắc rơi vào trong nước, Solid Lunsar lại xoay người làm đệm lưng cho cháu gái, và thế là hắn bị Alice đè đến hôn mê.

“Chiếp! Ma ma! Chiếp! Ba ba!” Alice sốt ruột nhỏng cổ lên phía vách núi gọi một lúc lâu, xác định ba mẹ hoàn toàn không nghe được tiếng mình mới uể oải cúi đầu nhìn xuống ông trẻ đang ngửa bụng nằm dưới thân mình, “Chiếp… ông.”

Nó nhanh chóng biến lại nguyên hình, dùng cái đầu to bự để đẩy đẩy Solid Lunsar trôi lềnh bềnh trên mặt.

Từ sáng tới tối, dù lúc tất cả các ba ba đều đã ngủ say thì ông trẻ vẫn thức, nghe nói ông trẻ luôn giữ bản thân tỉnh táo để còn canh gác, nhất định ông đã quá mệt nên mới ngủ gật lúc đang bay.

Là một Kantus cái thường xuyên ăn ngủ trong môi trường nước, Alice tỏ vẻ mình có thể hiểu được (không, nhóc không hiểu đâu, ông trẻ của nhóc là bị nhóc đè cho hôn mê đó ←_←).

Để ông trẻ “ngủ say” nằm ở bờ sông, Alice quyết định đi bắt cá về, chờ khi ông thức dậy sẽ cùng ăn.

***

Cùng lúc đó, ở một nơi cách chỗ Solid Lunsar mê man bất tỉnh không xa, có một con Kantus khác cũng đang bắt cá.

Con Kantus này cao lớn hơn so với đồng loại rất nhiều, toàn thân đều là vảy đen sáng bóng như đá obsidian (*)… Và, nó chính là Mãnh.

(*) Đá obsidian: còn gọi là đá vỏ chai, hắc diện thạch, là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá macma phun trào. Nó được tạo ra khi dung nham felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ (hình)

Biết Black và White đi đón con non, nó cũng lén theo cùng, thế nhưng quá trình chờ đợi quả thực rất là nhàm chán, vì thế nó liền chạy đi đánh nhau với đám khủng long ở vùng lân cận. Đến hôm nay, nó đã thành công tiếp quản mấy khi vực ven sông rồi, chủ nhân tiền nhiệm của nơi đây và cả những con khủng long ở các khu vực khác cũng đã biến thành một phần thực phẩm trong “tủ lạnh” của Mãnh.

Chỉ ăn khủng long trên cạn hoài sẽ ngán, sinh sống cùng bộ lạc Awash lâu ngày, Mãnh còn học được cách bắt cá. Hiện giờ, nó đã không còn trực tiếp nhảy xuống sông vồ lấy vồ để như bình thường nữa, mà sẽ thả mồi chờ khi đàn cá kéo tới mới lại nhảy vào trong nước đánh bắt.

Mỗi một thú nhân trong bộ lạc Awash đều có một cái ba lô nho nhỏ, trong ba lô cất những công cụ thường dùng. Mãnh cũng có một cái ba lô như vậy, là White may cho, bên trong có rất nhiều mồi câu, loại mồi này còn được trộn thêm dầu, đặc biệt thơm ngon, bình thường Mãnh vẫn coi nó là đồ ăn vặt.

Hôm nay, hiếm khi Mãnh muốn ăn cá, vì thế nó đã cống hiến tất cả đồ ăn vặt yêu thích ra, sau khi vo viên rồi ném vào trong nước, nó liền quay lại bờ sông, hết sức chuyên chú ngồi chờ bầy cá bơi tới.

Xuất hiện đầu tiên bao giờ cũng là cá nhỏ, sau đó mới có cá lớn chầm chậm bơi qua.

Là một thú nhân rất biết cách sinh hoạt, có thể tự mình nuôi sống ba con Kantus non, Mãnh là một trong số ít những bậc thầy săn bắt, trên phương diện này, nó kiên nhẫn một cách lạ lùng.

Sau đó, quả nhiên, nó đã đợi được một con cá siêu siêu siêu lớn, lớn đến mức nó cũng phải há miệng trợn mắt mà nhìn!

Bõm.

Mãnh ném cho con cá kia một miếng mồi câu lớn để thăm dò.

Òm ọp ~

Con cá kia vui vẻ nuốt vào.

Hai mắt Mãnh lập tức sáng bừng, nó lặng lẽ giương móng vuốt, toàn thân căng cứng như dây cung đã được kéo ra, bộ dạng sẵn sàng hành động!

