Edit: DLinh

Beta: Chi

*****

Trời xanh chiếu sáng lấp lánh cả vùng biển màu ngọc bích, trời xanh mây trắng, biển rộng tĩnh lặng.

Sita ngồi bên bờ biển, hưởng thụ gió biển thổi vào.

Từ lúc hôn mê tỉnh lại, Sita vẫn cảm thấy không tin được chuyện mình vẫn còn đang sống.

Cô quay sang nhìn một lượt các thành viên bộ lạc và Black đang “phơi nắng”, lại nhìn sang, cô tiếp tục bắt gặp con gà nhỏ Louis thân thuộc.

Sau đó, cô còn thấy cả Cục Cưng.

Thậm chí, cô cũng nhìn thấy Wieser trước đó đến vách đá đưa cơm rồi một đi không trở về.

“Chúng ta… đều chết hết rồi sao?”

Cô mê man đứng dậy, đi tới chỗ Wieser và Mạnh Cửu Chiêu đang nướng thịt, kế đó ngồi xuống.

“Sita, cô muốn ăn thịt nướng không ạ?” Cục Cưng vẫn đáng yêu giống như trước, chỉ có điều đã cao hơn một chút, cũng cứng cáp hơn  không ít, xem ra đồ ăn của thế giới cõi âm rất tuyệt!

Xoa xoa ót của Cục Cưng, Sita nhận lấy thịt nướng cậu đưa tới.

Thịt nướng vừa lấy xuống từ trên giá, mùi hương tỏa ra khó mà cưỡng lại được, Sita lúc này mới sực nhớ ra: Trước khi “chết”, đã hơn một ngày rồi cô không ăn cơm.

Sita nhồm nhoàm xơi hết ba miếng thịt lớn xong mới dừng.

Lo lắng Sita chưa bao giờ nhìn thấy Kantus, chốc nữa bắt gặp ông nội sẽ hoảng sợ, cho nên trước khi cô kịp để ý, Mạnh Cửu Chiêu chỉ về phía Mãnh đang hăng hái chơi lăn bóng cách đó không xa, giới thiệu với cô, “Con Kantus màu đen đang chơi lăn bóng đằng kia là ông nội con, chúng con đã tìm thấy ông nội rồi ạ.”

“Vậy thì tốt quá” Sita cũng biết chuyện Black và White vẫn luôn tìm kiếm ba mình, nghe Cục Cưng giới thiệu xong, từ đáy lòng mình cô cũng mừng thay cho bọn họ: Ông nội vốn chẳng phải đã qua đời từ sớm rồi sao? Cũng tốt, cả nhà bọn họ cuối cùng cũng có ngày đoàn tụ.

Chợt nhớ ra Cục Cưng vẫn chưa được thấy nguyên hình của Tuyết Hoa, vì thế tay vừa cầm miếng thịt thứ tư lên, Sita cũng vừa mở miệng giới thiệu cho Mạnh Cửu Chiêu biết, “Đang chơi cùng ông nội con chính là Tuyết Hoa đấy.”

Mạnh Cửu Chiêu: 囧!!!

Cái gì! Nam thần là một quả cầu á?

Nghe xong tin này Mạnh Cửu Chiêu bỗng thấy cả người không khỏe, nhìn chằm chằm quả “cầu” đang được ông nội đá tới đá lui, cậu nuốt nước miếng đánh ực một cái.

Chờ chút —— quả cầu đó dường như không phải là đang chơi cùng ông nội đâu, mà là bị ông nội trêu đùa mới đúng chứ!

Tạm thời gác qua một bên chuyện làm sao nam thần lại biến thành quả cầu, cứ tiếp tục như vậy, nam thần sẽ chết mất!

“Ông nội!!!!!! Hạ vuốt lưu cầu đi ạ ạ ạ ạ!”

Quăng thịt nướng xuống, Mạnh Cửu Chiêu vội vã chạy đi cứu nam thần.

Cực kì mẫn cảm với tiếng kêu của bọn nhỏ, dù Mạnh Cửu Chiêu chỉ gọi ông nội trong giây lát, Mãnh vẫn nghe thấy cháu trai đang gào thét. Đáng tiếc ——

Nghe thì có nghe nhưng hiểu thì không hiểu ==///

Nó tưởng rằng bé con chạy tới là vì muốn cướp quả cầu của nó để chơi ==///

Với tư cách là bề trên, nó nhất định phải nhường nhịn bảo vệ bọn trẻ, Mãnh quyết định sẽ nhường cho bé con quả cầu để chơi, vì thế, nó bèn đá nhẹ quả cầu về phía Mạnh Cửu Chiêu.

Có điều, cái sự “nhẹ nhàng” của một con Kantus tráng niên hoàn toàn không phải thứ một đứa nhóc loài người có thể chịu đựng được, huống chi, thứ nó đá đi còn là một quả cầu khổng lồ như này.

