Edit: Mimi – Beta: Mimi*****White nhìn Black cẩn thận gói kỹ đứa con nhỏ rồi thả vào trở vào trong ngực một lần nữa, nói, “Em cũng mệt rồi, đến lượt anh đi, đến lượt anh đi!”
“Không được, sức lực của anh quá lớn, sẽ làm con chết bẹp. Đây là đứa nhỏ yếu ớt cực kỳ quý giá đấy!” Black lạnh lùng bác bỏ. Hắn âm thầm cắn chặt răng, kỳ thật nửa người dưới đã sớm tê cứng, thế nhưng vẫn nhất quyết không chịu buông tha vị trí ấp trứng này.
“Để anh ôm một cái đi ~ Người ta đẻ trứng vất vả biết bao nhiêu!” White kiên quyết bám riết đến cùng.
“Nói đến việc đẻ trứng –” Black chuyển dời tầm mắt từ trên gương mặt nhỏ nhắn của Mạnh Cửu Chiêu sang bản mặt to bự của White, biểu cảm vốn dịu dàng cũng lập tức trở nên nghiêm nghị, “Vấn đề trước đó em hỏi, anh còn chưa giải thích rõ ràng đâu! Nói đi, quả trứng này rốt cuộc từ đâu mà có?”
Tuy giọng điệu của Black rất lạnh lùng, nhưng hắn vẫn cố gắng nói thật nhỏ: hắn không muốn để cho người khác biết lai lịch quả trứng này có vấn đề, ngộ nhỡ bị người khác cuỗm mất thì phải làm sao?
“Hả?” White lộ ra vẻ mặt ngây ngốc, “Chẳng phải đã sớm giải thích rõ ràng rồi sao? Là anh sinh nha! Anh đi đại tiện, đi xong mới phát hiện quả trứng này lẫn lộn bên trong cái đó đó của anh, không phải là do anh sinh thì còn có thể do ai được?”
Ánh mắt Black lại càng hung tợn, gần như đã đạt đến mức bạo tàn, “Nói! Có phải anh bị Ocher cưỡng gian không? Cái tên từ nhỏ đã dùng ánh mắt không thích hợp để nhìn anh, có phải đã thừa dịp em vắng mặt, hắn liền — ”
Nói đến đây, Black lập tức ném cho White một ánh nhìn như thể ‘những chuyện về sau không cần em nói anh cũng hiểu’.
“Oan uổng quá — Anh đang tự hỏi vì sao mấy ngày nay em không thèm để ý đến anh, thì ra em nghĩ anh như vậy.” White trợn mắt há miệng, “Ngay cả Ocher là ai anh cũng không biết, quả trứng này…”
“Anh nha, còn muốn nói xạo. Ngay từ lúc mới sinh vóc dáng đã to lớn như vậy lại còn ham tranh cướp thức ăn, làm hại em không được cường tráng bằng. Chuyện này còn chưa tính, lúc trưởng thành cùng nhau đi xây ổ anh còn tệ hại hơn, em ở một bên đắp ổ anh lại không ngừng lấy trộm nguyên vật liệu của em, hại em cuối cùng không tìm được vợ…” Thù mới hận cũ dồn vào một chỗ, Black bắt đầu lải nhải kể lại chuyện xưa.
“Việc đó… việc đó…” Bởi vì những gì đối phương nói đều là thật sự, cho nên nhất thời White không cách nào phản bác.
“Còn có –” Đang định tiếp tục cằn nhằn, bỗng nhiên Black nhíu mày, cái chỗ khó có thể diễn tả bằng lời kia, bỗng nhiên nhói đau một chút. Black một tay ôm lấy con trai nhỏ, tay còn lại vòng qua sờ soạng phía sau, khi đụng đến một cái gì đó, sắc mặt bất chợt trở nên cổ quái.
Hắn giơ tay lên, duỗi về phía trước, mở lòng bàn tay, chỉ thấy bên trong chính là —
“Trứng!” White cực ký sợ hãi.
Thì ra đẻ trứng lại có cảm giác này, tựa như cúc hoa bị mổ một cái, nhưng tuyệt đối không đau. Black phụng phịu, trong lòng yên lặng đánh giá.
