*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: WS_King

Đói bụng quá, Đỗ Hành muốn ăn gà quay của mẹ làm.

Cậu đã đồng ý với mẹ, vốn định sáng nay sẽ về nhà nhưng lại gặp phải chuyện này, sao cậu về được nữa bây giờ? Cậu lục lọi túi trữ vật, lấy ra một bình Tích Cốc Đan.

Theo trí nhớ của nguyên chủ, tu sĩ chưa Trúc Cơ có thể uống Tích cốc Đan thay cho ăn uống hàng ngày.

Một viên thuốc nhỏ bằng hạt đậu có thể giữ cho tu sĩ không bị đói trong ba ngày.

Đỗ Hành mở nút bình, cậu có chút mong chờ, Tích Cốc Đan rốt cuộc có mùi vị như thế nào? Có ngọt như kẹo dẻo* không?

Cuối cùng cậu thất vọng, cái bình rỗng tuếch, không có viên thuốc nào.

Đỗ Hành ném cái bình rỗng vào túi trữ vật, nhìn về hang động phía sau, sờ sờ bụng.

Là một người trưởng thành, cậu thấy thật ngại khi phải hỏi xin ăn người khác.

Huống hồ cậu có thể xem là một nửa đầu bếp nữa chứ!

Đỗ Hành nhìn về phía cửa hang, có một luồng sáng yếu ớt phát ra.

Cậu lách qua xác của Phạn Thiên Kê mà đi đến cửa hang, chắc là có thể kiếm thứ gì đó để ăn ở bên ngoài.

Nhưng trong nháy mắt, cậu sửng sốt, cậu đang ở giữa những đám mây, phía dưới cửa hang là một biển mây trắng xóa.

Cậu chỉ có thể nhìn thấy vài đỉnh núi trơ trọi đứng sừng sững giữa biển mây cách đó không xa, chẳng biết dưới những tầng mây kia trông như thế nào?

Dựa vào cảm giác của mình, Đỗ Hành cảm thấy mình không có cách nào rời khỏi sơn động, ít nhất với thực lực hiện tại, cậu không thể rời khỏi.

Đỗ Hành quay lại chỗ tảng đá, lần này cậu nghiêm túc lục lọi túi trữ vật.

Đỗ Hành vốn là một tạp dịch ở ngoại môn, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài mua đồ cho môn phái, các môn phái hầu hết đều ở sâu trong núi nên cậu không tránh khỏi cảnh màn trời chiếu đất.

May mắn thay, cậu tìm thấy nồi niêu xoong chảo chén bát các thứ cùng với một túi linh mễ* và một mẹt đậu phộng.

Muốn món ăn ngon thì không thể thiếu gia vị.

Đỗ Hành tìm được một ít gia vị, nguyên thân chỉ có một ít muối, ngoài muối còn có một ít xì dầu, cùng một bình rượu nhỏ.

So với gia vị thời hiện đại, gia vị của Đỗ Hành quá ít.

Nhưng cũng không có vấn đề gì, không làm khó được Đỗ Hành.

Cơm và gia vị đều có rồi, món ăn thì sao? Đỗ Hành nhìn Phạn Thiên Kê chết thảm trên mặt đất.

Cậu xoa tay, đi về phía Phạn Thiên Kê, con gà to như thế, chắc hương vị cũng không tệ nhỉ?

Phù triện của Tu Chân Giới là một thứ tốt, có loại nhóm lửa, loại trữ nước, loại biến ra đất, có loại biến một khúc gỗ trở thành lưỡi dao sắc bén.

Lần đầu tiên Đỗ Hành sử dụng phù triện chế tạo thành công một chiếc bếp đơn giản.

Bếp cậu làm có hai cái nồi, là loại bếp thông dụng nhất ở nông thôn, một cái dùng để nấu cơm, một cái dùng để xào rau.

Đỗ Hành ban đầu chỉ có một cái nồi, cậu dùng phù triện để biến ra một cái nồi sắt khác, lúc này mới đun được một nồi nước lớn.

Muốn nhổ sạch lông của Phạn Thiên Kê cao hai mét có chút khó khăn, Đỗ Hành nói lời xin lỗi với con gà, rồi lấy dao chặt nó ra.

