Lão giả này tên là Thanh Hư, là 1 cái kỷ nguyên trước cường giả. Thực lực đạt tới Tiên Đế Đỉnh Phong, chỉ kém 1 chút là chứng đạo thành thánh.

Thế nhưng là thời điểm mấu chốt. bị người ám hại, tu vi thụt lùi. Lại bị giam giữ ở đây, thân mang trọng thương,căn bản là k có cách nào đi ra.

Dù sao cũng là 1 tôn Tiên Đế cường đại đã từng tung hoành chư thiên vạn giới, lại rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục này. Quả thật là vô cùng đáng thương.

Đã từng, hắn là 1 cái truyền kỳ tiên đế, tại thời đại kia, hắn hoành không xuất thế, trở thành 1 tôn cường đại nhất tiên đế. Cho đến ngày nay, vẫn là có lưu giữ lại truyền thuyết về hắn.

Doanh Thiên hỏi thăm:“Ngươi như thế nào lại bị nhốt ở đây, hơn nữa còn k phải đơn giản bị nhốt như vậy. Đây là có người đem ngươi làm chất dinh dưỡng a”.

Nói đoạn ánh mắt liền nhìn vào sâu bên trong hắc động, giống như là thấy cái gì Doanh Thiên tiếp tục nói:”Đủ độc ác, không nghĩ tới bọn chúng vẫn chưa từ bỏ, mặc dù chỉ là 1 cái nho nhỏ thí nghiệm nhưng cũng gần như sắp thành công rồi”.

“Năm đó khi ta chứng đạo, bị người ta ám hại. Sau đó liền bị bắt nhốt ở đây để nuôi cái thứ đó. Cái thứ đó mỗi giờ mỗi phút đều hấp thu ta toàn thân huyết khí, không qua vài cái thời đại nữa ta hẳn là chết chắc”.Lão giả chậm rãi thở dài đáp lời Doanh Thiên.

Doanh Thiên mỉm cười:”Nếu để ngươi chết quả thật đáng tiếc nha, thập đại linh căn một trong Khổ Trúc, lại thêm thiên tư 81 cái chân mệnh. Tuyệt đối là có thể nhìn”. Dừng chút Doanh Thiên nói tiếp:”Lại nói tới,Ngươi cũng là đủ may mắn, có thể gặp được ta, bái ta chủ nhân, ta liền cứu ngươi, còn có thể giúp ngươi báo thù”.

Lời này nói ra Thanh Hư tâm liền động.Hắn quả thật là muốn thoát ra, nếu không, không bao lâu nữa hắn sẽ bị hút khô mà chết đi. Thế nhưng là để hắn bái 1 người làm chủ. Đây là đối với hắn trói buộc. Dù sao hắn đã từng ngạo thị chúng sinh, lại ưa thích tự do khoái hoạt.

Giống như nhìn ra đc suy nghĩ của hắn Doanh Thiên tiếp 1 câu:”Ngươi cũng k cần cảm thấy ủy khuất, ta thế nhưng đã từng là Thiên Tôn”.

Thanh Hư trong lòng lập tức dâng lên kinh đào hải lãng. “Thiên Tôn” 2 chữ làm hắn khiếp sợ. Hắn hiểu rõ Thiên Tôn là như thế nào tồn tại, đây là trong truyền thuyết đứng đầu nhất, đỉnh phong nhất thiên địa. Chân chính vô địch tồn tại”.

Mặc dù nói hắn là Tiên Đế, thế nhưng là hắn cũng chưa từng thấy qua 1 vị nào Thiên Tôn.

Thanh Hư thận trọng dò hỏi:”Ngươi thế nhưng là vị nào Thiên Tôn”.

Doanh Thiên ý vị thâm trường:”Ngươi cũng k cần hỏi đi. Đến thời điểm ngươi liền tự biết” dứt lời liền đưa tay chém ra ngoài.

“Keng, Keng” Chỉ thấy xiềng xích trơi buộc hắn xung quanh bị Doanh Thiên nhấc tay chém đứt.

Một màn này càng là khiến Thanh Hư kinh hãi. Vì hắn biết những cái xiềng xích này là cỡ nào cứng rắn. Xích này là vô số đạo văn tế luyện mà thành.