Mà con cá siêu siêu siêu bự kia, hiển nhiên chính là Alice nhà Louis  ̄▽ ̄.

Ba mẹ con bé đều là Kantus đực, dọc đường, những Kantus khác cũng đối xử với nó tốt vô cùng, cho nên nó đã nghĩ tất cả Kantus đực đều là những chú khủng long tốt bụng.

Khi lặn ngụp dưới nước và nhìn thấy Mãnh ở xa xa, Alice đã vui sướng vô cùng, con bé vội vàng bơi tới, định nhờ đối phương đi báo tin cho ba mẹ tới đây đón mình.

Con bé quẫy đuôi thật nhanh, bì bõm bơi lại gần đây, thế mà nó vừa ngoi cái đầu to lên khỏi mặt nước, đối phương đã ném một cái gì đó vào miệng của mình. Sau đó à, tất nhiên là Alice nhoàm nhoàm xơi tái.

Ngon – quá!

~(≧▽≦)/~

Quả nhiên Kantus kia là khủng long tốt nha!

Tâm tư cầu cứu càng thêm kiên định, Alice lập tức bơi lại gần đối phương. Nhưng ngay khi nó chuẩn bị ‘chiếp’ một tiếng xem như chào hỏi thì —

Ngay trong nháy mắt Alice tiến vào phạm vi săn bắt, Mãnh lập tức nhảy dựng lên hệt như tên rời khỏi dây cung!

Nó cắn Alice —

“Oa! Đồ khốn! Đồ khốn!” Những lời định nói khi nãy đã hoàn toàn bị lãng quên, Alice òa khóc thật lớn!

Alice không phải một cô bé yếu ớt, khi còn ở biển, ngày nào nó cũng bị thương, thế nhưng bất kể vết thương có nặng đến đâu nó cũng tự mình chịu đựng, chưa từng rơi nước mắt. Song, bây giờ nó có ba, có mẹ, lại có cả ông trẻ, tất cả đều là đối tượng nó có thể làm nũng được, do đó khóc nhè đã trở thành một hành vi được cho phép của nó rồi.

Vì thế cho nên, Alice lập tức òa khóc lên.

Nếu Alice là một cô bé bình thường thì cũng chẳng sao, kiểu gì khóc lóc sướt mướt cũng khiến người khác đau lòng, cố gắng còn có thể được thợ săn thương xót rồi thả cho đi nữa. Nhưng nó lại là một bé gái đầu to thân dài mười hai mét! Hình thái người cá của nó, dù ở kiếp trước của Mạnh Cửu Chiêu thì cũng hiếm thấy vô cùng!

Dưới nước âm thanh khó khuếch đại hơn so với trên cạn rất nhiều, vì để giao tiếp với nhau cho nên Kantus cái phải có một luồng sóng âm vô cùng khủng khiếp. Bình thường Alice hát hát nói nói còn không sao, mọi người vẫn thấy dễ nghe lắm, chẳng qua chỉ là dễ nghe đến mức khiến người khác hơi hơi đờ đẫn mà thôi. Thực ra, bản thân cái điểm có thể khiến người ta đờ đẫn này đã thuyết minh được cho rất nhiều vấn đề rồi.

Kantus cái phát ra một sóng âm có tần số cực thấp dưới biển sâu, loại sóng âm siêu thấp này có thể ảnh hưởng nghiêm trọng tới khu vực tiếp nhận âm thanh trên não bộ con người, biểu hiện cụ thể chính là đờ đẫn. Mà đó là trường hợp mấy giống cái này nói chuyện bình thường nhé, một khi bọn họ cố sức hét lên, sóng âm tần suất thấp sẽ bị kích hoạt toàn bộ, hiển nhiên có khả năng biến thành một loại vũ khí nguy hiểm cực kỳ!

Nói như thế bạn hiểu rồi chứ, lúc này đây, tiếng khóc của Alice chính là một loại vũ khí bằng sóng âm thanh ==///

Tiếng khóc của con bé có sức sát thương cực mạnh, bầy cá vốn đang tung tăng bơi lội trong nước đột nhiên ngửa bụng nổi lềnh phềnh lên. Mãnh cũng không phải là ngoại lệ, trong nháy mắt nghe thấy tiếng khóc của Alice, nó cứng người mất khoảng ba giây, cái miệng đang cắn mồi cũng buông lỏng. Nhân cơ hội này, Alice lẩn vào trong nước một lần nữa.

