Nguyên Thủy Tái Lai

Quyển 1 - Chương 1: Đồng thoại màu trắng

Edit: Gia Linh

Beta: Mimi

*****

Trong khoảnh khắc từ dưới nước trồi lên, cơ thể Black chợt run rẩy, bọt nước trên người tiếp xúc với không khí lạnh lập tức ngưng tụ thành hạt băng, rơi thẳng xuống dưới, thế nhưng không kịp phát ra bất cứ tiếng động nào đã hợp thành một khối cùng với mặt băng.

Hắn khá là may mắn, tuy mấy hôm gần đây vẫn luôn không có thu hoạch gì, nhưng ngay lần xuống nước cuối cùng, đúng lúc hắn gặp được bầy cá bơi đến theo dòng nước. Dùng một tấm da thú bao toàn bộ con mồi lại, bỗng Black cảm thấy nhớ nhà nhiều hơn.

Hiển nhiên người bạn vừa trồi lên khỏi mặt nước cùng với hắn cũng có suy nghĩ tương tự, bọn chúng nhớ về hình ảnh một đám người nhao nhao dang cánh, cùng bay tới một phương trời–

Trên một miếng băng khổng lồ có thật nhiều nhánh cây cùng đá tảng được dựng lên thành hang ổ tạm thời, trong mỗi hang đều có một sinh vật sống, dù ở cách một khoảng rất xa, song Black vẫn có thể nhận ra cái ổ của mình. Dang đôi cánh rộng bay lướt qua một đoạn, hắn khéo léo dừng lại bên cạnh hang ổ, đồng thời đưa miếng da thú gói đầy cá cho bạn đời của mình.

“Ăn đi!”

Hắn không phải người giỏi nói chuyện, cũng may bạn đời của hắn vô cùng hiểu rõ điều này.

Năm ngày chưa ăn gì, White – bạn đời của Black, hẳn đã đói bụng đến không thể đợi được nữa mới đúng, nhưng mà ngay lúc này, hắn lại không hề động đến thức ăn Black mới mang về.

“Black…” Giọng nói của White nghe qua rất yếu ớt, nhưng thân là bạn đời thân thiết, Black vẫn có thể cảm nhận được khí thế hừng hực cùng với đắc ý dạt dào ẩn chứa bên trong.

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, White run rẩy thò móng vuốt ra khỏi tấm chăn da thú, năm ngón tay hắn đang cầm chặt một vật thể tròn tròn…

Trứng?!

“… Anh trộm được nó?” Black lập tức trở nên căng thẳng, thật cẩn thận hạ thấp cơ thể, thuận tiện dùng cánh che đậy cái tổ của mình kỹ càng hơn.

“Không phải trộm ——” Nghe được câu hỏi của Black, White lại càng đắc ý hơn, nhét quả trứng đang bị phơi bày ngoài ánh sáng trở về dưới mông mình một lần nữa, tràn đầy hưng phấn nói, “Anh sinh!”

Pang —— một tiếng, dường như Black nghe thấy tiếng đứt phựt của sợi dây tên là ‘lý trí’ ở trong đầu.

Cuối cùng hắn cũng biết, so với chuyện ông chồng ra ngoài nửa năm, về nhà phát hiện vợ mình mang thai ba tháng thì sự việc càng làm cho người ta phẫn nộ chính là ——

Cô vợ mới ra ngoài vài ngày, về nhà liền phát hiện chồng mình đã sinh một quả trứng!

Còn có chuyện gì đắng lòng hơn so với chuyện này không?

***

Mạnh Cửu Chiêu mơ mơ màng màng, muốn mở mắt.

Cậu thấy mí mắt thật nặng, cơ thể giống như không phải của mình, dường như cậu đã ở một chỗ rất lạnh nào đó thật lâu, toàn bộ thân thể vì thế mà vô cùng lạnh lẽo. Nhưng mấy ngày trước, xung quanh bỗng nhiên trở nên ấm áp, chính cảm giác ấm áp này đã chậm rãi đưa cậu ra khỏi giấc mộng dài.

Mí mắt vẫn không mở lên được, nhưng cậu có thể cảm nhận thấy cách một tầng da mỏng manh có vầng sáng.

Quá là thú vị… Kỳ quái, vì sao cậu lại cảm thấy thú vị chứ? Trên thực tế, hiện tại Mạnh Cửu Chiêu đang ở trong trạng thái vô cùng kỳ diệu, cậu không biết mình là ai, không phải là quên đi, chỉ là giống như đã thật lâu không động não nên suy nghĩ chưa thông suốt được.

Ấm áp hơn một chút thì tốt rồi, nếu ấm hơn chút nữa đại não đã bị đông cứng không biết bao lâu của cậu có lẽ sẽ hoạt động lại.

Ông trời giống như nghe được lời cầu nguyện của cậu, vì thế, thật chậm thật chậm, Mạnh Cửu Chiêu cảm giác được cơ thể mình quả thực có ấm áp hơn. Cậu gần như có thể nghe được tiếng máu bắt đầu chảy trong huyết mạch một lần nữa.

Thật là ấm áp… Đã lâu không có được cảm giác ấm áp như vậy…

Kỳ quái… Vì sao tôi lại cảm thấy thời gian đã trôi qua rất lâu rồi?

Ký ức vô cùng chậm chạp ùa về, đúng lúc đó, thứ đang đè nặng bên trên Mạnh Cửu Chiêu, cung cấp hơi ấm cho cậu bất chợt dời đi, vầng sáng trở nên mạnh hơn, nhưng độ ấm lại giảm xuống. Trong lúc Mạnh Cửu Chiêu lo lắng mình sẽ bị đông lạnh một lần nữa, thứ ấm áp kia lại đè nặng lên trên, cậu lại cảm thấy toàn thân thật là khoan khoái.

Mạnh Cửu Chiêu nghe được hai giọng nói, một trầm thấp – một thuần hậu, một hỏi – một đáp, giống như đang nói chuyện, nhưng nội dung câu chuyện cậu lại hoàn toàn không hiểu.

Cậu bắt đầu có thể mở to hai mắt, nhưng cũng chỉ phí công, hình như cậu đang ở trong một nơi kín mít, xung quanh tối tăm vô cùng, chỉ có một chút ánh sáng mỏng manh từ bên ngoài xuyên thấu qua vách tường lọt tới.

Mạnh Cửu Chiêu chậm rãi nhớ ra tên mình, cũng nhớ ra chuyện đã xảy ra trước khi mình chìm vào giấc ‘ngủ’.