Đừng nói là hăn cái này Tiên Đế có thể phá mở, trừ phi điều động 100 cái Tiên Đế khác tới toàn lực công phá cũng chưa chắc phá mở xích này.

Thế nhưng là cái thanh niên này chỉ là cách không vung tay 1 cái liền đem xiềng xích hắn chặt đứt toàn bộ. Đây là cỡ nào thực lực a.

Đưa xiềng xích chém đứt về sau Doanh Thiên cũng là có chút mệt mỏi, thầm than:“Haizzz, vừa thức tỉnh, tu vi không đủ dùng nha. Quá sức 1 chút liền mệt mỏi”.

Quả thật hắn cũng là có chút bất đắc dĩ. Tu vi chưa khôi phục. Tinh thần cũng suy yếu. Hoạt động quá sức hẳn là mệt mỏi.

Hắn đưa mắt nhìn Thanh Hư. Sau đó đánh ra 1 đạo phù văn đưa cho Thanh Hư. Hắn vội vàng tiếp lấy. Cẩn thận dò xét liền phát hiện bên trong phù văn ẩn chứa cao thâm vô tận đại đạo.

Chỉ 1 đạo phù văn này căn bản là cao thâm gấp mấy chục lần hắn tìm hiểu cả đời đại đạo. Ngay lập tức liền quỳ xuống:”Tạ chủ nhân giải thoát. Tạ chủ nhân ban thưởng. Ta sinh mạng này thuộc về chủ nhân”.

Doanh Thiên hài lòng nói với hắn:”Hiện tại chưa cần ngươi, nơi này cũng k phải địa phương ngươi nên ở, rời đi nơi này trước khôi phục tu vi. Lại cố gắng đột phá. Chờ ta tới tìm ngươi.... Hắc, tới rồi”.

Ngay lúc này sâu bên trong hắc động 1 tiếng gào mang theo trùng kích sóng âm cực lớn hướng phía ngoài xông tới. Liền ngay cả Thanh Hư cũng là bị đánh bay ra ngoài. Chỉ có Doanh Thiên là đứng im tại chỗ.

“Ha ha. Cắt mất thức ăn của nó. Nó liền nổi khùng. Hơn nữa còn rất nhanh thành thục. Có chút ý tứ nha”.Nói đoan liền bước sâu vào trong hắc động. Để lại Thanh hư có chút k biết làm gì. Đành ở bên ngoài đợi hắn.

Cũng không phải Thanh Hư không dám vào theo, mà tại vì hắn trải qua quá lâu thời gian bị hao mòn. Tu vi thụtt lùi quá nhiều. Căn bản không phải đối thủ của cái thứ bên trong động kia.

Hắn biết bước vào chỉ làm vướng chân Doanh Thiên mà thôi.

Bước sâu tới trong hắc động. Nơi này chỉ có vô tận hắc ám. K có thời gian. K có không gian.

Doanh Thiên chỉ nhìn thấy trước mắt là 1 cái khổng lồ cự thú. Nó có tám cái chân, trên đầu nó mọc ra tám con mắt. Thêm 1 đôi giác cực lớn. Đáng sợ nhất chính là cái miệng cực lớn kia mọc lấy chi chít răng nhọn. Có tới mấy vạn chiếc. Trên người nó ma khí trùng thiên tựa như 1 đầu hắc ám hung thú có thể thôn phệ hết thảy vạn vật.

“Thái sơ di chủng, lại kết hợp vs hắc ám di chủng. Lại đem Tiên Đế làm thức ăn. Cũng k phải là bình thường thủ bút. Đây là muốn chế tạo ra đội quân a”. Doanh thiên đánh giá.

Giống như là biết được, trước mặt nhân loại này là kẻ cắt mất thức ăn của mình. Đầu hung thú này nổi giận gầm lên, sau đó há chiếc miệng khổng lồ ra cắn tới Doanh Thiên.

Mắt thấy Doanh Thiên sắp bị nó nuốt chửng, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng đưa hai tay lên chặn lại.1 tay trên 1 tay dưới cứ như vậy chặn lại miệng của nó. Sau đó hắn chính là sinh sinh đem 2 tay xé rách hung thú này ra làm đôi. Hung thú này căn bản là không kịp kêu lên 1 tiếng liền bị hắn giết chết rồi.