Thế là, cảnh tượng trong một giây kế tiếp không phải là Mạnh Cửu Chiêu chạy về hướng quả cầu, mà trở thành quả cầu khổng lồ lấy tốc độ sao chổi lao tới Trái Đất lăn lại đây, Mạnh Cửu Chiêu vội vã co cẳng chạy về phía ngược lại.

Mạnh Cửu Chiêu bày tỏ: Bị nam thần truy đuổi thực sự là —— cực kì xúc động.

Là một đứa trẻ được hai con Kantus nuôi lớn, vừa chào đời đã được ăn thịt khủng long, sau khi dọn nhà lại được ăn toàn các loại sư tử hổ trâu sơn dương hung tàn, tốc độ của Mạnh Cửu Chiêu không thể coi là chậm, chỉ có điều, Tuyết Hoa lăn quá nhanh, cuối cùng, Mạnh Cửu Chiêu vẫn bị đuổi kịp, cậu cậu cậu ——

Cậu bị nam thần đè o(╯□╰)o

“Cục Cưng!” Chứng kiến cảnh tượng như vậy, Black và White không “phơi nắng” nữa, mặt trắng bệch chạy về phía Mạnh Cửu Chiêu vừa bị quả cầu đè lên.

***

Trong phút giây bị nam thần đè lên, Mạnh Cửu Chiêu nhắm nghiền hai mắt, cậu vốn xác định sẽ có một cơn đau đớn kịch liệt chuẩn bị ập tới.

Thế nhưng chờ đợi một hồi lâu, lại chẳng đợi được thứ gì.

“Ơ? Không có gì sao?” Bỏ tay đang ôm đầu xuống, Mạnh Cửu Chiêu mở mắt.

Nhìn ra đằng trước, phát hiện khắp nơi đều là rễ cây, duy chỉ có vùng cậu nằm là không, toàn bộ rễ cây ở chỗ này đều đứt gãy, tạo thành một cái lỗ to.

Cái lỗ này rất lớn, không biết có phải do ông nội tạo nên hay không, nhưng cũng may nhờ có cái lỗ này, Mạnh Cửu Chiêu mới tránh được một kiếp bị đè mà chết.

Mạnh Cửu Chiêu ngơ ngác bò dậy.

Xung quanh lờ mờ, ánh sáng thưa thớt xuyên qua đám rễ cây hắt xuống, nhờ vào chút ánh sáng ít ỏi này, cuối cùng cậu mới thấy rõ cảnh tượng trước mắt.

“Trời ơi!” Mạnh Cửu Chiêu sợ ngây người.

Trong phút chốc, cậu có cảm giác như mình đã quay trở lại bộ lạc Awash.

Cậu thấy được nơi ở của Andy.

Nhà Andy chỗ này vừa quen thuộc lại có chút lạ lẫm.

Không giống như mọi ngày, ba gốc cây non trước cửa nhà Andy chẳng thấy đâu, thay vào đó là một thân cây khô khốc khổng lồ vô cùng kì quái!

Mà điểm giống chính là nhà Andy vẫn sạch sẽ như mọi khi, cửa nhà lúc nào cũng rộng mở, dường như luôn luôn sẵn sàng mời mọi người vào chơi.

Andy lúc nào cũng vắng nhà, mà Tuyết Hoa thì luôn nằm bên trong ngủ nướng.

Giống như mọi ngày, Mạnh Cửu Chiêu rón rén bước vào.

Hiện giờ, cậu có một loại linh cảm kì lạ, bên trong nơi này dường như có thứ gì đó đang đợi cậu đi vào trong ——

“A ——” Ngay khi vừa bước tới, Mạnh Cửu Chiêu không kìm được mà hít một hơi thật sâu.

Ba đứa trẻ tầm ba bốn tuổi đang nhìn cậu không chớp mắt.

Con mắt xanh biếc, tóc bạch kim, còn có hai lỗ tai hơi nhọn, bọn chúng trông giống hệt như tinh linh trong rừng rậm!

Ngay tại lúc Mạnh Cửu Chiêu gặp gỡ ba đứa trẻ, bên ngoài lại đang xảy ra biến cố lớn.

Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, quả cầu được Tuyết Hoa dùng rễ cây bện tết thành bỗng dưng đổi màu.

Cả quả cầu dường như đột nhiên mất hết sức sống, từ màu nâu nhạt biến trở thành màu đen chết chóc, rễ cây kết thành bên ngoài quả cầu từng cái từng cái tàn lụi, rơi xuống, chỉ trong chớp mắt, rễ cây khô héo đã rơi đầy mặt đất.

“Không ——” Andy vừa mới tỉnh lại liền bắt gặp cảnh này, mặc kệ đầu vẫn còn quay cuồng, hắn lảo đảo chạy tới, vừa chạy tới nơi đã có một đống lớn rễ cây rơi xuống trước mặt hắn.

