Còn chưa chờ nàng kịp đứng dậy tìm tòi nghiên cứu thực hư liền cảm thấy một bóng dáng màu hạnh chạy vội tới, giống như núi đè trên người mình.

“Tiểu thư, người tỉnh rồi?”

“Ngươi… đứng lên nói chuyện.” Nàng bị đè đến mức suýt chút nữa không thở nổi, cổ họng hơi không thoải mái, vừa khô vừa chát: “Khụ… khụ…”

Như Tình theo lời đứng dậy, lau nước mắt: “Tiểu thư, nô tỳ và Như Thúy lo lắng gần chết, chỉ sợ người… chúng nô tỳ đi gọi người thế nhưng không ai tới. Ngay cả Hầu gia… cũng là kéo rất lâu mới tới, càng đừng nhắc tới mời đại phu…”

“Như Tình tỷ tỷ nói đúng, người của Hầu phủ căn bản không để chúng ta vào trong mắt. Chúng nô tỳ đi xin người khác giúp đỡ mời đại phu cho tiểu thư người, bọn họ không thèm để ý, nói cái gì mà phải có lệnh bài của di phu nhân. Nô tỳ đành phải đi cầu xin di phu nhân, di phu nhân ngoài miệng đáp ứng, nhưng nửa ngày không nhúc nhích. Tiểu thư… Hầu phủ này thật sự là một ngày cũng không ở nổi nữa…”

“Còn có Hầu gia, theo nô tỳ thấy, Hầu gia căn bản cũng không quan tâm sống chết của tiểu thư người. Hầu gia không suy nghĩ xem, nếu không phải là phủ tướng quân chúng ta thì nào có Hầu gia hôm nay? Hầu gia lấy oán trả ơn, làm hại tướng quân bị bệ hạ quở mắng, bắt buộc hối lỗi, một năm không được thượng triều. Hầu gia sao không suy nghĩ tiểu thư là thê tử của Hầu gia? Hầu gia làm như vậy đặt người ở đâu? Đặt phủ tướng quân phủ chúng ta ở đâu?”

“Đúng vậy… tiểu thư, người phải sớm đưa ra quyết định đi!”

Hai nha đầu người tung kẻ hứng, nhưng vốn dĩ không có chân chính quan tâm người làm chủ tử nàng đây. Nàng là người vừa mới đi tìm cái chết, mặc dù là giả, nhưng cổ họng thật sự khô đến bốc khói.

“Khục… khục…”

“Tiểu thư, người làm sao vậy… Có phải là cổ họng không thoải mái… di phu nhân thật là, bây giờ cũng qua hai canh giờ rồi, đại phu còn chưa mời đến.”

Như Thúy oán trách, rót một chén trà. Đi lên đỡ nàng dậy, nước trà vào cổ họng mới coi như là không khó chịu như vậy nữa.

“Tiểu thư, theo nô tỳ thấy, người đừng chà đạp bản thân nữa, Hầu gia vốn dĩ cũng không quan tâm người. Nếu như bị biểu thiếu gia biết được, còn không chừng đau lòng thành dáng vẻ gì. Còn có phu nhân và đại tiểu thư, đều sẽ vô cùng đau lòng. Hầu gia không nhớ tình cảm phu thê, không nhớ phủ tướng quân là nhạc gia* của Hầu gia, Hầu gia có điểm nào vượt được biểu thiếu gia.”

(*: Nhà bố mẹ vợ.)

Nữ tử trên giường bưng lấy trà, cúi đầu. Nghĩ đến lời vừa rồi nam nhân kia nói, hắn có câu nói ngược lại nói không sai, nguyên chủ chính là khoe khoang kỹ xảo giả bộ tìm chết, chỉ là không ngờ lại trở thành sự thật. Cho nên chính mình mới thành tiểu thư gì đó.

Úc Vân Từ, chính là tên bây giờ của nàng.

Trong phòng có một cái bàn trang điểm, nàng chỉ chỉ. Như Tình cho rằng nàng muốn đứng dậy thay quần áo, vội nói: “Tiểu thư, người vừa mới đi ra từ cửa âm phủ, hiện tại không thể đứng dậy.”

Nàng rũ mắt xuống, bản thân liền muốn giãy giụa xuống giường. Vẻ mặt Như Tình bất đắc dĩ, dùng ánh mắt ra hiệu cho Như Thúy đi mở ngăn tủ ra lấy váy áo.

Nàng mặc váy áo xong được Như Tình đỡ ngồi trước gương trang điểm, nếp vát tản ra dưới gối, váy kéo trên mặt đất.

Trong gương là một thiếu nữ không đến hai mươi tuổi, mặt mũi so với nàng lúc trước thì đẹp hơn gấp mấy lần. Đôi mắt đẹp của nàng sáng như trăng trong gương, cẩn thận nhìn da thịt như tuyết, dung nhan tinh xảo. Mặc cho Như Tình chải tóc trang điểm cho nàng, trong lòng nghĩ đến tình cảnh của mình bây giờ.