Mặc dù quá trình nhổ lông hơi chật vật, xoong chảo dùng cũng không thuận tay, nhưng cậu vẫn có một nồi thịt và lòng gà lớn đã được chế biến sạch sẽ.

Cha của Đỗ Hành có một quán ăn tại nhà, Đỗ Hành đã được mưa dầm thấm đất từ nhỏ, học hỏi được rất nhiều điều từ cha của mình.

Cha Đỗ nói rằng nguyên liệu là quà tặng của trời, chỉ cần dùng được thì không nên lãng phí.

Đỗ Hành đã xử lý Phạn Thiên Kê rất cẩn thận, cái gì có thể dùng được, cậu đều giữ lại.

Cơm đã bắt đầu nấu trên bếp đất, Đỗ Hành nhìn nguyên liệu trong tay.

Cậu là người Giang Nam không thể ăn đồ cay, nhưng lúc này lại muốn ăn món gì đó cay cay một cách khó hiểu.

Chỉ là, có bột mới gột nên hồ, nhưng trong tay cậu không hề có một trái ớt nào, chỉ có thể kết hợp tùy ý thôi.

Cậu sẽ làm một con gà Cung Bảo đơn giản, một con gà Cung Bảo nghèo nàn đến đáng thương, không ớt, không đường, không giấm gạo và cũng không có hành gừng, sơ sài đến mức cậu muốn khóc luôn.

Mỡ gà vàng ruộm sau khi cho vào chảo nóng phát ra tiếng xèo xèo, từng làn khói xanh bay ra.

Đáy chảo đen bóng dần dần được trán đầy mỡ, tranh thủ thời gian đợi dầu sôi, Đỗ Hành bắt đầu sơ chế nguyên liệu.

Cậu cắt ra hai cục thịt ức gà có kích thước bằng nắm tay của mình, sau đó cắt chúng thành từng miếng đều nhau.

Thực ra cậu là người rất mê ăn da gà, nhìn miếng da gà to, Đỗ Hành nuốt nước miếng ừng ực, con gà to như vậy, lấy da gà xiên que nướng lên thì chắc ăn đến nghiện mất.

Đỗ Hành vừa cắt miếng gà, vừa đảo mỡ gà trong chảo, lúc này mỡ gà đã rút lại, trên bề mặt đã xuất hiện mỡ lỏng.

Đỗ Hành vui vẻ gác đũa lên bát, cậu thích loại đũa do phù triện biến ra này, còn vừa tay hơn loại ở nhà nữa.

Sau khi cắt thịt xong, Đỗ Hành rắc chút muối lên thịt gà rồi trộn với rượu, lúc này nên cho thêm một ít tinh bột để thịt gà mềm và mịn hơn, chỉ là điều kiện có hạn nên thôi không nhắc đến nữa.

Sau khi thịt gà thấm gia vị, Đỗ Hành đặt cái bát lên trên bệ bếp và nhìn ngọn lửa.

Gỗ trong bếp được biến ra từ phù triện, Đỗ Hành rút một rễ cây to ra ngoài để ngọn lửa ở đáy chảo nhỏ hơn giúp mỡ gà không dễ bị cháy.

Sau một lúc, Đỗ Hành dùng mỡ từ Phạn Thiên Kê để rán một bát mỡ gà lớn vàng óng, nóng hổi.

Cậu cho mỡ lỏng dư thừa vào bình, rồi thêm một thìa muối vào.

Nếu đây là mỡ lợn, thêm muối và đường có thể làm cho mỡ sau khi đông đặc trở nên trắng hơn và không dễ bị hư.

Đỗ Hành thêm muối xong mới nhớ ra đó là mỡ gà, cậu hình như làm chuyện vô bổ rồi, mỡ gà sau khi đông lại chuyển sang màu vàng, trắng hay không thì liên quan gì?

Cậu đổ đậu phộng vào chảo, dùng xẻng đảo nhẹ vài lần, hạt đậu phộng nóng lên khiến vỏ bắt đầu nứt, tạo ra những âm thanh nho nhỏ.

Đợi đến khi âm thanh bắt đầu trở nên nhiều hơn, Đỗ Hành xúc đậu phộng ra.