Mỗi một người từng trải qua đợt thảm họa khủng khiếp vừa xong đều hiểu đây là cái gì.

Quả cầu đã cứu sống tất cả thành viên bộ lạc này chính là bản thể của Tuyết Hoa biến thành, mà giờ đây, ngay cả rễ cây cũng rụng rời, điều này còn có thể có ý gì khác?

“Tuyết Hoa…” trong phút chốc mặt Andy trở nên thê lương hơn bao giờ hết.

Toàn bộ rễ cây đã biến thành màu đen, chỉ nghe thấy một tiếng rắc, cả quả cầu đều nứt ra.

Lộ ra bên trong là nhà ở của Andy.

Đây quả thực là chuyện khó mà tin được: Trải qua một trận thảm họa như thế mà nhà ở của Andy lại vẫn còn y như đúc, không xảy ra chút hư hại nào.

Tuyết Hoa hóa thành một cái cây đứng ở nơi đó, tuy rằng đã mất đi tán rộng, tuy rằng rất nhiều rễ cây cũng bị đứt gãy, nhưng hắn vẫn đứng đó nguyên vẹn.

Hắn giống như đang nói, em không sao đâu ——

Trái tim của Andy lập tức an ổn lại.

Cửa nhà bật mở.

Gương mặt tái nhợt của Andy bỗng dưng hồng hào, trái tim đập thình thịch, hắn nhìn không chớp mắt vào cánh cửa kia.

Hắn thấy Cục Cưng nhà Black dùng một tư thế kì quái ôm ba đứa trẻ đi ra từ bên trong.

Chỉ thoáng liếc mắt qua một cái, toàn bộ sự chú ý của Andy đều dồn vào ba đứa trẻ!

“Con biết người là ai.” Đứa trẻ đang ôm lấy cái đầu to của Mạnh Cửu Chiêu bất chợt lên tiếng trò chuyện với Andy, thanh âm trong trẻo, dễ nghe vô cùng.

Nghe thấy âm thanh vẫn còn vương mùi sữa của đứa trẻ, Andy bỗng nở nụ cười.

“Ta nghĩ, ta cũng biết các con là ai…”

Hắn cười, mở rộng vòng tay hướng về phía ba đứa trẻ.

Thấy Andy vẫy vẫy tay với mình, ba đứa trẻ ngay lập tức bỏ rơi Mạnh Cửu Chiêu, từng đứa một nhanh chóng nhào lên người Andy.

Cứ như vậy Andy dễ dàng chấp nhận chuyện mình đã làm ba.

Vốn khi xưa tưởng rằng một khi đã quyết định ở cùng với Tuyết Hoa sẽ không có con ruột, mà nay lại phát hiện ra đã sớm có, thoáng chốc đã lên chức ba, quả thực là hạnh phúc không gì tả nổi!

Ba cái cây trước cửa nhà lại là con mình, việc này…

“Ngày xưa ba giẫm lên trên đầu không làm các con đau chứ?” Andy áy này xoa xoa đầu con, lúc đó chưa biết nên đã giẫm lên, thế là, hắn lại tiếp tục sờ soạng một lượt.

“Không có gì đâu ạ, chúng con không đau đâu.” Cọ cọ vào lòng bàn tay của ba, ba đứa trẻ tỏ ý bản thân không có việc gì.

“Nhất định là rất đau rồi.” Andy càng thêm áy náy, bản thân nặng thế nào, hắn có thể không rõ sao? Con nhỏ hiểu chuyện, nhất định là đang an ủi mình!

“Hoàn toàn không đau chút nào ~” Đó, con vẫn đang an ủi mình.

Con nhà mình sao mà lại hiểu chuyện thế cơ chứ ~~~ Andy bị làm cho cảm động khôn xiết.

“Muốn cái gì thì nói với ba, dù là cái gì ba cũng sẽ lấy cho các con!” Đứng trước bầy con nhỏ hiểu chuyện, con người rắn rỏi – Andy rốt cuộc mềm nhũn, cực kì sảng khoái hứa.

Đám nhóc nhà Andy: (≧▽≦) Thực là không đau tý nào mà! Người bọn con là cái cây thôi mà ba ơi ~

***

Cõng con trên lưng, người ba Andy mới nhậm chức bắt đầu cùng đồng bạn tộc Tuần Lộc nghiêm túc học kĩ năng làm vườn.

Chọn một phần đất đai phì nhiêu nhất trong lãnh thổ mới của bộ lạc, hắn đào một cái hố thật sâu chôn Tuyết Hoa xuống.