Sau khi vấn búi tóc xong, Như Tình chia trâm cài tóc châu ngọc ở hai bên, hồng thạch lục ngọc, rất hoa lệ.

Từ trong gương có thể nhìn thấy ở cổ có một vết đỏ nhàn nhạt, vết đỏ nhạt, nghĩ cũng biết nguyên chủ chỉ là muốn hù dọa người ta, ra vẻ.

“A, nàng dâu của cháu ngoại đã có thể xuống giường rồi. Vừa rồi nha đầu Như Thúy kia còn hô to gọi nhỏ, làm ta sốt ruột đến mức tim đập thình thịch nhảy lên, còn tưởng rằng nàng dâu không xong rồi.”

Một vị phu nhân đi vào, khuôn mặt hình chữ nhật, trang sức vàng đầy đầu. Ăn mặc lộng lẫy, vịn tay một nha đầu mặt tròn. Phía sau bà ta có một đại phu mang theo hòm thuốc đi theo.

Lão đại phu nhìn khí sắc của Úc Vân Từ, liền vội vàng nói với phụ nhân: “Đỗ phu nhân, người đang gạt tiểu lão nhân à. Khí sắc này của Hầu phu nhân đâu có giống người vừa đi tìm cái chết.”

“Xin lỗi, Lý đại phu, chi phí đến khám bệnh tại nhà chúng ta sẽ không thiếu, hại ông một chuyến phí công.”

Lý đại phu nghe bà ta nói như vậy, đâu còn có bất mãn gì nữa, lúc này đi theo người ta nhận phí khám bệnh tại nhà.

Úc Vân Từ nhàn nhạt nhìn người phụ nhân, nếu nàng đoán không sai. Vị này chính là di phu nhân sống nhờ ở Hầu phủ, thứ di mẫu của nam chính. Trong sách, thứ di mẫu này trước khi nữ chính gả đến vẫn luôn nắm việc bếp núc của Hầu phủ trong tay.

Bên cạnh Đỗ thị còn có một thiếu nữ áo trắng đi theo. Eo thon mặt trắng, mắt hạnh to, là cô nương tướng mạo không tệ. Vị cô nương này chính là nữ nhi độc nhất của Đỗ thị, Lục Hoàn Bội.

“Thế nào? Nàng dâu vì sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn người?” Đỗ thị bị nàng nhìn mà trong lòng run lên, kìm nén hỏi.

Nàng vịn tay Như Tình đứng dậy, ngồi xuống trên giường: “Đương nhiên là nhìn di phu nhân ăn mặc đẹp, nhìn qua còn tưởng là quý phu nhân nhà ai. Còn có biểu muội, càng ngày càng xinh đẹp rồi.”

Đỗ thị vốn là thê tử của một tiểu quan, sau khi trượng phu chết thì mang theo nữ nhi đến cậy nhờ Hầu phủ. Cũng là Hầu phủ không có nữ quyến, nam chính lại là một nam tử, thế là sự vụ lớn nhỏ trong phủ Hầu như đều là bà ta định đoạt.

Giống như hôm nay, nguyên chủ đường đường là Hầu phu nhân, muốn mời đại phu đến phủ thế mà còn phải được sự đồng ý của Đỗ thị.

“Nàng dâu của cháu ngoại thật là biết nói chuyện, ta thì tính là quý phu nhân gì. Nếu nàng dâu đã không sao rồi vậy thì cố gắng nghỉ ngơi. Trong phủ nhiều việc, ta một khắc cũng không được rảnh rỗi. Nếu không phải Hoàn Bội giúp đỡ thì chỉ sợ thật đúng là không làm được.”

“Biểu muội là người tài giỏi, cũng không biết tương lai công tử nhà nào có phúc khí có thể cưới về nhà. Vừa nói như vậy, ngược lại cảnh tỉnh ta rồi. Biểu muội năm nay gần mười tám rồi nhỉ, là đến tuổi xuất giá rồi. Lục gia mặc dù không phải là nhà giàu gì nhưng cũng là nhà thanh liêm chính trực. Lục lão phu nhân còn sống, các thúc bá của biểu muội đều còn đó. Theo lý thuyết, biểu muội chọn rể xuất giá đều phải do người của Lục gia làm chủ. Hôm khác ta nói với Hầu gia một chút, bảo người ta viết một lá thư đưa đến Lục phủ.”

Khuôn mặt Lục Hoàn Bội thay đổi, nhìn về phía mẫu thân của mình. Trong lòng Đỗ thị thầm hận, trên mặt lại không thể biểu hiện ra ngoài. Thầm nghĩ cái đồ ngu xuẩn Úc Vân Từ này sao lại giống như thông suốt tư tưởng rồi.

“Việc này trước tiên không vội, Hoàn Bội còn nhỏ. Chờ định hôn rồi lại đưa tin thúc bá của nó cũng không muộn.”

Úc Vân Từ cười không nói, Đỗ thị có thể là muốn cho nữ nhi của mình và Hầu gia gạo nấu thành cơm rồi mới đi thông báo cho người của Lục gia. Trước đó, bọn họ bất kể như thế nào cũng phải nương nhờ Hầu phủ.

