*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi – Beta: Mimi

*****

Ames cảm thấy nhất định là mình đã chết, nó không nên làm trái lời anh trai, chạy đến nơi xa như vậy để kiếm ăn. Nhưng mà gần đây ba ba sinh bệnh, không ăn được thịt, mà năm nay thời tiết rất lạnh, cỏ crunch ở khu vực xung quanh bộ lạc đã sớm bị ngắt hết rồi, vì biết vùng này có nhiều loại cỏ ấy, cho nên nó mới lén lút chạy ra.

Suốt một đường đi tìm cỏ crunch, bất tri bất giác Ames đã đi đến một nơi ngày thường hắn chưa bao giờ đặt chân tới.

Thiếu niên trẻ tuổi bao giờ cũng lớn gan, khi phát hiện mình đã đi vào khu vực không nên đến, việc đầu tiên Ames làm không phải là nhanh chóng trở về, mà là tò mò nhìn ngó xung quanh. Nghe nói nơi này có một vách đá, đối diện vách đá là một vùng đất quanh năm phủ đầy sương trắng, mà trên vùng đất ngập sương ấy có quái vật đáng sợ vô cùng, bọn chúng thường xuyên rống lên những tiếng cực kỳ khủng khiếp. Bởi vì có vách núi cheo leo ngăn trở, cho nên đám quái vật kia mới không thể mò sang tấn công bọn họ dược.

(*) Vách đá thực chất rất đơn giản là 1 bức vách thẳng đứng bằng đá thôi, nhưng để dễ hình dung thì mọi người có thể tham khảo cái hình này:

Ames đi tới bờ rìa vách đá, phía đối diện đúng là một mảnh sương trắng mịt mờ, không khí lạnh đến khó có thể tin. Nó cẩn thận nhìn xuống đáy vực, sau đó kinh ngạc phát hiện ra rằng, cái vực này không phải là sâu không thấy đáy, mà phía dưới còn có một dòng sông băng. Nơi nó đang đứng cách mặt băng cũng không cao, chỉ trên dưới mười mét.

Mặt sông đóng băng kia nhìn qua giống như một con đường nhỏ, tạo thành một cây cầu nối liền mảnh đất dưới chân nó với thế giới phủ đầy sương đối diện. Ames không quá tin vào lời đồn về quái vật ở vùng đất ấy, chẳng qua người lớn không muốn bọn nhỏ tới gần vách đá nên mới hù dọa như vậy thôi. Nó cũng không để chuyện đó trong lòng, nhưng vẫn quyết định trở về sẽ kể lại cho bạn bè nghe những phát hiện mới của mình. Dù sao đi chăng nữa, ngoại trừ nó ra vẫn chưa có người nào đến được chỗ này đâu!

Hái được một lượng cỏ crunch đủ ăn trong mấy ngày, Ames vô cùng vui vẻ lên đường trở về bộ lạc, nó quyết định phải về nhà trước anh trai. Thế nhưng, đúng vào lúc ấy biến cố đã đột ngột xảy ra, một tiếng gầm gừ thật lớn từ phía sau lưng truyền đến, mặt đất chấn động vô cùng kịch liệt, Ames té mạnh xuống một đống tuyết. Ngay khi nó vừa giãy dụa quay đầu nhìn lại, liền phát hiện mấy con quái vật dữ tợn đang đi xuyên qua màn sương trắng. Bọn chúng thật lớn, bộ da trơn nhẵn không lông, còn có những cái răng nanh sắc bén như dao cắt thịt, vừa rít những tiếng đáng sợ cực kỳ vừa chạy về phía nó.

Ames kinh hãi không gì sánh được, vội vã nhảy dựng lên rồi chạy trối chết. Đúng vào lúc ấy, một trong số những con quái vật phát hiện ra nó, vì thế nhanh chóng đuổi theo. Con quái há miệng thật to để lộ vô số chiếc răng sắc nhọn, Ames cảm thấy mặt mình ấm áp một trận, thì ra bị dính nước miếng của con quái vật kia rồi!

Ngay thời điểm con quái sắp sửa cắn vào đùi nó, mặt đất lại rung lên một trận, sau đó Ames nhanh chóng ngất đi.

“Ba ba... Ba ba...” Trong miệng khe khẽ thì thào, lúc tỉnh lại, Ames chỉ cảm thấy rét lạnh không gì sánh được ← Vô nghĩa! Bị tuyết vùi còn có thể không lạnh à?

Nó run rẩy đứng lên, sau đó nó nhìn thấy một con người, là một đứa bé rất nhỏ, miệng đang nhai ngồm ngoàm, hình như là đang ăn cái gì đó.

“Nhóc…” Đã cứu anh sao? Ames muốn hỏi đứa bé kia, nhưng lại phát hiện cổ họng mình khô đến mức không nói nên lời.

Nó đi ra khỏi đống tuyết, hành động đứng thẳng thân mình cho phép nó có được cái nhìn toàn cảnh xung quanh, chỉ là, cảnh tượng trước mắt lại làm nó sợ đến ngây ngây ngẩn ngẩn —

Con quái vật truy đuổi nó lúc trước đã bị mổ bụng lóc xương, máu tươi đỏ au chảy đầy mặt đất! Mà một tên lớn đầu mặt mày hung tợn ngồi ở cách đó không xa, đang trợn mắt nhìn chằm chằm vào nó giống như thể hiện sự bất mãn của bản thân mình!

Kế tiếp, đứa bé mà Ames nhìn thấy lúc nãy thò bàn tay nhỏ nhắn vào trong một cái cối đá, cào cào móc móc mấy lần, sau cùng lấy ra một viên thịt băm máu thịt lẫn lộn bỏ vào trong miệng, nhai nhai nuốt nuốt.

Nhìn thấy Ames đứng lên, đứa bé không hề kinh ngạc, vươn tay chỉ vào thi thể con quái vật cách đó không xa hỏi, “Ăn không?”

Không thấy Ames trả lời, đứa nhỏ lại nghiêng đầu, “Không ăn hả?”

Cuối cùng, Ames ngồi xuống.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  bắt đầu nhận biết thế giới này, xét thấy đám ba ba to xác rất quê mùa, cho nên bố trí cho bọn hắn một tên nhóc hướng dẫn viên