*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: DLinh

Beta: Mimi

*****

“Cô ta là mẹ của Halu sao?” Nhìn thân thể Amanda dần biến mất trong dòng nước, Mạnh Cửu ngạc nhiên hỏi.

Nếu như đúng là mẹ của Halu, vậy thì hành động của cô ta cũng có thể hiểu được.

Louis lại gần, cọ cọ người vào Mạnh Cửu Chiêu, khẽ giọng chiêm chiếp một tiếng.

“Cậu nhớ papa à? Tớ cũng nhớ bọn họ lắm.” Nhẹ nhàng sờ đầu Louis, Mạnh Cửu Chiêu rốt cuộc cũng dời ánh mắt khỏi mặt nước, nơi hình bóng Amanda hoàn toàn biến mất.

Chưa kịp phân biệt xem mớ cảm xúc phức tạp trong lòng là gì, luồng suy nghĩ của Mạnh Cửu Chiêu đã bị kéo lại chỗ Louis khi thấy nó thoáng run lên.

Đúng rồi, cả bộ lông dày như vậy đều ướt đẫm, Louis hiện giờ giống như đang phải mặc một cái áo khoác vừa dày vừa nặng lại vừa ẩm ướt, không lạnh mới là lạ.

Mạnh Cửu Chiêu kéo theo Louis, bắt đầu tìm kiếm nơi có thể sưởi ấm. Bọn họ tìm được một cái hang khuất gió, bên trong hang động, Mạnh Cửu Chiêu dùng mấy hòn đá vẫn luôn mang theo bên người để đánh lửa. Ngọn lửa nóng hừng hực sưởi ấm cho hai đứa trẻ, không vừa ý với bộ lông ẩm ướt đã lâu lắm rồi, Louis nhanh chóng đem cái bụng của mình hong hong trước đống lửa, rồi mới quay người tiếp tục phơi phần lưng, cuối cùng còn không quên tiến đến gần mở cặp cánh ra. Không lâu sau đó, nó hoàn toàn biến lại thành một con gà mập mạp lông xù khi xưa.

Cơ thể được sưởi ấm, trong lòng cũng không còn sợ hãi như ban đầu, hai đứa trẻ liền cảm thấy có phần đói bụng.

Có lẽ do hang động quá ấm áp, Mạnh Cửu Chiêu còn nghe rõ mồn một tiếng động ở đây, nhìn về hướng có tiếng động, cậu thấy một con vật nhỏ lông xù mềm mượt xuất hiện ngay trước cửa động.

Con vật không đoán được chủng loại kia cực kì đáng yêu, giống như một nắm lông trắng tuyết, nhìn không rõ mũi miệng, chỉ thấy mỗi hai con mắt đen đen đính trên bộ lông trắng muốt.

Hình như nó bị hơi ấm trong động hấp dẫn nên mò tới. Dường như cảm thấy ngọn lửa là một thứ cực kỳ mới lạ, nó cẩn thận quan sát một lúc, sau mới chầm chậm nhích lại gần, kế tiếp ——

Kế tiếp nó liền bị hai đứa một con người và một con Kantus non nhảy xổ lại giết thịt.

Trên đống lửa xuất thêm một xiên thịt nướng, thân hình nắm lông kia không lớn lắm nhưng lượng thịt lại nhiều ngoài mong đợi, Mạnh Cửu Chiêu và Louis dè dặt ăn từng chút từng chút một, sau đó, hình như bọn chúng còn thấy đói hơn.

Muốn tồn tại thì cần phải có sức lực, hai anh em liền bắt đầu chuẩn bị cho công cuộc đi tìm kiềm đồ ăn.

Dập tắt đống lửa, Mạnh Cửu Chiêu và Louis quyết định ra ngoài thử vận may một chút xem sao.

Nói gì thì nói, hiện giờ bọn chúng cũng là những thợ săn có thể bắt được cả bò sừng dài đấy nhé ~ Tìm một bữa cơm chiều, chắc hẳn không quá khó khăn đâu nhỉ?

Hai đứa trẻ tràn đầy tự tin.

“Chúng ta mau đi bắt một con bò sừng dài làm cơm chiều đi!” Tuy còn chưa bắt đầu công cuộc săn bắt, thế nhưng Mạnh Cửu Chiêu đã tưởng tượng ra vô số cách chế biến bò sừng dài, thật sự thì cậu cũng rất am hiểu việc chế biến thức ăn đấy ~ đáng tiếc đến tận bây giờ vẫn không có ai cho cậu cơ hội để phát huy thôi.

“Chiếp ~” Louis kêu lên một tiếng phụ họa ở ngay bên cạnh.

“Cậu muốn ăn dê sừng à ~ thôi cũng được chúng ta sẽ đi săn dê sừng nhé!” Nghe thấy lời của Louis, tuyển tập công thức nấu ăn trong đầu Mạnh Cửu Chiêu lập tức chuyển sang mục chế biến dê sừng.