Đậu phộng nên đợi chảo với dầu nguội rồi mới bỏ vào để không bị cháy.

Nhưng như đã nói lúc nãy, điều kiện không cho phép, Đỗ Hành chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm mà làm.

Những hạt đậu phộng hồng hào béo ngậy trên đĩa tỏa ra mùi thơm quyến rũ.

Lúc này đậu phộng vẫn còn mềm, đợi sau khi nguội sẽ trở nên thơm và giòn hơn.

Từ khi Đỗ Hành bắt đầu rán mỡ gà, mùi mỡ thơm nồng nặc lan tỏa khắp sơn động.

Mùi hương này làm tan đi sự lạnh lẽo trong sơn động, mạnh mẽ, ngang ngược len vào mọi ngóc ngách, lấn át cả mùi hương của đan dược mà các y tu đang luyện, đánh thức cả người đang say giấc nồng.

Vân Trung Hạc không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Đỗ Hành, mà Đỗ Hành thì hoàn toàn chú tâm vào món ăn trong chảo, không phát hiện Vân Trung Hạc đang đến gần.

Đỗ Hành khuấy dưới đáy chảo mấy cái, tăng lửa lên một chút.

Lúc này, nồi cơm đã sôi ùng ục, Đỗ Hành rút bớt lửa bên nồi cơm chuyển sang chảo nấu đồ ăn.

Ngọn lửa ngày càng lớn, khói xanh từ mỡ trong chảo bốc lên, Đỗ Hành nhanh chóng cho những miếng gà đã cắt vào nồi.

Không có nước sốt, không có hành, gừng, tỏi, không có ớt, cũng không có hoa tiêu*.

Thứ mà cậu làm là món gà Cung Bảo không chính cống nhất trên thế giới! Nhưng cậu vẫn rất mong chờ, sau khi thịt gà trong chảo chuyển sang màu trắng, cậu đổ một ít xì dầu vào.

Đây là chút ấm áp cuối cùng mà cậu có thể dành cho bản thân —— tuy là không có ớt nên không tạo được màu đỏ cho món ăn, nhưng ít nhất cũng có màu của nước tương!

Nhưng mà cậu sai lầm rồi, vừa đổ xì đầu vào, con gà chuyển sang màu đen ngay lập tức, Đỗ Hành suýt nữa bật khóc thành tiếng khi nhìn vào chảo.

Tuy vậy, cậu vẫn tiếp tục xào gà cho tới khi chín đều.

Khi gà chín, Đỗ Hành đổ đậu phộng vào chảo, đảo hai lần rồi mới nhấc ra khỏi bếp.

Nhìn đĩa gà Cung Bảo đen ngòm, Đỗ Hành tự an ủi bản thân rằng lúc này có cái để ăn là tốt lắm rồi, với lại mùi cũng khá thơm mà.

Nhìn kỹ hơn lại thì thấy màu sắc cũng không đến nỗi nào, lúc nãy cứ tưởng nó đen thui, nhưng thực chất là do cái chảo màu đen và ánh sáng xung quanh hơi tối thôi.

Bây giờ gà Cung Bảo đã được bày trên đĩa, cảm thấy giống như một loại dầu sốt màu đỏ sền sệt.

Khi quan sát kỹ hơn, miếng gà đã được nhuộm màu nâu đỏ, xen lẫn giữa những miếng gà là từng hạt đậu phộng bóng nhẫy.

Dù thiếu đi sự tô điểm của hành lá, gừng và vị cay của ớt, nhưng vẫn mang đến cảm giác quen thuộc của món ăn quê nhà.

Ngửi mùi thấy cũng khá thơm, giống với mùi vị của gà kho tàu.

Cậu mở nắp nồi cơm, bới một bát cơm đầy, vừa định ăn thì nghe thấy giọng của Vân Trung Hạc: "Ngươi đang...!làm gì vậy?"

Đỗ Hành quay đầu, nhìn thấy Vân Trung Hạc đang đứng phía sau với vẻ mặt phức tạp.

Đỗ Hành có chút chột dạ, cười ngượng ngùng, nói: "Ăn cơm, ngươi ăn cơm chưa? Ăn cùng không?" Vân Trung Hạc cau mày: "Tích Cốc Đan hết rồi?" Đỗ Hành gật đầu, "Ừa, hết rồi."

