Hạ Sâm vừa mới luyện kiếm trở về, nhìn thấy Bạch Dạ đi ra liền nói: “Hôm nay chúng ta đến nhà chính ăn sáng với cha mẹ tôi.”

Việc này đúng ý của Bạch Dạ, cậu cười xán lạn: “Được.”

Nhìn nụ cười này giống như mang theo ý xấu gì đó, Hạ Sâm nhướng mày: “Cậu muốn ăn cái gì, tôi bảo người trong phòng bếp làm cho cậu.”

Ánh mắt Bạch Dạ sáng rực lên, liên tiếp kể ra những món ăn nổi tiếng quý giá: “Bướu lạc đà xào sợi, canh tổ yến ngân nhĩ, vây cá hầm, cháo nhân sâm nhung hươu ……”

Cứ món nào quý là chọn hết

Dù sao Hạ gia cũng có rất nhiều tiền, đương nhiên phải hưởng thụ cho đã rồi.

Trong mắt Hạ Sâm hiện lên ý cười: “Cậu gầy quá, quả thật phải tẩm bổ cho tốt. Có điều chút nữa cậu phải đến trường đi học, cho nên bây giờ làm chắc chắn sẽ không kịp, chờ đến giờ cơm trưa sẽ làm cho cậu ăn.”

Bạch Dạ nghe hắn nói vậy mới nhớ ra hôm nay mình có tiết, phấn khích chạy về phòng lấy ba lô ra. Khi còn nhỏ, thành tích của cậu cực kỳ tốt, còn muốn sau này đậu vào một trường đại học danh giá. Bản thân là một người có tiền đồ, nhưng bởi vì sức khỏe của người nhà không ổn, vậy nên sau khi tốt nghiệp tiểu học, cậu đành phải tiếp quản cửa hàng của gia đình, cùng với người nhà học cách làm buôn bán. Vậy nên một thời gian dài về sau, chỉ cần nhìn thấy học sinh đi học và tan học là cậu sẽ thấy cực kỳ ghen tị, ghen tị bọn họ được đi học, sẽ có nhiều con đường lựa chọn hơn, cũng ghen tị bọn họ có thể chơi đùa với những người bạn cùng tuổi, được lưu lại những hồi ức thanh xuân tốt đẹp nhất ở trường học. Không ngờ rằng mười tám năm sau, cậu lại có cơ hội đến giảng đường đại học, tất nhiên phải nhân cơ hội để hưởng thụ trọn vẹn; không khí ở trường học.

Nhà chính của Hạ gia vẫn rộn ràng tiếng nói cười như trước, nhưng khi thấy Hạ Sâm cùng Bạch Dạ đi vào, nụ cười của mọi người ngay lập tức cứng đờ. Tuy rằng sáng sớm nay Hạ Sâm đã thông báo rằng sẽ đưa Bạch Dạ tới đây, nhưng khi nhìn thấy Bạch Dạ, trong lòng bọn họ chẳng thể nào vui vẻ tiếp được nữa.

“Tiểu Sâm tới rồi à, vào ăn cơm đi.” Ông nội Hạ làm lơ Bạch Dạ, đứng dậy rồi cùng đi đến nhà ăn với bà nội Hạ.

Mẹ Hạ đi đến bên người Hạ Sâm, vui vẻ nói với hắn việc Hạ Quân đã tấn thăng.

Bạch Dạ cũng không thèm để ý đến việc mọi người bơ cậu, dù sao chỉ cần bản thân không cảm thấy xấu hổ, vậy thì người phải xấu hổ ở đây chính là những người khác.

Cậu chủ động ngồi xuống bên cạnh Hạ Sâm, không đợi ông nội Hạ nói bắt đầu đã tự mình múc một bát cháo thịt, tay thì cầm miếng quẩy đã được cắt sẵn từ trước bỏ vào trong mồm nhai rồm rộp, không cần nói ra cũng biết chúng ngon thế nào.

Trừ Hạ Sâm ra, những người khác đều ngây ra nhìn cậu.

Bạch Dạ húp hớp cháo rồi nói: “Mọi người đều là người một nhà, đừng khách khí, mau ăn đi,; bánh quẩy và cháo đều rất ngon.”

Hạ gia nhất định đã tiêu một số tiền lớn để mời đầu bếp cao cấp đến đây nấu nướng, đến đồ ăn bình thường mà cũng có thể khiến chúng ngon như vậy.

“……”Người trong Hạ gia nhìn thấy miệng cậu đầy dầu mỡ, trong tức khắc không còn khẩu vị để ăn nữa. Vả lại Bạch Dạ không dùng đũa mà lại dùng tay để bốc, điều này khiến bọn họ cảm thấy rất mất vệ sinh.

Bạch Dạ ăn xong bánh quẩy, đưa bàn tay dính đầy dầu mỡ lên miệng mút vài cái,; dùng nước miếng để làm sạch mấy đầu ngón tay, sau đó lại lấy thêm cái bánh bao trên bàn.

Quá ghê tởm. Người trong Hạ gia hít sâu một hơi, cố nén cơn thịnh nộ trong lòng, không để cho bản thân mình tức giận.

Ông nội Hạ thấy Bạch Dạ ăn ngon lành, tức giận đập mạnh đôi đũa xuống bàn: “Cậu có gia giáo không hả? Hiểu được thế nào là mất vệ sinh không? Cậu dùng bàn tay dơ bẩn để bốc đồ ăn như thế thì người khác ăn thế nào được?”

Bà nội Hạ cùng với cha Hạ mẹ Hạ nhíu; mày, cũng mất hứng mà buông đũa xuống.