Với hai đứa trẻ, bất kể dê sừng hay bò sừng dài, đều là những con mồi đã nằm gọn trong tầm tay.

Suy xét tới việc bọn chúng bây giờ hẵng còn thương tích, Mạnh Cửu Chiêu quyết định học tập phương pháp của Ames: Dùng bẫy rập.

Mỗi người ở bộ lạc Awash đều giỏi việc đào hầm, đám trẻ cũng không ngoại lệ, Mạnh Cửu Chiêu chịu trách nhiệm khâu tuyển chọn, sau khi tỉ mỉ xem xét địa hình, cậu quyết định thiết lập bẫy rập tại cả bốn hướng, như thế dù con mồi đến từ hướng nào, đều sẽ đạp phải bẫy rập cả. Trong lúc cậu chọn lựa vị trí đắc địa, Louis nhanh chân đào một cái hố vừa sâu lại vừa rộng, sợ bẫy rập còn chưa đủ uy lực, Mạnh Cửu Chiêu tiếp tục thả rất nhiều đá nhọn vào trong hố, có như vậy, một khi con mồi rơi xuống mới không cách nào có thể thoát ra.

Hoàn thành công tác chuẩn bị, hai đứa trẻ ngồi một bên âm thầm xoa tay đợi con mồi tự chui đầu vào lưới.

Dưới sự chờ đợi đấy nôn nóng của hai đứa, cuối cùng con mồi cũng xuất hiện.

Ngay trong khoảnh khắc thấy con mồi, Mạnh Cửu Chiêu trợn to cả hai mắt lên một cách đầy kinh ngạc.

Trời ạ! Cậu nhìn thấy cái gì thế này ——

Đây không phải là Brontosaurus trong truyền thuyết hay sao?

(*) Brontosaurus/ Apatosaurus:

Con Brontosaurus cầm đầu cao ít nhất cũng phải 30 mét! Thân nó dài gấp mấy lần chiều cao của nó! Còn có, cái cổ và cái đuôi của nó cũng dài kinh khủng luôn. Bầy Brontosaurus này gồm khoảng mười con, bọn chúng đang bước từng bước nặng nề tới đây, chầm chậm tiến đến gần bẫy rập mà bọn Mạnh Cửu Chiêu đã sắp đặt.

Toàn bộ mặt đất đều rung chuyển theo từng bước chân của bọn chúng.

Nuốt nước bọt một cái, Mạnh Cửu Chiêu nín thở.

Mang theo ánh mắt kinh sợ, cậu chằm chằm quan sát đám khổng lồ đang từng bước tiến tới trước mặt cậu và Louis. Con nhỏ nhất trong bầy Brontosaurus cũng phải cao tới gần 10m, trong mắt loài động vật khổng lồ này, cái hố mà Louis đào ra nếu dùng từ ‘nhỏ’ để hình dung thì vẫn là khiêm tốn lắm.

Nện từng bước nặng nề, bầy Brontosaurus cuối cùng cũng đi qua.

Nhìn theo phương hướng mà bọn chúng biến mất, Mạnh Cửu Chiêu vẫn còn kinh hãi không gì sánh được, phải mất một lúc lâu sau cậu vẫn không thể thoát khỏi sự ám ảnh kinh hoàng của cảnh tượng vừa rồi.

“Chiếp ~” Cuối cùng phải nhờ đến tiếng kêu của Louis cậu mới thoát được khỏi cơn kích động.

“Louis, cậu nói xem đây rốt cuộc là nơi nào?” Mạnh Cửu Chiêu khó khăn mà nhả ra một câu như thế.

Chỗ bọn họ ở là nơi động vật có vú giành quyền thống trị, mặc dù cũng có vài con khủng long may mắn tồn tại, song đều bị Black và White lần lượt săn hết trong mấy năm gần đây rồi, xung quanh bộ lạc của bọn họ gần như không có sự xuất hiện của khủng long.

Mà hôm nay, bọn họ lại gặp được một bầy Brontosaurus.

Ngay lúc Mạnh Cửu Chiêu vẫn còn bất an ngập lòng thì bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng động không thể khinh thường. Hai đứa trẻ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên, một đám khủng long có cánh đang rít gào mà bay qua trên đỉnh đầu chúng.

Không biết trong đầu lóe lên suy nghĩ gì, bỗng chốc Mạnh Cửu Chiêu ngồi phịch xuống đất.

Cảnh tượng trước mắt khiến cậu hoang mang sợ hãi nghĩ tới một sự kiện không thể tin được mà trong tương lai gọi là “Đại thâm nhập”. Mà cái cảnh tượng Mạnh Cửu Chiêu đang trải qua lúc này, chẳng qua cũng chỉ là một phân đoạn trước của “Đại thâm nhập” mà thôi.

Từ khi sinh mệnh đầu tiên được sinh ra trên hành tinh mang số hiệu “Không” này, nó liền để lại cho hậu thế vô vàn câu đố.