Ai… Yên tâm, chôn này không phải chôn trong an táng thi thể, Andy chẳng qua chỉ chôn phần rễ của Tuyết Hoa xuống thôi. Lấy thân mình hứng chịu toàn bộ thương tổn thay cho bộ lạc, Tuyết Hoa bị thương cực kì nặng, tạm thời chỉ có thể sống dưới dạng cây.

“Cha bị thương quá nghiêm trọng, nếu biến trở lại hình người sẽ đau vô cùng, mà biến thành cây thì sẽ không sợ đau nữa ~” A Đại nhà Andy giải thích như thế.

“Tóc của cha bị rụng sạch trơn rồi, người sợ người khác chê cười đầu hói, nên ngại ngùng không muốn biến trở về hình người.” Phiên bản của A Nhị nhà Andy lại thành như thế.

“Cha sợ ba Andy tìm người đàm đạo nhân sự, nên đã tham khảo chúng con nên làm thế nào, đó cũng là nguyên nhân cha không biến về hình người.” Mà khi câu chuyện đến lượt A Tam nhà Andy đã trở thành như thế này.

Dân chúng bộ lạc Awash: ==///

Còn xoắn xuýt đến như thế này, chắc hẳn là không sao đâu nhỉ.

Đem trồng vợ/chồng trước cửa nhà, mỗi đêm lại ôm con đi ngủ, cuộc sống của Andy hết sức thoải mái.

Trong trận thiên tai đáng sợ đó, tất cả mọi người đều bị thương dù ít dù nhiều, toàn bộ bộ lạc cũng bị phá hủy. Mấy ngày nay, tất cả mọi người trong bộ lạc Awash đều vội vàng dưỡng thương và xây lại bộ lạc, Andy cũng không ngoại lệ. Chỉ là so với những người khác, hắn có thêm một nhiệm vụ quan trọng bậc nhất ——

Đó chính là tưới nước bắt sâu cho Tuyết Hoa.

Chăm sóc đâu ra đấy cho Tuyết Hoa xong, sau lại kể cho Tuyết Hoa nghe vài chuyện lí thú của các con trong ngày, đấy là toàn bộ cuộc sống một ngày của Andy.

Chỉ là, thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy có chút cô đơn.

Chăm chú cái cây, tưởng tượng đây là mặt của Tuyết Hoa, mỗi tối, Andy phải ôm Tuyết Hoa một lúc, sau đó mới ngủ được.

Lúc này, đám nhỏ nhà hắn đã yên lặng, sẽ không làm phiền các papa thân mật với nhau. Sau khi biết được điều này, Andy càng cảm thán đám trẻ hiểu chuyện, mãi cho đến một ngày nào đó hắn nghe được các con mình bàn luận ——

Cũng giống như người lớn, đám trẻ cũng có bè đảng nhỏ của mình, mỗi ngày, bọn chúng cũng sẽ buôn chuyện cùng nhau.

Chẳng hạn như, chủ đề chuyện phiếm hôm nay của chúng là tình yêu của cha mẹ, chúng sẽ cùng nhau bàn luận ba thích mẹ mình nhất ở đâu ( ← quá sớm rồi đó! Ơ này!)

Đối với chủ đề này, bọn chúng cùng nhau chia sẻ những gì tâm đắc nhất mà mình quan sát được (← một đám gián điệp nhỏ ==///)

Có đứa nói ba yêu mắt của mẹ nhất, có đứa nói ba yêu cái cổ của mẹ nhất, còn có đứa nói ba yêu tấm lòng bao dung của mẹ nhất ( ← đây là người cha từ nơi nào tới thế hả?)

Ba cái cây con mới gia nhập đã sớm hòa hợp với những đứa trẻ khác trong bộ lạc, lúc này đến phiên chúng nói, A Đại lên tiếng, “Ba của chúng tớ yêu nhất cái mông của cha đó.”

Nghe xong lời của nó, Mạnh Cửu Chiêu liền hóa đá.

Là một lớp trưởng ( ← Này! Ai đã phong thế?) cậu cảm thấy mình cần phải kiểm soát phương hướng của dư luận trong lớp, mông và mấy thứ này khác, thật sự là không trong sáng chút nào cả!

Cậu muốn ngăn cản, đáng tiếc lại bị những đứa trẻ khác vô tình trấn áp. Sau đó, A Đại nhà Andy lại tiếp tục kể cả câu chuyện không hề có nội dung thuần khiết này.

“Mỗi tối, ba đều nhìn chằm chằm cái mông của cha thật lâu, một thời gian rất lâu sau đó mới quay vào trong đi ngủ.”

Thế là, chuyện xưa của Andy và Tuyết Hoa cùng ngày hôm đó liền lan ra toàn bộ bộ lạc.

Sau khi biết được vị trí mỗi tối mình ôm của cái cây không phải là mặt của Tuyết Hoa mà cái mông, Andy liền không còn ôm Tuyết Hoa nữa.