Nhưng không ngờ rằng, Bạch Dạ lại chẳng sợ bọn họ nổi giận, bọn họ càng tức giận, cậu càng thấy vui vẻ, tốt nhất là bảo Hạ Sâm ly hôn với cậu luôn đi.

Cậu làm lơ ông nội Hạ, cắn miếng bánh bao rồi nói với Hạ Quân: “Hạ Quân, đợi lát nữa tôi ngồi xe cậu đến trường nhé.”

Hạ Quân hừ một tiếng: “Đi cùng cậu quá mất mặt, tôi sẽ không đến trường với cậu đâu.”

Bạch Dạ gia cảnh không tốt, cha mẹ thì cuồng đánh bạc, hơn nữa còn không có nguồn thu nhập ổn định, tiền Bạch Dạ đi học đều là do người trong thôn lấy chỗ này bù chỗ kia để cho cậu lên lớp, mà tiền ăn mỗi tháng hoàn toàn dựa vào việc Bạch Dạ đi làm thêm để kiếm tiền trang trải cuộc sống.

Lúc ban đầu, các bạn học đều thấy cậu rất đáng thương, có những lúc còn mua cơm cho Bạch Dạ khi cậu hết sạch tiền, không để cho cậu đói chết. Nhưng cha mẹ của cậu thật sự khiến người ta chán ghét.; Mỗi lần đánh bài nhưng không có tiền, họ lại chạy đến trường học tìm Bạch Dạ để đòi, nếu Bạch Dạ không có, bọn họ sẽ ép Bạch Dạ tìm bạn học để mượn. Bạch Dạ sợ rằng cha mẹ sẽ đánh cậu, chỉ có thể bất chấp mượn tiền bạn học vài lần. Nhưng cậu ta đâu có tiền để trả lại người ta, dần dà, các bạn học đều không muốn gần gũi với cậu nữa.

Sau này, cha mẹ Bạch Dạ thấy cậu không mượn được tiền nữa nên mặt dày chạy đến trường học, chỉ cần nhìn đến ai nói chuyện với Bạch Dạ sẽ vay tiền người đó, không mượn được thì chửi ầm lên, còn mắng chửi vô cùng khó nghe. Càng quá đáng hơn chính là cha Bạch Dạ lại giở trò dê xồm với một số nữ sinh xinh đẹp, lại còn dám ngang nhiên sờ mông người ta. Cuối cùng lão bị bắt đến đồn cảnh sát nhốt nửa tháng thì những chuyện này mới dừng lại một thời gian.

Từ sau lần đó, Bạch Dạ trở thành người “nổi tiếng” trong trường, không ai dám gần gũi với cậu nữa.

Bạch Dạ cắn khẩu bánh mì, ấm ức nói: “A Sâm, em trai anh ghét bỏ tôi kìa.”

Hạ Sâm quét ánh mắt lạnh nhạt về phía Hạ Quân: “Nếu không muốn chở cậu ấy, vậy thì những chiếc xe đó cùng chẳng cần lái nữa. Về sau tự mình ngồi xe bus đến trường, tiền tiêu vặt mỗi tháng giảm xuống còn một ngàn.”

“Anh.” Hạ Quân khó tin nhìn hắn: “Tại sao anh lại có thể đối xử với em như thế vì một người ngoài chứ.”

Hạ Sâm lãnh đạm nói: “Cậu ấy không phải là người ngoài mà là bạn đời của anh, chú ghét bỏ cậu ấy chẳng khác nào ghét bỏ anh cả.”

Dường như lời này nói ra là để cho tất cả mọi người đang ngồi ở đây nghe vậy. Ông nội Hạ sắc mặt cực kỳ khó coi.

Bạch Dạ vô cùng bất ngờ, cậu khiến mấy người nhà họ Hạ tức giận đến mức như vậy mà Hạ Sâm vẫn còn che chở cho cậu. Cậu thật sự không đoán được trong đầu hắn đang nghĩ gì.

Bạch Dạ dùng ngón tay dầu mỡ lấy thêm một cái bánh bao đặt vào trong bát của Hạ Sâm: “Bánh bao ngon, anh cũng ăn một cái đi.”

“Được.” Hạ Sâm cười cười, học theo cậu dùng tay lấy bánh bao, nhưng lúc ăn vẫn vô cùng tao nhã.

Bạch Dạ: “……”

Người trong Hạ gia: “……”

“Ta không ăn nữa.” Ông nội Hạ tức đến no rồi, đứng dậy rời khỏi nhà ăn.

Hạ gia dù gì cũng là người có giáo dục, không biết nói những lời thô tục khó nghe.Bà nội Hạ nhìn Hạ Sâm, rồi lại nhìn Bạch Dạ đang ăn ngon lành, cũng thở dài đứng dậy rồi rời đi.

Cha Hạ mẹ Hạ bận tâm đến cảm nhận của con cả nên mới miễn cưỡng chịu đựng ngồi chờ Bạch Dạ ăn xong bữa sáng.

Bạch Dạ ăn no buông đũa xuống, quay sang hỏi Hạ Quân còn chưa ăn miếng nào: “Tôi ăn no rồi, chúng ta đến trường thôi.”

Hạ Quân vì muốn giữ xe và tiền tiêu vặt cũng đành phải đứng lên.

Hạ Sâm đi theo bọn họ đến lán để xe: “Tiểu Quân, ở trong trường nhớ chăm sóc A Dạ.”

“Vầng.” Hạ Quân lái xe rời đi.

Hạ Sâm nhìn theo hướng bọn họ rời đi, đợi đến khi không còn nhìn thấy chiếc xe nữa, ý cười trong mắt lập tức biến mất, chỉ còn lại sự thâm sâu khó lường của loài săn mồi.