Tại sao khủng long và động vật có vú lại cùng sinh sống trong một thời kì?

Tại sao đại diện cấp cao của hai giống loài ấy lại có hình thái con người?

Các học giả tương lai chỉ có thể căn cứ vào hóa thạch cùng những gì còn sót lại để không ngừng đưa ra phỏng đoán cũng như phân tích về hình thái xã hội lúc bấy giờ. Việc phân tích vật chất ở lớp bề mặt của hành tinh đã đem lại nhiều gợi ý có ích cho bọn họ, có những học giả còn cả gan phỏng đoán, tầng lục địa của hành tinh số “Không” đã trải qua một thời kì phân tách biến động vừa dài vừa mạnh mẽ, khoảng thời gian ấy kéo dài rất lâu, có thể hơn mấy chục vạn năm, cũng có thể lên đến mấy triệu năm. Trong khoảng thời gian biến động, lục địa vốn vô cùng bền chắc đã bị cưỡng ép nứt vỡ ra.

Nguyên nhân của sự phân tách được cho là va đập với thiên thạch.

Các nhà khoa học phát hiện trong cấu tạo vật chất ở tầng giữa của lớp bề mặt hành tinh này có chứa thành phần đến từ vũ trụ. Phát hiện đó đã cung cấp cho họ những căn cứ vô cùng xác thực, vì thế cho nên, phái học giả ủng hộ lý luận kể trên liền đưa ra suy đoán, dưới tác động của thiên thạch, lục địa bị phân tách làm đôi, một phần gánh chịu toàn bộ va chạm của thiên thạch, cho nên hầu hết sinh vật sinh sống ở đấy đều tuyệt chủng; mà tại một phần khác, sức công phá của thiên thạch không quá mạnh mẽ, nhờ thế mà tránh khỏi thảm kịch diệt vọng.

Chủ nhân của hành tinh lúc ấy chính là —— khủng long. Nhờ vào hiện tượng phân tách, chúng may mắn bảo tồn được một phần, ở tại một góc xa xôi trên bề mặt hành tinh, bắt đầu sinh sản và phát triển phồn thịnh một lần nữa.

Mà tại mảnh lục địa bị thiên thạch phá hủy, chỉ có số ít động vật có vú dựa vào thể hình bé nhỏ mới may mắn sống sót, không có sự uy hiếp của khủng long, hình dáng bọn chúng ngày càng phát triển, từng bước thống trị nửa phần lục địa này.

Dường như có một sức mạnh vô hình muốn hai phần lục địa này chạm mặt nhau, cho nên hai dải đất liên tục di chuyển, dưới tác động của dòng hải lưu ẩn sâu trong lòng đất, hai phần lục địa vốn đã chia tách lâu ngày, nay lại càng tiến sát gần nhau hơn.

Khi trận động đất xảy ra, hai con Kantus non trẻ cõng theo con mình chạy tới bộ lạc Awash ở bên mảnh đại lục kia, đây chính là dấu hiện đầu tiên chứng mình cư dân của hai đại lục có mối liên hệ với thế giới bên ngoài. Nhưng nghiêm túc mà nói, bộ lạc Awash cũng được thành lập tại một nơi phía bên ngoài đại lục.

Bộ lạc Awash vượt qua một mùa đông dài đằng đẵng, cuối cùng mùa xuân cũng trở về, đây là dấu hiệu thứ hai, trải qua nhiều năm trôi dạt, một phần nào đó của hai mảnh lục địa bắt đầu tiếp giáp với nhau. Phía sau lưng nơi bộ lạc Awash sinh sống, dải đất mà Black và White ở lúc ban đầu cũng từ từ tiến lại gần đây.

Và hôm nay, khi Mạnh Cửu Chiêu cùng Louis ngã xuống từ vách đá rồi rơi vào dòng nước, lại được Amanda dùng chút sức lực cuối cùng tha lên bờ, có điều cái “bờ” này không phải “bờ” ở chỗ bộ lạc Awash, mà là “bờ” của mảnh đất cố hương, nơi hai đứa trẻ đã sinh ra ngày xưa.

Hiện tại, bọn chúng thế nhưng ngây ngô đặt chân lên “quê cũ” của mình.

“Làm sao bây giờ? Papa đang ở đâu chứ?” Nhìn từng bầy Utahraptor non chạy qua trước mặt, Mạnh Cửu Chiêu ngơ ngác hỏi con gà cũng đang ngơ ngác ở cạnh bên – người anh em duy nhất của mình.

Đáp lại cậu, Louis cũng chỉ “Chiếp” một tiếng phi thường mờ mịt.

Bọn chúng lạc mất rồi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đám trẻ về nhà.

Mạnh Cửu Chiêu: Làm sao bây giờ? Cực kì không muốn trở về ~

Louis: Chiếp ~(≧▽≦)/~