“Cơ thể nàng dâu vẫn yếu ớt, chúng ta không lải nhải quấy rầy nữa. Nhưng hễ có đồ gì muốn ăn thì cứ việc báo cho trù phòng.”

Đỗ thị nói xong liền cáo từ.

“Chậm đã di phu nhân. Sau này mời ngươi gọi ta là Hầu phu nhân, còn có việc của Hầu phủ quả thực nhiều, ta và Hầu gia tin tưởng di phu nhân. Nếu như di phu nhân cảm thấy thực sự mệt mỏi thì ta sẽ nói với Hầu gia. Còn có trù phòng bên kia, ta nghĩ bọn họ thân là nô tài Hầu phủ, không dám cắt bớt phần của Hầu phu nhân ta đâu. Di phu nhân ngươi nói xem đúng không?”

Đỗ thị sững sờ, bà ta không ngờ rằng Úc Vân Từ sẽ nói lời như vậy. Ngay cả Như Tình và Như Thúy cũng không nghĩ tới, bọn họ đều dùng một loại ánh mắt không quen biết để nhìn Úc Vân Từ.

Úc Vân Từ nhẹ nhàng cười một tiếng, nói với Đỗ thị: “Ta quả thật muốn nghỉ ngơi rồi, di phu nhân đi làm việc đi.”

Đỗ thị hoài nghi mang theo Lục Hoàn Bội rời đi, Như Tình và Như Thúy nhìn nhau một cái.

“Tiểu thư, người… chẳng lẽ lại thật sự muốn cướp đi quyền bếp núc của di phu nhân?”

Cơ thể Úc Vân Từ ngửa ra sau, nghiêng người dựa vào bên giường: “Đương nhiên là không phải, chỉ có điều hôm nay bà ta quá đáng. Mời một đại phu lại tốn thời gian lâu như vậy. Lỡ như…”

Như Tình và Như Thúy lập tức liền hiểu được, tiểu thư đây là trách di phu nhân mời đại phu chậm. Nghĩ lại cũng phải, một quả phụ sống nhờ, thật đúng là coi mình là chủ tử Hầu phủ đoan chính.

Chờ sau này đại tiểu thư vào phủ thì sẽ có rất nhiều cơ hội trừng trị bà ta.

“Tiểu thư, Hầu phủ thật sự là quá loạn rồi, lại có thể do một người ngoài quản lý. Theo nô tỳ thấy, Hầu gia căn bản cũng không coi trọng tiểu thư, nếu không, lúc tiểu thư vào cửa thì việc bếp núc này liền phải giao vào tay tiểu thư rồi.”

Không muốn là một chuyện, giao hay không giao lại là một chuyện khác.

“Đúng vậy, tiểu thư. Nô tỳ cũng cảm thấy, Hầu gia… so với biểu thiếu gia, thật sự là chênh lệch quá xa.”

Úc Vân Từ nghe Như Thúy lại nhắc đến biểu thiếu gia, đã đoán được biểu thiếu gia này là ai. Một nam nhân xui khiến nguyên chủ bỏ trốn, là chất tử nhà mẹ đẻ của kế mẫu nguyên chủ.

Chính là biểu thiếu gia này, dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt nguyên chủ, làm hại nguyên chủ tuổi còn trẻ đã chết tha hương nơi xứ lạ.

Sau khi nguyên chủ cùng người ta bỏ trốn, vì lắng lại lửa giận của Hầu gia, cũng vì không đứt mối quan hệ thông gia này. Úc gia quyết định gả trưởng nữ vào, trưởng nữ Úc gia chính là nữ chính trong sách.

Sau khi nữ chính gả vào Hầu phủ, mọi chuyện thỏa đáng, xử lý thích hợp, rất được sự kính yêu của bọn hạ nhân và sự kính trọng của nam chính. Nam chính bị sự thiện lương và chân tình của nàng ta đả động, vô cùng cưng chiều nàng ta.

Quyển sách này tên là .

Nam chính chính là Hầu gia mà trước đó đã thấy, nữ chính chính là tỷ tỷ của nguyên chủ.

Mà nguyên chủ, chính là nguyên phối của nam chính không tiếc phúc kia.

Chỉ là trước đó nàng đọc truyện để giết thời gian, rốt cuộc là đọc không đủ tỉ mỉ. Rất nhiều tình tiết nàng đều không nhớ được, ví dụ như chuyện nam chính vạch tội Úc tướng quân, nàng cũng không có ấn tượng gì.

Còn có thiết lập nhân vật nam chính hình như cũng có chút không khớp với trong sách, nam chính trong sách là người dịu dàng như ngọc, nho nhã lễ độ. Mà nam nhân nàng nhìn thấy lại là người nghiêm túc lạnh lùng, tính tình cực kỳ bá đạo.

Mà nguyên chủ, trong sách chỉ có mấy câu ngắn ngủi.