Thanh Hư bên ngoài đợi k lâu lắm liền thấy Doanh Thiên đi ra. Vội lại hỏi thăm:”Chủ nhân. Thế nào”

“Cũng k có gì ghê gớm. Bị ta giết rồi. Thế nhưng là ta khẳng định sẽ k chỉ có 1 cái như vậy. Ít nhất là 10 vạn. Thậm chí càng nhiều” Doanh thiên nói suy nghĩ nói.

Thanh Hư bị doạ sợ k nhẹ. 10 vạn cái như vậy. Chẳng phải là bắt lấy 10 vạn tiên đế làm thức ăn sao. Nghĩ tới đây hắn không dám nghĩ thêm.:“Căn bản phải là thế lực như nào mới có thể làm tới”

Doanh Thiên liếc hắn cười nói “Ngươi đoán”

“Thiên Tôn”.Không chần chừ Thanh Hư thốt ra. Sau đó hắn trầm mặc. Thiên Tôn thế lực, đây là cỡ nào đáng sợ. Đừng nói, cho dù hắn tu vi có mạnh len ngàn vạn lần nữa, e rằng thù này muốn báo đều không nôi

“Ngươi cũng k tệ, thế nào, còn đam hay không muốn báo thù. Hay là bị doạ sợ rồi”. Doanh Thiên nhìn ra trong lòng Thanh Hư suy tư cười nói.

Ngắn ngủi không tới nửa ngày hắn cÁi này tiên đế bị dọa sợ tới mấy lần. Cũng là có chút bất đắc dĩ. Hắn cười khổ:”Chủ nhân. Ta không có cách nào. Đổi lại là ai cũng sẽ sợ a”.

Ngay sau đó hắn lại nghiêm túc lên:”Nhưng ta đã quyết rồi. Cũng lên lần nữa đứng lên. Có chết cũng cần oanh liệt chút. Chứ không phải như vậy chết ở cái nơi chim không thèm ị này”.

Doanh Thiên hài lòng nhìn hắn:”Ân, chính là dạng này. Không tệ không tệ”.lại nói:”Ngươi trước rời đi. Hăn không bao lâu bọn chúng sẽ biết chuyện nơi này. Lúc đó sẽ giáng lâm. Lấy ta thực lực bây giờ có chút k đủ dùng”.

“Vâng, hiện tại ta liền rời đi”.Thanh Hư chắp tay nhận mệnh.

“Lại nói ta và ngươi hẳn là hữu duyên”.Doanh thiên cười nói với Thanh Hư sau đó hắn nhấc chân liền biến mất.

Thanh Hư nhìn về hướng hắn biến mất cũng là có chút thất thần. Ngay sau đó hắn trên nét mặt hiện lên 1 vẻ kiên định. Cũng liền mở ra không gian chi môn rời đi.

Không lâu sau đó từng đạo thân ảnh mờ mịt xuất hiện bên ngoài hắc động. Có tới 8 đạo. Mỗi cái quanh thân đều bốc lên hắc khí. Căn bản là không thấy rõ dung mạo của chúng.

“Như thế nào lại có thể thoát ra rồi”.trong đó 1 đạo thân ảnh nói.

“Không thể chậm chễ. Phải lập tức báo lên. Việc này để lộ đối với chúng ta là rắc rối. Còn nữa nếu không muốn chết liền nhanh tìm ra hắn. Đưa hắn bắt lại. Nếu không chúng ta chết chắc”.

Lúc này 1 đạo thân ảnh từ hắc độg đi ra. Vừa rồi hắn đã tiến vào hắc động dò xét:”Chết rồi. Là bị người 1 kích giết chết. Hẳn là có người ngoài tới giúp hắn”.

“Có thể phá vỡ xiềng xích. Lại giết đc thôn ma thú. Tu vi kẻ này cao tới doạ người. Đáng lẽ ra không thể xuất hiện ở đây được”.

“Việc này ngoài tầm kiểm xoát của chúng ta rồi. Mau báo lên trên. Thăm dò 1 chút chuyện này. Đi”.nói đoạn liền cùng nhau rời đi.