Vân Trung Hạc liếc nhìn con Phạn Thiên Kê trụi lủi bị phanh thây trong chậu gỗ bên cạnh: "Thật khó cho ngươi rồi." Đỗ Hành không hiểu ý của hắn là gì, cũng thuận theo lời Vân Trung Hạc nói: "Không khó, không khó." Vân Trung Hạc thở dài: "Ngươi hà tất phải chọc giận Ma Tôn đến như vậy.

Mặc dù hắn là Ma Tôn, nhưng cũng sẽ không làm khó dễ một người có tu vi thấp như ngươi.

Đáng lẽ hắn sẽ để cho ngươi chết một cách thoải mái..."

Đỗ Hành nghi ngờ hỏi: "Đáng lẽ được chết một cách thoải mái à? Còn bây giờ thì sao?" Vân Trung Hạc chỉ vào con gà trụi lủi chết trong chậu: "Bây giờ ta không thể đảm bảo, có lẽ kết cục của ngươi cũng sẽ giống như con gà đó."

Mặt Đỗ Hành sắp nứt ra rồi, đại ca à, sao anh có thể bình tĩnh nói những lời kinh khủng như vậy chứ? Nhưng nghĩ kỹ thì có thể hiểu được, Phạn Thiên Kê là linh sủng của Ma Tôn Ngôn Bất Hối, nếu Đỗ Hành nhìn thấy thú cưng nhỏ của mình trên bàn ăn của người khác, hắn cũng sẽ phát điên lên mất!

Đỗ Hành mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Vậy...!phải làm sao đây?" Vân Trung Hạc thông cảm nói, "Ăn thêm đi, ăn no thì lên đường."

Đỗ Hành:!!!

Lúc này từ cửa hang truyền đến một cảm giác ngột ngạt, Đỗ Hành bưng bát cơm, kinh hãi nhìn cửa hang.

Chỉ nhìn thấy cửa hang chợt xuất hiện bóng dáng một nam nhân mặc trường bào đỏ thẫm, nam nhân vẻ mặt hung ác, dường như mọi tế bào đều nói: Ta là Ma Tôn!

Một ngụm máu nghẹn trong cổ họng Đỗ Hành, trời xanh ơi, cậu đã tạo cái nghiệp gì vậy! Thịt thú cưng của người ta còn bị chủ nhân nó bắt được.

Quá căng thẳng, đầu óc Đỗ Hành trở nên trống rỗng, tay cậu vậy mà tự động gắp một miếng gà và đậu phộng cho vào miệng.

Cắn một miếng, thịt gà mềm mại, đàn hồi, còn có chút ngọt, bù lại khuyết điểm không có đường.

Kết hợp với vị mặn của xì dầu và giòn tan của đậu phộng, Đỗ Hành cảm thấy mình có thể ăn được ba bát cơm.

Thật sự là ngon muốn khóc, nhưng mà Đỗ Hành lại ứa nước mắt: "Đến sớm quá vậy, hoàn toàn không cho người ta thời gian để ăn no mà!"

- Hết chương 2 -

Chú thích:

*糖豆 (Táng dòu) có hai nghĩa (theo baidu):

- Một là thuật ngữ chung để chỉ đường ăn được và các loại thực phẩm làm từ đường, có hình cầu và đường kính khoảng 1 cm.

- Hai là dùng để chỉ món "đậu ngào đường" phổ biến trong dân gian, là một loại đồ ăn vặt.

Ở đây mình chọn dịch là kẹo dẻo.

*Gà Cung Bảo (宫保鸡丁) là một món ăn nổi tiếng của Tứ Xuyên.

*Hoa tiêu (花椒) ở đây không phải là hồ tiêu ở Việt Nam mình, mà là tiêu Tứ Xuyên (Trung Quốc).

Có 2 loại tiêu Tứ Xuyên là xanh và đỏ.

Ngoài ra, ở Việt Nam mình còn có một loại khá giống tiêu Tứ Xuyên đó là Mắc Khén.

- ----------------

Bản edit này được làm với mục đích phi lợi nhuận, chưa được sự đồng ý của tác giả và được đăng tải độc quyền trên wattpad WS_King!.