Thế này thì —
“Anh biết rồi!” White lập tức phấn chấn tinh thần, một tay chỉ vào Black, nói một cách vô cùng đúng lý hợp tình, “Quả trứng kia nhất định cũng là do em sinh! Em nha, lúc đi đại tiện đẻ trứng mà cũng không biết, nếu không phải anh phát hiện kịp thời, làm ấm cho nó thì nó đã sớm đông lạnh mà hỏng mất rồi! Cái đồ sơ ý này!”
Tìm được nguyên cớ thoát khỏi hiềm nghi, White nói chắc như đinh đóng cột. Ngay sau đó hắn cũng bắt đầu lôi chuyện cũ ra mà lải nhải, “Từ lúc mới sinh em đã rất là sơ suất! Rõ ràng không phải trẻ nhà anh ấy vậy mà lại chui nhầm vào ổ của anh để xin ăn. Tự nhiên có thêm một đối thủ cạnh tranh, đương nhiên anh phải cướp đoạt mới có nhiều đồ ăn rồi! Lại nói, về sau, khi chúng ta tự xây hang ổ, chỗ kia rõ ràng anh đã đánh dấu trước, cũng đắp được một nửa rồi, kết quả em lại nhận thành ổ của em, còn nhầm lẫn mà tích lũy tài vật ngay trên hang ổ của anh nữa. Anh không có cách nào, đành phải giúp em đáp ổ của em, nếu không phải sau đó em tới tìm anh đánh nhau khiến cho hai cái ổ đều tan nát toàn bộ, vậy thì năm ấy chúng ta sao đến nỗi không tìm được bạn đời?”
“Thì ra đây mới là lời nói thực lòng của anh.” Giọng Black mỗi lúc một âm trầm, “Dù sao tập quán của chúng ta vẫn luôn là cứ có trứng là có thể giải tán, hiện tại có trứng rồi đấy, chia tay đi!”
“Ớ!? Anh không có ý này!” White sợ hãi vô cùng.
…
…
…
Lúc ấy Mạnh Cửu Chiêu đang ngủ rất say sưa, hoàn toàn không biết sự hiện diện của mình đã khiến cho một đôi chồng chồng vô cùng ân ái cãi vã nguyên một buổi tối. Hình dạng của bao con nhộng thời không khiến cho đôi chồng chồng này tưởng nhầm nó là một quả trứng. Cái bao ấy được chế tạo bởi một thứ vật liệu đặc biệt, có thể thay đổi kích cỡ tùy thuộc vào độ lớn của vật thể bên trong. Sau thảm họa kia, Mạnh Cửu Chiêu bất lực mà chết đói trong bao con nhộng, thời gian trôi qua, xác thịt cậu cũng bị hư thối, nhưng thông tin gen lại được bảo lưu, cất giữ an toàn trong bao với thể tích nhỏ để chờ đợi thời cơ tái tạo. Vào một thời điểm thích hợp, khi thiết bị dò xét trong bao con nhộng xác nhận không gian bên ngoài có thể sinh tồn, quá trình tái tổ hợp tế bào sẽ được bắt đầu.
Thói quen nuốt vài hòn sỏi nhằm hỗ trợ hệ tiêu hóa là bản năng của bất cứ động vật nào, có thể là Black, cũng có thể là White, đã lơ đễnh nuốt phải bao con nhộng nhỏ bé này trong khi nuốt sỏi, sau đó lại bài tiết ra bên ngoài. Môi trường ấm áp bên trong sinh vật sống đã kích thích bao con nhộng thức tỉnh, sau khi ra khỏi thì nó bắt đầu tự vận hành, vì thế thể tích của nó cũng chậm rãi tăng lên. Bởi vì thế giới bên ngoài quá lạnh, nên kết quả cuối cùng của loại phát triển không theo lẽ tự nhiên này có lẽ chính là thất bại giữa đường. May mắn thay, cuối cùng White đã phát hiện, còn tưởng bao con nhộng là quả trứng mình sinh mà nhặt về ổ, cung cấp cho nó độ ấm ổn định, do đó quá trình phục hồi mới có thể tiếp tục diễn ra.
Việc này, White và Black không biết, đương sự Mạnh Cửu Chiêu cũng không biết. Thậm chí, bí mật của bao con nhộng, thực chất cũng không chỉ dừng lại ở một mình Mạnh Cửu Chiêu