Nếu là những Kantus khác, chỉ cần nghe được thanh âm này, quá nửa sẽ bị chấn động rồi đờ đẫn thật lâu, nghiêm trọng hơn còn có thể xuất huyết não. Nhưng Mãnh chính là Mãnh nha, nó chỉ cứng người trong chốc lát, sau đó lập tức khôi phục tinh thần, vươn móng vuốt về phía Alice đang định chạy trốn, chỉ một cái ngụp đầu, đã tóm được con mồi trở lại.

Bắt được một con cá siêu siêu siêu siêu bự rồi nha!

Mãnh vui vẻ lên bờ.

Vừa lúc đó, phía sau lưng nó vang lên một gào thật lớn của Kantus.

Hửm?

Mãnh cắn chặt Alice, cực kỳ khó chịu xoay người, kế đó —

Nó thấy Solid Lunsar với một thân thể loang loáng màu cam đỏ do được ánh mặt trời chiều phủ kín lên.

“Gru gru ~~~~~” Ba ba, Solid Lunsar đã tìm được ba rồi.

Mãnh ngây dại.

“Gru gru!” Quả nhiên, bất kể ba ba trốn tới chỗ nào, Solid Lunsar cũng đều có thể tìm ra.

Đây là lời mà khi Solid Lunsar còn là con non sẽ nói sau mỗi lần tìm được ba ba biến mất của mình.

Lúc ấy, Mãnh bị thương rất nặng, cảm thấy chắc chắn mình không sống nổi, lại không muốn con non phải chết cùng mình nên mới bỏ đứa nhỏ vào trong ổ, rồi chạy ra ngoài chờ chết. Thế nhưng, chính đứa nhỏ Solid Lunsar này, chẳng biết làm sao cảm ứng được, bất kể Mãnh chạy tới đâu, đối phương cũng có thể tìm ra.

Mỗi lần tìm được ba ba, đứa con non vì thiếu ăn mà gầy quắt queo kia sẽ mở to đôi mắt lấp lánh ngàn sao, chiếp chiếp mấy tiếng trong veo rồi nói, “Ba ba, Solid Lunsar lại tìm được ba rồi!”

Solid Lunsar không hiểu ‘vứt bỏ’ là cái gì, hắn vẫn cho rằng ba ba đang chơi đùa với mình mà thôi.

Trong một ngày đông giá rét không gì sánh được, ánh mắt tràn đầy tín nhiệm của con non đã khiến Mãnh đưa ra quyết định, từ nay về sau, bất kể có đi tới nơi đâu nó cũng sẽ mang theo con non của mình, tuyệt không bỏ đứa nhỏ kia lại một mình nữa, cho đến khi Solid Lunsar đủ lớn để tự sinh sống được. Thế nhưng sau này, mặc dù đã lớn lên nhưng Solid Lunsar vẫn miệt mài tìm kiếm nó, hai cha con hoàn toàn không thể chia lìa, cứ thế cho tới ngày tai họa đáng sợ ấy xảy ra. Đối với Mãnh mà nói, trận động đất đó đã khiến nó mất đi ba đứa con ngay trong nháy mắt!

Dù đám nhóc đã thành niên, nhưng ở trong lòng Mãnh, con non vẫn mãi là con non, không cần biết Solid Lunsar đã bao nhiêu tuổi rồi, chỉ biết đối phương vẫn là con non của nó.

“Gru!!!!!” Xoạch một tiếng, con cá lớn trong miệng Mãnh rơi thẳng xuống đất, nó kích động mà rống lên.

“Gru gru ~~~” Solid Lunsar, ba ba bắt được một con cá bự, cho con ăn này!

Với một người ba, cung cấp đầy đủ thực vật cho con non của mình mãi mãi là việc làm tuyệt vời nhất, Mãnh không biết nói bất cứ một lời yêu thương cảm động nào, vì thế nó dùng hành động của mình để biểu đạt.

Sau đó, Solid Lunsar liền im lặng một cách quái dị cực kỳ.

“Gru Gru.” Ba ba, trên mặt đất không phải cá, là chắt gái của ba đó.

“Gru? ⊙ o ⊙ ”

Vì thế, Mãnh sững sờ ngay tại trận.

Hai cha con không biết nói gì thêm, mà đứa nhỏ trên mặt đất vẫn tiếp tục ‘oa oa’ khóc lớn. Cùng lúc đó, bọn Black bị tiếng khóc của Alice dẫn dắt cuối cùng cũng chạy tới đây.

Ánh chiều tà chìm xuống nơi chân trời phía Tây, trên thế giới này không có gì đẹp hơn cảnh tượng già trẻ lớn bé của bốn thế hệ đoàn viên xum họp.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  đoàn viên rồi đó.